Tiểu tư dẫn đường, đưa Mạc Bạch tiến vào thư phòng, khi thấy hai người, y gật đầu lấy lệ cùng Mạc Ngôn, sau đó quỳ xuống trước mặt Tích Vô Nhai: “Mạc Bạch tham kiến vương gia, vương gia thiên….”
“Được rồi được rồi, sao Mạc tiên sinh cũng như vậy chứ, những thứ này chỉ là diễn cho người ngoài xem thôi.” Tích Vô Nhai tươi cười nâng y dậy.
Đợi y ngồi vào vị trí của mình, lúc này Tích Vô Nhai mới lên tiếng hỏi: “Tại sao Mạc tiên sinh lại đột nhiên tới Diên Kinh, có chuyện gấp gì chăng?”
Mạc Bạch cung kính nói: “Bởi vì đã tra được chuyện liên qua tới Vân công tử nên lập tức tới đây.”
“Có tin tức của Tiểu Vũ?” Tích Vô Nhai ngồi yên nhưng ánh mắt lại lóe quang mang, hai tay khẽ run đã bộc lộ nội tâm kích động của hắn.
“Đúng.” Mạc Bạch gật đầu, sau đó khẽ nhíu mày: “Kỳ thực tin tức đã tới từ nửa tháng trước, chẳng qua lúc ấy vẫn chưa xác định thực hư nên không dám bẩm báo vương gia, nhưng trong khoảng thời gian này lại lưu truyền sự việc tại Phượng Hoàng Sơn, hơn nữa, hai ngày trước ta thu được truyền thư. Hiện tại ta có thể khẳng định, Vân công tử đang ở trong ma giáo.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thỉnh Mạc tiên sinh nói rõ.” Tích Vô Nhai giữ vững *** thần, lẳng lặng nhìn y.
Mạc Bạch nâng chung trà lên nhuận nhuận cổ họng, suy nghĩ cẩn thận mới lên tiếng: “Vương gia còn nhớ Tiết chưởng quầy ở Cổ Xuyên thành không?”
“Là nhóm người thay ta quản lí hiệu thuốc, Tiết Nhân, Tiết chưởng quầy?”
“Phải, chính là hắn. Hơn một tháng trước, hắn tới những ngọn núi nhỏ chung quanh trấn để tìm dược liệu, ở phụ cận Phượng Hoàng Sơn cứu được một tiểu nha đầu đang hôn mê bất tỉnh, lúc đầu còn tưởng người đã chết, đến gần mới phát hiện vẫn còn hơi thở. Sau khi cứu tỉnh mới phát hiện nàng là một người điên, Tiết chưởng quầy thấy nàng đáng thương liền dẫn trở về, bởi vì vợ chồng họ vẫn chưa có con nên nhận nàng làm dưỡng nữ.”
Dừng một chút, y nói tiếp: “Mặc dù nha đầu kia có điểm ngây dại, nhưng cũng nhu thuận đáng yêu. Chỉ có điều, nửa tháng trước, tiểu nha đầu nhìn thấy bức họa của Vân công tử trong thư phòng lại đột nhiên khóc lớn, đại náo một trận, dỗ thế nào cũng không được, sau đó lại bệnh nặng một hồi, sau khi tỉnh dậy, thỉnh thoảng nàng lại nhớ được một vài chuyện trước kia. Tiết chưởng quầy hỏi mấy lượt mới biết tiểu nha đầu kia đã từng gặp qua Vân công tử, hẳn là người trong giáo hội thần bí đó, bởi vì Vân công tử từng cứu tiểu nha đầu nên nàng nhớ rất rõ.”
Mạc Bạch nói xong, nhấc chung trà uống liền mấy ngụm, mà vẻ mặt Tích Vô Nhai lại lâm vào trầm tư, lẩm nhẩm: “Thì ra là như vậy.”
Tựa hồ nghĩ tới điều gì, hắn nghi hoặc nhìn về phía Mạc Bạch: “Mạc tiên sinh, việc tổng đàn của ma giáo ở Phượng Hoàng Sơn đột nhiên lưu truyền huyên náo trong chốn giang hồ, ngài không cảm thấy kỳ lạ sao?”
“Chuyện này ta biết.” Mạc Bạch vuốt râu: “Nhưng thưa vương gia, người nên hiểu đạo lí “không vách tường nào không có lỗ hổng”. Nếu nơi đó không xuất hiện người trong ma giáo thì lời đồn chung quy cũng chỉ là lời đồn, nhưng nhiều nhân sĩ võ lâm tập trung ở đó như vậy, ngài cảm thấy đó có thể là lời đồn sao? Còn nữa, mời vương gia xem thứ này.”
Mạc Bạch lấy một tờ giấy trong người ra đưa cho hắn: “Hai ngày trước, ta thu được thứ này trên đường tới đây. Nửa tháng trước, khi biết Vân công tử có thể ở phụ cận Phượng Hoàng Sơn, ta lập tức sai người tới đó giám sát động tĩnh thật chặt chẽ, cho tới mấy ngày trước đã nhận được tin đảm bảo.”
Tích Vô Nhai lặng lặng xem xong tờ giấy, kinh ngạc nhìn về phía Mạc Bạch: “Thật sự?”
“Đúng, có thể khẳng định tổng đàn của ma giáo ở Phượng Hoàng sơn, bởi vì kẻ đó thừa nhận bản thân là một gã hộ vệ bình thường ở tổng đàn, bởi vì làm chuyện sai phạm, sợ bị trừng phạt nên trốn khỏi ma giáo, nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện và truy sát, đang lúc mệt mỏi lại được người của chúng ta cứu.”
Tích Vô Nhai lại trừng mắt nhìn những hàng chữ nhỏ trên mật hàm, hắn thật sự không muốn thừa nhận đó là sự thực, nhưng Vân Phi Vũ đã từng dùng qua cái tên Kiều Phi Vũ, hắn đã từng nghe qua điều này từ Nghiêm Thiên Mẫn, nhưng tại sao lại có thể như vậy?
“Tại sao Tiểu Vũ lại có thể ở cùng một nơi với kẻ kia, rốt cuộc tại sao bọn họ lại gặp được nhau?”
Mạc Bạch lẳng lặng nhìn hắn, lúc nhận được tin truyền tới y cũng kinh ngạc vạn phần, vậy nên y hiểu được cảm nhận lúc này của Tích Vô Nhai. Tuy rằng Vân Phi Vũ là nam nhân, nhưng chung quy vẫn là người hắn chính thức cưới xin vào cửa, huống chi bọn họ đã từng thực lòng yêu thương đối phương.”
“Aizz!” Y âm thầm thở dài, mắt nhìn huynh trưởng ngồi một bên, tâm không khỏi chua sót.
Thấy Tích Vô Nhai siết chặt mật hàm, đứng một chỗ không có động tĩnh, Mạc Bạch nhịn không được liền mở miệng: “Vương gia, người quyết định như thế nào? Muốn đi? Hay vẫn không đi?”
Tích Vô Nhai nắm chặt tay, mật hàm trong tay đảo mắt đã biến thành tro bụi bay xuống đất, hắn trầm giọng nói: “Đương nhiên phải đi, không nhắc tới quan hệ giữa ta cùng Tiểu Vũ, ta không tin y cam tâm tình nguyện ở bên người nọ, dù sao hắn cũng nổi danh là một kẻ lãnh khốc tàn nhẫn. Tiểu Vũ đơn thuần thiện lương như vậy, sao có thể lựa chọn cùng hắn một chỗ, ta nhất định phải cứu Tiểu Vũ ra.”
Nghe hắn hạ quyết tâm, Mạc Bạch lập tức mở miệng: “Đây cũng là mục đích ta tới đây.”
Nói xong, y đứng dậy cung kính thi lễ cùng Tích Vô Nhai: “Ta cũng đoán có thể vương gia sẽ quyết định như vậy, cho nên vội đến đây xem mình giúp được việc gì, dù sao, tên họ Vân kia cũng nhanh tới đây.”
Tích Vô Nhai vừa nghe đã hiểu được ý tứ của Mạc Bạch, lập tức tiến lên giữ chặt y, ánh mắt tràn đầy cảm kích: “Quả nhiên Mạc tiên sinh rất hiểu ta, Vô Nhai không biết làm thế nào để đa tạ ngài.”
Mạc Bạch mỉm cười: “Vương gia cần chi phải nói những lời ấy, giải quyết ưu phiền giúp vương gia là vinh hạnh của thuộc hạ!”
“Khụ!”
Tiếng ho khan đột nhiên vang lên, đúng lúc ngắt lời bọn họ. Mạc Ngôn vẫn luôn trầm mặc không nói, tới lúc này quả nhiên nhịn không được, bèn hỏi một câu: “Vương gia, các người nói cả nửa ngày mà thuộc hạ không thể hiểu dù chỉ một câu. Không phải ngài cưới Vân gia ngũ tiểu thư sao, làm thế nào lại biến thành Vân công tử?”
“Ha hả” Tích Vô Nhai xoay người đối diện cùng hắn: “Chuyện này còn phải nhờ Mạc tướng quân tạm thời giữ bí mật, không cần nói cho bất luận kẻ nào, kể cả đương kim thánh thượng, có thể chứ?”
Mạc Ngôn chần chừ một lát, gật gật đầu.
“Đa tạ!” Tích Vô Nhai lập tức giải thích: “Vân gia ngũ tiểu thư kỳ thực là nam nhân, chuyện này quả thực khiến người ta khó lòng tin tưởng, tuy nhiên đó lại là sự thực.”
“Sao?” Mạc Ngôn ngây ngốc nhìn hắn, nhưng thấy biểu tình chân thật trên gương mặt hai người, không khỏi dần tin tưởng, bật hỏi: “Chẳng lẽ Vân lão tặc không biết nữ nhi của mình là nam nhân? Tại sao lại có thể đem y gả cho người?”
“Chuyện này….ha hả” Tích Vô Nhai ngượng ngùng cười cười: “Bởi vì lúc ấy Tiểu Vũ phản ứng rất thú vị, cho nên trong năm nữ nhân kia ta liền chọn y, bất quá, liệu Vân lão tặc kia có biết giới tính thực sự của Tiểu Vũ hay không, chuyện này ta cũng không rõ lắm.”
“Nga” Mạc Ngôn trầm tư một lát, hắn đứng dậy chắp tay hành lễ cùng Tích Vô Nhai: “Xin vương gia an tâm, nếu thuộc hạ đã cam đoan, nhất định sẽ giữ lời.”
“Mạc tướng quân quá nghiêm trọng vấn đề rồi, lẽ nào bổn vương lại không tin ngài.” Hắn tả hữu nhìn hai người, cười nói: “Các ngươi là phụ tá đắc lực mà phụ vương lưu lại cho ta, mỗi người đều đáng tín nhiệm.”
“Tốt lắm, trước tiên không nói việc này.” Tích Vô Nhai nghiêm mặt: “Mạc tiên sinh, nếu không phiền thì mời ngài cùng bổn vương tiến cung diện thánh ngay lập tức, cũng mời Mạc tướng quân theo cùng.”
“Được, thuộc hạ tuân mệnh!”