“Muốn đi, tạm thời sẽ không đi được. Tìm Tích đại ca trợ giúp có lẽ rất nhanh, nhưng kẻ họ Vân kia đã nghi ngờ ta, nếu làm như vậy thì thân phận nhất định sẽ bị bại lộ. Hiện tại quốc nội đã đủ loạn, nếu đem nơi duy nhất còn yên bình là Diên Kinh nhập vào vòng xoáy này, vậy ta chính là tội nhân của quốc gia. Kỳ thực hiện tại cũng đã là như vậy rồi.” Thiếu niên tự giễu.
“Xem ra mọi chuyện phải dựa vào chính mình.” Đã có quyết định, thiếu niên lấy tay nải trong tủ ra: “Nơi này không thể ở lâu, không thể tiếp tục dây dưa với Khung Tử Dạ và mọi người, miễn việc đem phiền toái tới cho họ. Nhất là, không thể tiếp tục ở bên cạnh hắn, nếu không…”
Lấy tay nải, vừa quay lại, chẳng biết trong phòng đã xuất hiện thêm một người từ lúc nào. Vẻ mặt người nọ giận dữ, bước từng bước về phía thiếu niên. Bào y không gió vẫn lay động, xem ra hắn đã bạo phát.
“Đi không được sao?” Vân Phi Vũ âm thầm cười khổ. Người nọ càng tới gần, y cũng không tự chủ được mà lui về phía sau từng bước, bị ngăn trở giữa vách tủ và khuỷu tay người nọ.
“Đệ… lại đối xửa với ta như vậy? Hết lần này tới lần khác lại lừa gạt ta, làm như vậy vui lắm sao?”
Thiếu niên đau lòng, mấp máy môi, cuối cùng vẫn cúi đầu im lặng không nói.
“Nói đi!” Tích Vô Nhai đấm một quyện đục thủng cánh tủ phía sau thiếu niên. Tiếng nổ bên tai khiền thiếu niên hoảng sợ.
Thấy nắm tay người nọ bị mảnh vụn trên cửa gỗ đâm trúng, máu chảy ròng ròng, Vân Phi Vũ đau lòng: “Tội chi huynh phải làm như vậy, ta vốn không xứng đáng để huynh làm như vậy.”
Gian nan nhắm chặt đôi mắt, không nhìn vẻ mặt thống khổ đau thương của người nọ, không nhìn đôi mắt người nọ phát cuồng tuyệt vọng. Dù cho trái tim đang rỉ máu từng giọt từng giọt, nhưng thiếu niên hiểu mình không thể mềm lòng, nếu không, những thứ kéo theo phía sau chính là tai họa.
“Vì sao, vì sao đệ phải đối xử với ta như vậy?” Tích Vô Nhai nắm chặt đầu vai thiếu niên, ngữ khí bi thương: “Đừng rời khỏi ta, được không? Ta cầu xin đệ, đệ đừng rời khỏi ta. Bằng không ta sẽ phát cuồng, ta sẽ chết ngay tại nơi này.”
Nam nhân đột nhiên nắm tay thiếu niên đặt lên ngực mình, đôi mắt đỏ au nhìn y: “Nơi này đã chết một lần vì đệ. Đệ thực sự nhẫn tâm khiến nó chết thêm lần thứ hai?”
Thấy thiếu niên vẫn im lặng không nói, nam nhân bi thương lùi lại hai bước: “Đệ… thực sự tàn nhẫn như vậy? Ta chỉ yêu đệ, luôn luôn yêu đệ, vì sao, vì sao….”
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Áp chế cảm giác chua sót không ngừng dâng lên từ sâu trong tâm can, Vân Phi Vũ cảm giác bản thân như cá mắc cạn, bi thương thống khổ khiến y không thể hô hấp.
Người phía trước không có động tĩnh, thiếu niên mở mắt ra, thấy người nọ đứng cách mình ba bước. Hắn cứ lẳng lặng đứng như vậy khiến người ta không thể phát hiện sự tồn tại của hắn, nhưng vẻ mặt không chút biểu tình cùng đôi mắt không hề dao động lại làm cho y cảm thấy hoảng sợ.
“Đi, phải đi ngay lập tức.”
Không hề do dự, nắm chặt tay nải trong tay, thiếu niên nhanh chóng bước về phía cửa, nhưng khi lướt qua người nam nhân, y cảm giác thân thể bị một luồng sức mạnh thật lớn nhấc lên không trung.
Ngã xuống giường ‘phanh’ một tiếng, sau lưng bị chấn động đau đớn, nội tạng như lệch khỏi vị trí khiến cho y thực sự muốn ói. Đầu óc quay cuồng khiến mắt y không mở ra được. Thân thể tựa như cá chết, chỉ có thể nằm trên giường thở không ra hơi.
Vừa mở mắt ra đã đối diện với ánh mắt người nọ, vẻ u ám trong đôi mắt đó khiến Vân Phi Vũ cảm thấy sợ hãi. Y chịu đựng cảm giác đau đớn, muốn đứng dậy rời đi lại bị người nọ đặt lại trên giường, không thể động đậy.
“Ta sẽ không để đệ rời khỏi ta.” Thanh âm u trầm không giống với giọng nói loài người khiến thiếu niên bất giác rùng mình.
“Sao người này có thể như vậy? Hắn không phải người như thế. Hắn vẫn luôn tao nhã, khiến cho người ta cảm nhận được từ hắn cảm giác ấm áp tựa ánh mặt trời. Tại sao có thể như vậy? Không nên như thế này…”
Vân Ph Vũ hoảng sợ nhìn nam nhân phía trên, vẻ mặt không chút gợn sóng, hắc đồng (con ngươi) lặng như nước, tựa như ác ma.
“Tẩu hỏa nhập ma?” Thiếu niên kinh hãi: “Không thể, không thể, hắn có võ công cao cường, không thể xảy ra chuyện này được.”
“Tích…” Y cẩn thận hô lên lại phát hiện người nọ không hề phản ứng, đôi mắt nhìn thẳng y, miệng không ngừng lặp lại câu nói kia: “Ta sẽ không cho đệ rời khỏi ta, ta sẽ không….”
“Làm sao bây giờ?” Thiếu niên luống cuống, nhưng trên môi đột nhiên truyền tới cảm xúc mềm mại cùng gương mặt người nọ phóng đại trước mắt khiến y hoảng sợ. Nhưng hắn chỉ dán môi lên môi y mà thôi, cũng không hề nhúc nhích, song đồng u tối cũng gắt gao nhìn y, vô cảm.
Tâm trí Vân Phi Vũ trống rỗng: “Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy?”
Hai người tiếp tục giằng co như vậy một lúc lâu. Y cố gắng áp chế kinh hoảng trong lòng, thử thăm dò đưa đầu lưỡi tìm hiểu, nhẹ nhàng chạm lên môi nam nhân. Thấy ánh sáng mỏng manh khẽ lóe lên trong mắt người nọ, mặc dù nó nhanh chóng biến mất, nhưng thiếu niên vẫn nắm giữ được.
“Có lẽ… có thể…” Thiếu niên bắt đầu nhẹ nhàng liếm, dùng đầu lưỡi vẽ lên hình dạng đôi môi nam nhân, cương nghị mà đầy đặn, còn mang theo vị chút đắng của trà. Hương vị này, y thích.
Chiếc lưỡi mềm mại linh hoạt tiến vào nơi nam nhân đang nhắm chặt, liếm lộng chung quanh dẫn dắt nam nhân khẽ ngâm nga thành tiếng, thừa cơ tiến vào khuôn miệng mang hương trà đậm đà của hắn. Yêu cầu, khiêu khích, gắt gao dây dưa cùng hắn.
Sắc mặt cùng đôi mắt yên lặng của Tích Vô Nhai bắt đầu biến chuyển, ánh lên sắc đỏ ***, mà rõ ràng nhất là vật dưới thân kia cũng nẩng đầu, rục rịch đỉnh lên bụng thiếu niên.
Tuy không hiểu lắm là chuyện gì đang xảy ra, nhưng thiếu niên biết nam nhân dần khôi phục thần trí, biểu hiện tựa như rối gỗ đang tức giận khi nãy dường như giống với hành động bản năng, nói không chừng chỉ là điềm báo chuẩn bị tẩu hỏa nhập ma.
Nụ hôn mỗi lúc một kịch liệt, dường như nam nhân không thỏa mãn nếu chỉ tiếp tục dây dưa như vậy, đôi tay hắn bắt đầu tiến vào vạt áo mở rộng của thiếu niên, khẽ vuốt ve, nắm lấy hai khỏa hồng anh nho nhỏ trước ngực khiến thiếu niên không kìm được run rẩy.
Y phục bị cởi ra từng lớp từng lớp, Vân Phi Vũ biết không nên để mọi việc tiếp tục diễn biến như vậy, nhưng thân thể hai người tựa như đang cộng hưởng, đều không kiềm chế được khát vọng quấn quýt bên nhau.
Dục vọng bị nam nhân nắm trong tay, không ngừng bộ lộng. Thiếu niên rên rỉ, vươn tay tìm kiếm cự vật của nam nhân, nắm trong tay an ủi. Nghe nam nhân nặng nề thở dốc, y giống như trúng phải phù chú thúc tình khiến cho thân thể càng thêm nóng bỏng. Phía sau cũng bị nam nhân châm ngòi phát ra tiếng nước *** mị, muốn, không đủ, y càng muốn nhiều hơn.
Nâng eo, đem chiếc miệng nhỏ u tối nghênh đón dục vọng nam nhân, thanh âm thiếu niên khàn khàn, run giọng mở miệng: “Tiến… vào…”
Không hề do dự, Tích Vô Nhai nâng cặp mông xinh đẹp của thiếu niên lên cao, sau đó đem cự vật của mình đặt ở huyệt mật mềm mại, nhẹ nhành cọ hai lần, sau đó dùng sức tiến về phía trước. Chỉ nghe ‘ba’ một tiếng, không thể tiến vào toàn bộ.
Nhìn thiếu niên vì mình không tiến vào được mà co thân run rẩy, nam nhân ôm chặt lấy y, động tác bắt đầu thong thả, ôn nhu dẫn động, sau lại không khống chế được dục vọng tăng lên, dần dần chuyển thành hành động mãnh liệt không chút tiết tấu.
Ngón tay bấu lên tấm lưng rắn chắc của nam nhân, cảm nhận dược hắn đang rong ruổi trong cơ thể mình, vật nóng rực kia kiên quyết không ma sát nơi y mẫn cảm nhất khiến cho y như lơ lửng trên mây, lại giống như đang trầm mình trong biển lửa. Thể xác cùng *** thần bị khoái cảm linh nhục* xâm chiến.
(Linh nhục: Thể xác và linh hồn.)
Ôm chặt thiếu niên dưới thân, Tích Vô Nhai vừa mạnh mẽ đánh tới nơi y mẫn cảm nhất, vừa âm thầm thề trong lòng: hắn sẽ vĩnh viễn không buông người này ra, cho dù chết cũng sẽ không buông tay.
Căn phòng nhỏ hẹp bị cảnh xuân chiếu rọi, tràn đầy tình sắc kiều diễm. Chiếc giường vì hai người lay động mãnh liệt phát ra tiếng kẽo kẹt, cùng tiếng ồ ồ thở dốc, tiếng rên rỉ dồn dập hỗn loạn, thân thể va chạm càng thêm kịch liệt. Ở thiếu niên thét lên một tiếng chói tai, hai người đồng thời đạt tới cao trào. Nhìn hai mắt người dưới thân mông lung mờ mịt cùng đôi môi vì đỏ mọng liên tục rung động vì khoái cảm, vật dưới thân lại có xu thế ngẩng đầu, hắn không hề áp chế dục vọng, lại bắt đầu chậm rãi ma sát. Nghe thanh âm phun ra từ nơi hai người mập hợp, vật kia lập tức trướng lớn. Mặc dù thiếu niên đã tỏ vẻ cầu xin, hắn vẫn không chút lưu tình, mạnh mẽ tiến vào.
Khi người dưới thân nằm trên giường không chút động tĩnh, Tích Vô Nhai ôm y từ phía sau, hôn lên tấm lưng thiếu niên rịn đầy mồ hôi, nhẹ giọng: “Ta sẽ không để đệ đi, cũng viễn đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi ta, không được rời đi!”
Vân Phi Vũ cười khổ. Hiện tại, thân thể đau nhức như bị phá tan thành từng mảnh, đến sức lực cử động một ngón tay cũng không có, y còn rời đi bằng cách nào?
Thanh thanh cổ họng khàn khàn, thiếu niên dùng hết sức lực cuối cùng, nói: “Ta muốn ở lại nơi này.”
Nhận ra nam nhân trầm mặc, thiếu niên lẳng lặng chờ đợi, một lúc lâu sau mới thấy người nọ trầm giọng nói: “Được, có điều, đệ đừng vọng tưởng có thể chạy trốn lần nữa.”
“Uhm.” Than nhẹ một tiếng, “Ta như vậy rồi còn có thể chạy đi đâu, cho dù muốn chạy trốn, chỉ sợ hiện tại cũng trốn không được, bởi vì Tiểu Bảo còn trong tay Vân gia, mà quan hệ với người nọ cũng vậy, có thể dấu liền dấu, có thể tránh liền tránh.”
“Ta muốn quay về vương phủ một chuyến, đệ nghỉ ngơi trước, buổi tối ta lại tới thăm đệ.” Nam nhân đứng lên mặc lại y bào, không chút chần chờ liền ra khỏi phòng. Thiếu niên hiểu giữa hai người sẽ không thể ngang hàng như lúc trước. Hiện tại, vẻ mặt ôn nhu của nam nhân cũng chỉ là che dấu nội tâm vô cùng phẫn nộ.
Tích Vô Nhai đóng cửa phòng lại, quát nhẹ với khoảng không: “Dạ Phong.”
“Có thuộc hạ.”
“Từ hôm nay trở đi, nhiệm vụ của người chính là giám thị y cả ngày. Chỉ cần không ra khỏi thành thì tùy y hoạt động. Nếu y muốn ra khỏi thành, cho dù phải dùng vũ lực cũng phải ngăn cản lại, không cản được thì phải lập tức gửi thư báo cho ta biết, hiểu không?”
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”
“Uhm, quan sát cẩn thận, trước khi ta trở lại, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào phòng.”
“Dạ.”
Lẳng lặng nằm trên giường, tuy rằng cả người vô lực, nhưng thần trí lại vô cùng thanh tỉnh, Vân Phi Vũ suy nghĩ: “Hiện tại Tích sẽ không tin tưởng ta, nhưng không thể duy trì như vậy được. Rốt cuộc phải làm như thế nào mới khiến cho hắn buông tay?”
Càng nghĩ, thiếu niên càng thở dài. Tuy rẳng biết làm như vậy là không ổn, nhưng hiện tại chỉ còn cách đập nồi dìm thuyền, cho dù khiến cả hai người đều thống khổ, nhưng cũng chỉ còn cách này.
(PHÁ PHỦ TRẦM CHÂU đập nồi dìm thuyền; quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀))
Trở lại vương phủ, Tích Vô Nhai mới vừa cởi bỏ y phục chuẩn bị tắm rửa, Mạc Bạch liền xông vào: “Vương gia, thế nào, ngăn cản được không?”
Nam nhân im lặng gật đầu, trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi không cách nào che dấu.
“Vậy người đâu?” Mạc Bạch xem xét chung quanh một lượt, đột nhiên trợn to mắt nhìn về phía hắn: “Người không nhất thời mềm lòng thả y đi đó chứ?”
“Thả y đi?” Nam nhân thốt ba chữ này từ kẽ răng, khuông mặt chật vật lộ vẻ bi thương, ngữ khí mang theo tuyệt vọng điên cuồng: “Vĩnh viễn không có khả năng đó. Cả đời này, y vĩnh viễn đừng nghĩ tới chuyện chạy thoát khỏi ta.”