Beta: Lam
Anh em Trà Phủ nói tiếp: “Thật ra câu “Giả đó” vừa rồi mới là giả đó.”
Hoa Đình mà tin họ mới là lạ, anh không tiếp lời cặp anh em này nữa.
Anh em Trà Phủ hơi tiếc nuối, không ngờ tính cách của Hoa Đình lại trở nên thú vị như vậy. Bây giờ không nắm bắt cơ hội để trêu anh, sau này anh khôi phục lại tính cách trước đây thì sẽ không còn cơ hội nữa.
Họ chỉ đang nói đùa thôi mà.
Nếu ý thức của một tòa thành gặp khó khăn, những ý thức tòa thành khác có thể giúp đỡ thì tất nhiên sẽ hết lòng giúp đỡ rồi.
35 tòa thành ở Cửu Châu, không thể thiếu một tòa thành nào cả.
Sau khi cười đùa xong, vẻ nghiêm túc xuất hiện trở lại.
Ý thức Trung Châu lại chìm vào giấc ngủ say lần nữa, tên Vô Danh tạo ra tất cả chuyện này lại biến mất không tìm được dấu vết. Nó có thể trở thành một con người và đang ẩn nấp ở bất kỳ tòa thành nào.
Bọn họ không thể trực tiếp công khai tin tức này, như vậy sẽ khiến người trong tòa thành vô cùng hoảng sợ. Bây giờ chỉ có thể điều tra kỹ càng, đề phòng trước.
Họ chỉ vừa mới biết được chuyện ma quỷ đến từ dưới lòng đất, bao gồm cả chuyện về những loại ma quỷ mới. Đây là tin tức rất quan trọng.
Dư Thanh Hà và anh em Trà Phủ cảm ơn Vân Sâm, họ nói rằng sau này sẽ tìm cơ hội trả ơn, nhưng không nhắc gì về chuyện đá năng lượng.
Cuộc liên lạc sắp kết thúc, Dư Triều Gia nói: “Chị, khi nào chị mới đến đón em thế? Em không tìm thấy chiếc xe chị đã để lại cho em.”
Dư Thanh Hà nhẹ giọng nói: “Chị biết em sẽ không tìm ra, cho nên chị vốn không để xe ở đó. Gần đây Trà Phủ phải sắp xếp tuần tra, không ai có thể rời đi để đón em được. Em cứ ở Hoa Đình đi, giúp được gì thì giúp.”
Cô ấy lại nói với Vân Sâm: “Xin chào cô Vân Sâm, anh Hoa Đình, em trai của tôi tạm thời phải phiền hai người chăm sóc rồi. Đợi đến khi bên đây chúng tôi rảnh rỗi thì tôi sẽ tìm một đội đến để giúp đỡ Hoa Đình.”
“Không sao.” Hai mắt Vân Sâm và Hoa Đình sáng ngời, hai người họ rất sẵn lòng chăm sóc Dư Triều Gia.
Dư Triều Gia: “Ủa, không để em trở về giúp à?”
Người em trai của Trà Phủ nói: “Về vấn đề này thì cậu trở về sẽ giúp gì được chứ. Đất đã chật rồi, không đủ để xây phòng mới nữa, cậu cứ ở đó trước đi.”
Dư Triều Gia: “Nhưng mà…”
Dư Thanh Hà nói: “Gia Gia, em luôn nói kiến trúc của Hoa Đình là một thế giới lịch sử kiến trúc thu nhỏ, lúc nào cũng bảo muốn xem cảnh đó. Bây giờ không phải đã có cơ hội đó rồi hay sao?”
Dư Triều Gia lắc đầu, mặc kệ Dư Thanh Hà có thể nhìn thấy hay không: “Đúng vậy, đó là điều em muốn làm, nhưng sự an toàn của chị…”
Không còn giọng nói của Dư Thanh Hà ở đầu dây bên kia nữa, cô ấy đã rời đi.
Dư Triều Gia thì thào gọi “Chị ơi”, anh ta hỏi Vân Sâm và Hoa Đình với vẻ mặt ủ rũ: “Có phải chị tôi ghét tôi rồi cho nên mới không cho tôi quay về không?”
Trong radio, người em trai của Trà Phủ đột nhiên nói: “Đồ ngốc này, không có mắt nhìn à. Anh, anh nói cho cậu ta biết tại sao đi.”
Người anh trai của Trà Phủ nói: “Gia Gia, Vô Danh có thể giả làm người, con người rất khó đề phòng. Lúc này, nơi càng đông người thì càng nguy hiểm, Hoa Đình chỉ có anh ấy và Thành Quyến Giả của anh ấy mà thôi. Theo cách họ nói chuyện thì xem ra họ cũng rất ngốc nghếch. Ở Hoa Đình cậu sẽ an toàn hơn, cũng không phải lo về việc bị bắt nạt. Thanh Hà đã nghĩ đến điều này cho nên mới làm như vậy, làm sao cô ấy có thể ghét đứa em trai mà mình yêu thương nhất được chứ.”
Dư Triều Gia vô cùng xúc động.
Nhóm người và thành “Ngốc nghếch” nghe xong thì không vui, cách nói chuyện của anh em Trà Phủ khiến người khác thấy khó chịu.
Họ đây gọi là chân thành và thẳng thắn, sao có thể gọi là ngốc nghếch được?
Họ rất thông minh đó được chưa!
Cuối cùng người anh trai của Trà Phủ nói: “Hoa Đình, anh em chúng tôi có thể nhanh chóng trở thành tòa thành trung bình, chính là nhờ sự giúp đỡ của Dư Triều Gia, đối xử với cậu ta tốt một chút. Cậu ta cũng không phải là người kỳ quái, chẳng qua chỉ là tư duy khác với người bình thường mà thôi. Bảo trọng.”
Người em trai của Trà Phủ cũng nói: “Bảo trọng.”
Cuộc liên lạc kết thúc.
Vân Sâm nhìn Dư Triều Gia đang thất vọng tràn trề, cô ho nhẹ, kìm nén niềm vui trong lòng rồi nói: “Anh Dư, Hoa Đình và em sẽ chăm sóc anh thật tốt. Mặc dù điều kiện ở đây rất sơ sài, nhưng hai người bọn em sẽ dành cho anh điều kiện tốt nhất mà bọn em có thể làm được!”
Hoa Đình: “Đúng vậy!”
Dư Triều Gia nói: “Quả thật rất sơ sài, nhưng em nấu ăn rất ngon, không giống với cơm của chị tôi nấu, ăn vào là chết ngay.”
Dư Thanh Hà không biết nấu ăn à? Vân Sâm cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, sơ sài quá, cho nên cần sự giúp đỡ của anh Dư. Anh em Trà Phủ vừa nãy cũng khen anh nhiều như vậy, không biết ngoại trừ có bộ não thông thái ra thì còn có gì khác nữa không…”
Cô vẫn chưa nói hết, Dư Triều Gia liền gãi mặt: “Tôi tương đối giỏi trong việc khôi phục các kiến trúc lịch sử và kiến trúc hiện đại. Việc khôi phục kiến trúc lịch sử là một việc rất khó, nhưng với sự giúp đỡ của ý thức tòa thành và năng lượng tòa thành thì sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.”
“Khôi phục thành công một kiến trúc đại diện thì sẽ khiến ý thức tòa thành được nâng cấp nhanh chóng. Việc khôi phục kiến trúc lịch sử thành công sẽ thu được nhiều năng lượng tòa thành hơn là khôi phục thành công kiến trúc hiện đại. Đây là lý do tại sao Trà Phủ có thể nhanh chóng thu được năng lượng tòa thành, nhưng việc khôi phục các kiến trúc cần tiêu hao rất nhiều năng lượng tòa thành.”
“Mà loại năng lượng này khác với năng lượng bên ngoài được hấp thụ trong viên đá năng lượng. Nó là năng lượng của chính ý thức tòa thành, không cần phải tiêu hóa và hấp thụ, có thể khiến bọn họ nhận được sự nâng cấp cơ bản.”
Nhanh chóng khôi phục các kiến trúc mang tính biểu tượng thì có thể nhận được rất nhiều năng lượng tòa thành.
Khi cô sử dụng năng lượng tòa thành để xây dựng các tòa nhà kiến trúc, hoàn toàn không tiêu hao năng lượng tòa thành. Cô chỉ cần biết cách xây dựng một tòa nhà kiến trúc thế nào, nắm rõ hình dạng, cấu trúc, vật liệu của nó…
Hoa Đình cũng nghĩ đến điều này.
Chỉ cần có Dư Triều Gia, họ thậm chí có thể liên tục khôi phục các tòa nhà kiến trúc và nâng cao năng lượng tòa thành…
Người thanh niên không nhận thấy hai người họ đang yên lặng phấn khích, anh ta tiếp tục: “Tôi cũng không nghĩ bản thân mình đã giúp ích được gì nhiều, chỉ là việc khôi phục lại các tòa nhà kiến trúc có thể giúp tòa thành nâng cao năng lượng có chỗ thiếu sót như vậy, vừa hay tôi là người phát hiện ra đầu tiên. Cho dù tôi không phát hiện ra thì cũng sẽ có người khác phát hiện ra mà thôi, đó chỉ là vấn đề thời gian.”
Tại sao kiến trúc có thể nhanh chóng nâng cao năng lượng của ý thức tòa thành vậy nhỉ?
Vân Sâm khống chế cơ mặt đang cảm thấy phấn khích, cô hỏi một cách bình tĩnh: “Tại sao tòa nhà khi xây dựng xong lại có thể truyền nhiều năng lượng cho ý thức tòa thành như vậy? Tôi hiểu nó cũng giống một phần của văn hóa, những sự tôn thờ văn hóa khác mà tôi biết dường như không thể đạt được hiệu quả như vậy.”
Cô và Tòa Thành Nát chờ lời giải thích của Dư Triều Gia.
Dư Triều Gia đột nhiên nói: “Tôi muốn liếm viên đá, bây giờ muốn liếm liền. Đợi tôi lát, tôi tìm hòn đá liếm cái đã.”
Vân Sâm và Tòa Thành Nát nhìn chằm chằm vào người thanh niên đang đi xung quanh bức tường bên trong, cuối cùng vịn vào bức tường rồi mở miệng liếm một cách tràn đầy tình cảm.
Đây là… sở thích gì đây?
Hai người nhớ lại khi ngày đầu tiên Dư Triều Gia đến Hoa Đình, đêm hôm đó anh ta đã làm chuyện tương tự như vậy, họ nghĩ anh ta rất kỳ lạ.
Sau khi Dư Triều Gia liếm xong, anh ta tràn đầy tinh thần trở lại trước mặt họ.
Anh ta nói: “Tôi nghĩ bằng cách làm này, tôi có thể đến gần các kiến trúc hơn, hiểu hơn về chúng và nghe thấy tiếng nói của chúng… Nếu có thể, tôi thậm chí muốn trở thành một trong số chúng, giống chúng đứng trong một khu vực nào đó, ở một góc nào đó, lặng lẽ quan sát những thay đổi trên thế giới.”
Từ đáy mắt Dư Triều Gia, Vân Sâm nhìn thấy sự điên cuồng nhàn nhạt thoáng qua.
Người thanh niên da trắng trở lại dáng vẻ cười ngốc nghếch, anh ta nói: “Văn hóa nào, vùng miền nào, xã hội nào, thời đại nào thì sẽ có kiểu kiến trúc tương ứng.”
“Kiến trúc của thành phố ghi lại câu chuyện của thành phố từ khi chưa có gì cho đến khi trải qua những thăng trầm của cuộc sống, vô số lần thành công và thất bại, thịnh vượng và suy tàn, thuận lợi và gian nan [1].”
Giọng anh ta to hơn.
“Kiến trúc của một quốc gia, tình hình chung của một quốc gia và các vấn đề thời sự của một quốc gia đều có liên quan với nhau.”
“Kiến trúc là một phần tuyệt đối không thể thiếu của văn hóa tòa thành.”
“Đối với Hoa Đình mà nói…” Dư Triều Gia nhìn Vân Sâm và Hoa Đình: “Kiến trúc của anh ấy là một phần độc đáo trong văn hóa tòa thành của bản thân anh ấy. Việc nâng cao xây dựng kiến trúc sẽ có tác dụng rất lớn đối với anh ấy!”
Vân Sâm và Hoa Đình háo hức muốn thử, họ hỏi: “Đều nghe anh hết. Anh nói xem khi nào chúng ta sẽ bắt đầu khôi phục lại kiến trúc đây?”
Dư Triều Gia vô cùng kinh ngạc nhìn họ: “Là một Thành Quyến Giả mà muốn khôi phục kiến trúc, không chỉ phải hiểu rõ về lịch sử của kiến trúc, mà còn phải biết rõ về kết cấu của kiến trúc, vật liệu xây dựng, phong cách kiến trúc và các loại kiến trúc nữa. Đặc biệt là các kiến trúc lịch sử của Hoa Đình, em phải cùng lúc hiểu rõ về thông tin của Cửu Châu và của tất cả các nước phương Tây…”
Dư Triều Gia nói: “Về phong cách kiến trúc, các kiến trúc do nước Du Khắc này để lại ở Hoa Đình bao gồm phong cách Phục hưng cổ điển, Phục hưng Gothic, Phục hưng Nữ hoàng Anne và Phục hưng Tudor*, còn có những phong cách biểu tượng do các quốc gia khác để lại.”
“Em biết các loại kiến trúc cận đại ở Hoa Đình bao gồm công trình quản lý, trạm cứu hỏa, trạm xăng dầu, sân vận động, nhà ở, căn hộ, biệt thự, cửa hàng bách hóa, tòa nhà văn phòng, khách sạn, bưu điện, câu lạc bộ, bảo tàng, thư viện… Đối với những đứa trẻ sinh ra sau ngày tận thế thì có rất nhiều loại kiến trúc mà em không biết nó là gì và cũng không có khái niệm về nó.”
Anh ta nói không ngừng, nói về rất nhiều loại kiến trúc.
“Cửa sổ mái, mái vòm, hiên nhà, hàng rào, cầu thang, xà nhà, trần nhà, cửa, lò sưởi, tường, giá treo, vách ngăn… đều là những phần nhỏ cần chú ý tỉ mỉ, em có hiểu không? Nếu em không hiểu mà chỉ nghe tôi nói thì làm sao em có thể tưởng tượng ra bản phác thảo để trực tiếp khôi phục đây chứ?”
Hai mắt Vân Sâm đờ đẫn, lúc này cô đã mất đi khả năng điều khiển trên cơ mặt, giọng nói cũng trở nên đờ đẫn theo: “Vậy… Vậy thì làm sao em có thể sửa được đây?”
Dư Triều Gia vỗ ngực nói: “Anh sẽ dạy em nắm rõ những kiến thức này, em muốn học không? Về phương diện này, anh tuyệt đối là giáo viên phù hợp đó.”
Vân Sâm không cười nổi, chỉ cần nghe những gì Dư Triều Gia liệt kê là cô đã bắt đầu đau đầu rồi, cô có thể nhớ được những thứ này không chứ?
Thực tế thì cô còn có một nửa dòng máu là đá năng lượng, cô dốc sức hơn chút, ăn nhiều hơn, rót cho Tòa Thành Nát thêm chút năng lượng thì anh cũng có thể phát triển mà!
Thành thật mà nói thì cô không muốn học lắm.
Học cái này làm gì chứ, phiền muốn chết luôn.
Hoa Đình háo hức hỏi: “Anh Dư, kiến trúc tòa thành của tôi thật sự tuyệt vời đến mức đó à?”
Nhìn thấy Dư Triều Gia gật đầu, dây leo của Tòa Thành Nát vui vẻ xoay tròn tại chỗ.
“Vân Vân, em có nghe thấy không, kiến trúc tòa thành của anh tuyệt lắm đó!”
“Ừm.”
Vân Sâm mặt không cảm xúc trả lời câu hỏi của Dư Triều Gia: “Không cần hỏi nữa, học, tôi nhất định sẽ học. Cơ hội học tập tốt như vậy thì phải học chứ.”
Ngay cả khi học có mệt đến chết thì cũng phải học.
Có thứ gì mà bán mạng học lại không học được chứ?
Dây leo quấn lấy cổ tay Vân Sâm, ánh mắt cô liền trở nên vô cùng dịu dàng.
Chỉ cần có thể khiến Hoa Đình vui là được rồi…
*Tác giả có điều muốn nói:
[1] Trích từ lời mở đầu của La Tiểu Chu trong ấn bản đầu tiên của phong cách kiến trúc cận đại Thượng Hải.
“Kiến trúc của một quốc gia, tình hình chung của một quốc gia và các vấn đề thời sự của một quốc gia đều có liên quan với nhau” là câu nói của kiến trúc sư Trang Tuấn.
*Một số loại kiến trúc được Dư Triều Gia nhắc đến:
– Phong cách kiến trúc thời kỳ Phục hưng: Kiến trúc thời kỳ Phục hưng là kiến trúc của thời kỳ giữa thế kỷ 14 và đầu 17 đầu ở các vùng khác nhau của Châu Âu, thể hiện một sự hồi sinh và phát triển của một số yếu tố của tư tưởng Hy Lạp và La Mã cổ đại và văn hóa vật chất có ý thức.
– Phong cách kiến trúc phục hưng Gothic: Bắt đầu vào cuối những năm 1740 ở Anh, sau đó phát triển mạnh mẽ vào đầu thế kỷ 19. Phong cách Gothic làm sống lại kiến trúc thời trung cổ, trái ngược với phong cách tân cổ điển thịnh hành vào thời điểm đó. Phục hưng Gothic lấy nét đặc trưng từ phong cách Gothic ban đầu, bao gồm các hoa văn trang trí, các chi tiết nhỏ, cửa sổ hình mũi nhọn.
– Phong cách kiến trúc phục hưng Nữ hoàng Anne đề cập đến kiến trúc Baroque của Anh vào thời Nữ hoàng Anne (Người trị vì từ năm 1702 đến năm 1714) hoặc hình thức Phục hưng của Nữ hoàng Anh đã trở nên phổ biến trong quý cuối của thế kỷ 19 và những thập kỷ đầu. của thế kỷ 20.
– Kiến trúc Phục hưng thời Tudor: Lần đầu tiên xuất hiện trong nước ở Vương quốc Anh vào nửa sau của thế kỷ 19. Dựa trên sự hồi sinh của các khía cạnh được coi là kiến trúc Tudor, trên thực tế nó thường lấy phong cách kiến trúc bản địa của Anh thời Trung cổ tồn tại đến thời Tudor. Phong cách này sau đó đã gây ảnh hưởng đến những nơi khác, đặc biệt là các thuộc địa của Anh.