“Con mau ăn đi, rất bổ đó.”
Thân hình không đầu phía trước phát ra tiếng nói nặng nề, như thể đang chìm xuống nước và có ai đó gọi mình trên bờ vậy.
Tay chân Vân Sâm cứng đờ, cảm thấy chắc chắn đây là ảo giác của cô.
Hạ Phong Niên bảo cô ăn cái gì cơ, cái đầu này sao?
Mạnh Nhiên Lâm bị hai người cho ra rìa không thể tiếp tục chứng kiến tình huống kỳ cục này nữa. Ông ấy lấy cái đầu trong tay Vân Sâm rồi lắp lại vào người Hạ Phong Niên giống như đang xếp gỗ, cắt ngang tình cảm nhiệt tình của người cha già thương yêu con gái nhưng không đáng tin cậy, sau đó nhận lại sự xem thường.
Vân Sâm như trút được gánh nặng, món quà gặp mặt này cũng đặc biệt quá rồi, cô không thể chịu nổi.
Cô hơi run rẩy nhìn về phía Hạ Phong Niên, nhưng không để lộ ra bên ngoài, chỉ có bản thân cô biết rõ cảm xúc này.
Vừa rồi vì để nhận quà nên khoảng cách giữa cô và Hạ Phong Niên rất gần.
Cô thoáng lùi về sau một bước, giữ một khoảng cách thích hợp.
“Xin chào*, tôi là Vân Sâm.”
(*Ở đây thay vì chào bình thường là 你好 thì Vân Sâm lại dùng là 您好. 您好 chỉ dùng để chào hỏi giữa người xa lạ, lần đầu gặp, hoặc để gọi sếp.)
Tôn trọng, lịch sự đến mức như một lời chào rất xa cách.
Mạnh Nhiên Lâm vô thức liếc nhìn Vân Sâm, trong môi trường mờ mịt không thể nhìn rõ nét mặt cô. Ông ấy lại nhìn Hạ Phong Niên, trong lòng có chút lo lắng.
Hạ Phong Niên không phải là một con người, mà là một viên đá đã sống rất lâu, rất lâu rồi.
Mạnh Nhiên Lâm đã biết Hạ Phong Niên nhiều năm như vậy, nếu phải dùng một từ để miêu tả về ông thì đó sẽ là “buồn rầu”.
Hạ Phong Niên cực kỳ tự cao và ghét sự gò bó. Tính cách của ông giống như một đám mây trôi trên bầu trời, chỉ có Vân Trung Thư mới có thể khóa ông ấy lại.
Việc ông và Vân Trung Thư có thể sinh ra một đứa trẻ, thực sự là một điều kỳ diệu.
Mạnh Nhiên Lâm nhớ rõ khi Vân Trung Thư mang thai, Hạ Phong Niên đã nói với ông ấy rằng ông muốn có một đứa trẻ có tính cách giống như Vân Trung Thư… Nếu sau khi sinh ra, đứa trẻ này sẽ gây ra rắc rối cho Vân Trung Thư thì ông sẽ tự tay loại bỏ đứa trẻ này.
Hạ Phong Niên nói rất nghiêm túc và không hề có ý nói đùa.
Khí chất và ngoại hình hiện tại của Vân Sâm hoàn toàn không giống Vân Trung Thư chút nào.
Mạnh Nhiên Lâm rất lo lắng, biểu hiện này của Vân Sâm sẽ chọc giận Lão Hạ. Ông ấy chỉ suy nghĩ trong chốc lát, lập tức bước về bên phải mấy bước, hơi chặn cô gái lại, sau đó cẩn thận quan sát gương mặt baby vẫn trẻ trung như khi lần đầu tiên gặp của người thanh niên.
Ban đầu Hạ Phong Niên không có biểu cảm gì, sau đó ông di chuyển.
Mạnh Nhiên Lâm nhìn thấy Hạ Phong Niên thu hồi cánh tay trái, sờ soạng một hồi lâu, tay phải nắm chặt lại, trong lòng bàn tay có thứ gì đó lờ mờ hiện lên, chỉ lộ ra một mảng nhỏ màu tím.
Có vẻ là một mảnh vải.
Bàn tay xòe ra, đồng thời tay trái của người thanh niên cũng chuyển động theo.
Vân Sâm nhận thấy sự lo lắng của Mạnh Nhiên Lâm, và cũng nhìn vào hành động của Hạ Phong Niên.
Tấm vải màu tím được ngón cái và ngón trỏ của hai bàn tay gấp lại, ông vuốt mạnh để tạo thành chiếc khăn tay hình vuông.
Hạ Phong Niên siết chặt góc khăn tay, lau đi những giọt nước mắt không tồn tại trên khóe mắt, dạt dào tình cảm nói: “Bé con của tôi là một cô bé ngoan và lễ phép, con bé biết dùng kính ngữ để chào hỏi người lạ, cũng biết không thể tùy tiện lại gần người lạ. Bây giờ bố cảm thấy rất xúc động!”
Hạ Phong Niên: “Bố là một người đàn ông lớn tuổi, rất dễ xúc động.”
Ông lau khóe mắt, lại đưa khăn tay lên trước mũi, hỉ mũi cực kỳ lớn rồi thản nhiên ném khăn tay đi.
Vân Sâm: “…”
Trong tim cô có thứ gì đó đang tan nát.
Hình bóng mạnh mẽ và bí ẩn của người bố chưa từng gặp mặt đã vỡ tan tành.
Cùng với đó, sự hồi hộp và lo lắng của Vân Sâm cũng tan biến. Khi Hạ Phong Niên gọi cô đến gần lần nữa, bước chân của cô ngày càng nhẹ nhàng hơn.
Vân Sâm vẫn đang ngồi chồm hổm trước mặt Hạ Phong Niên, lần này cô mới dám nhìn thẳng vào ông từ khoảng cách gần.
Với tư cách là bố của cô thì Hạ Phong Niên còn quá trẻ, thậm chí còn trẻ hơn anh Dư vài tuổi, chỉ mới ngoài hai mươi tuổi.
Người trước mặt đột nhiên giơ tay lên, nhưng bởi vì tòa thành đang đè trên người nên ông không thể nâng người trên lên quá cao.
Ông dường như muốn chạm vào đầu cô.
Vân Sâm lập tức cúi đầu xuống, để đối phương có thể chạm vào.
Đỉnh đầu hơi trùng xuống, hốc mắt Vân Sâm hơi cay.
Bàn tay to đang đè lên đầu cô trước tiên nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, sau đó xoa từ bên này sang bên kia, như thể có hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến.
“Bé con đã lớn rồi. Nhiều năm thế rồi con sống có tốt không? Nếu con có bất kỳ điều gì cảm thấy ấm ức thì có thể nói với bố…”
Nước mắt lập tức rơi xuống.
Rõ ràng Vân Sâm cố gắng mở mắt ra, nhưng lại không dùng sức chớp mắt, nhưng nước mắt lại tự rơi xuống, rốt cuộc không thể khống chế được.
Cô đã nhiều lần tự nhủ mình không còn là trẻ con nữa, khóc cũng không giải quyết được vấn đề gì. Cô luôn kiềm chế cảm xúc của mình rất tốt, cô cũng rất ít khi khóc ngay cả khi ở trước mặt Tòa Thành Nát.
Rõ ràng là cô không thân quen với Hạ Phong Niên, cô không biết ông là người như thế nào.
Nhưng khi nghe câu đó, cô đã bật khóc.
“Đừng khóc, đừng khóc! Ai bắt nạt con… Nói với bố! Khi bố ra khỏi đây, bố sẽ giết hết bọn chúng!”
Hạ Phong Niên hốt hoảng lau nước mắt cho con gái.
Ông sắp chết vì tức giận, phổi cũng sắp nổ tung. Bên ngoài con gái ông đã phải chịu sự ức hiếp gì, mà khiến con bé phải khóc thành thế này chỉ vì lời nói của ông chứ!
Hạ Phong Niên vừa lau nước mắt cho Vân Sâm, vừa trừng mắt nhìn Mạnh Nhiên Lâm với đôi mắt hung ác muốn ăn thịt người.
Mạnh Nhiên Lâm: “…”
Ông ấy cúi đầu nhận tội rằng mình đã không chăm sóc tốt cho mẹ con Vân Trung Thư.
“Bé con ngoan, đừng khóc.”
“Nói cho bố biết ai đã bắt nạt con, người ở Trung Châu hay là Tòa Thành Na… Hoa Đình?”
Vân Sâm nghe thấy từ Hoa Đình, nước mắt cô cũng dần dần ngừng lại. Cô nhìn Hạ Phong Niên với đôi mắt đầy nước mắt, cô mới nhớ ra cô không thể khóc. Cô không thể yếu đuối, cô muốn bảo vệ Tòa Thành Nát, trở thành tấm gương.
Nhìn thấy phản ứng của con gái, Hạ Phong Nhiên cho rằng mình đoán đúng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Có phải Hoa Đình đã nhìn thấy hoàn cảnh của con, biết con có thể đem lại lợi ích cực lớn cho ý thức tòa thành, cho nên mới ép con trở thành Thành Quyến Giả của nó đúng không?”
Dây leo đang nằm bên cạnh giống như xác chết, nghe thế thì vô cùng bàng hoàng, còn có chuyện này nữa à?
“Không có chuyện đó.” Vân Sâm ổn định tâm trạng lại, hai má nóng bừng, rất xấu hổ. Cô lấy khăn tay lau nước mắt, phát hiện chính là chiếc khăn vừa rồi mà Hạ Pong Nhiên hỉ mũi thì nhanh tay vứt lại, sau đó lấy tay áo lau mặt thật mạnh vài lần rồi nói: “Con sống rất tốt, cũng chưa bao giờ bị ấm ức. Hoa Đình cũng đối xử với con rất tốt, anh ấy đã cứu mạng con và là gia đình của con.”
Dây leo di chuyển, Vân Vân cũng đã cứu mạng anh.
Hạ Phong Niên dùng đôi mắt cá chết mở trân trân nhìn thẳng vào Hoa Đình, tòa thành rách nát ốm yếu này thế mà lại dựa ơn đòi báo đáp à…
Vân Sâm nói thêm: “Là gia đình của bọn con.”
Dây leo lo lắng chạm vào cô gái, cành cây múa may trong không trung, nhắc nhở đối phương rằng tiếng “Bố” cô vẫn chưa gọi kìa.
Vân Sâm sững sờ một lúc, đẩy dây leo ra để ngăn Tòa Thành Nát làm phiền.
Cô vẫn không thể gọi được cách xưng hô đó…
Tòa Thành Nát tức giận đến mức hai tay chống nạnh, dây leo lắc mạnh Vân Sâm. Trước khi lên đường rõ ràng rất muốn gặp bố, trong lòng cũng đang nghĩ về bố, tại sao khi gặp rồi lại phải õng ẹo như này chứ.
Hạ Phong Niên: Được lắm, vậy mà dám ra tay với con gái tôi trước mặt tôi.
Đầu ngón tay ông ngắt ra một vệt màu đỏ, vừa định ném lên dây leo thì nghe thấy Vân Sâm lẩm bẩm nói: “Được rồi mà, tôi biết anh đã gọi rồi, tôi sẽ gọi, đừng làm phiền nữa.”
Hạ Phong Niên thấy Vân Sâm lặng lẽ ngước mắt lên nhìn mình, sau đó cụp mắt xuống.
Sau đó, thì thầm một tiếng như muỗi kêu: “Bố.”
Hả?
Hạ Phong Niên không bỏ sót hai chữ đó, ông lập tức mỉm cười trả lời lại.
Ông không để lỡ việc bé con sẵn sàng gọi ông là bố dường như là công lao của thứ rách nát đó.
Tâm trạng của Hạ Phong Niên rất tốt, quyết định cho ý thức tòa thành thức thời này một chút lợi ích. Màu đỏ sậm trên đầu ngón tay chuyển sang màu đỏ nhạt, ông búng ngón tay.
Ánh sáng đỏ như ánh lửa to bằng hạt gạo lướt trên mặt đất từ từ đến gần dây leo, mơ hồ không thể thấy rõ.
Ánh sáng đỏ tan vào trong dây leo, ngay lập tức một năng lượng hùng mạnh tràn vào dọc theo dây leo, sau đó tiến vào tượng thành của Hoa Đình.
Tòa Thành Nát đã quen với cách truyền năng lượng nhẹ nhàng của Vân Sâm, bỗng nhiên lại bị đối xử thô bạo như vậy, ngay lập tức anh giống như một đứa trẻ đang ngậm một ngụm thức ăn trong miệng mà không cho phép được phun ra, vừa nấc vừa nghẹn.
Phản ứng lên dây leo là dây leo đang dựa vào bên cạnh Vân Sâm lập tức ĩu xìu rồi rơi xuống đất.
Vân Sâm rất sốc, ngay sau đó cô phát hiện ra đây là biểu hiện “ăn quá nhanh” của Tòa Thành Nát.
Người duy nhất có thể cung cấp năng lượng cho Tòa Thành Nát ở đây ngoại trừ cô ra, chỉ có thể là Hạ Phong Niên.
Vân Sâm nhìn Hạ Phong Niên, cô mím môi, không nói gì.
Nhưng Hạ Phong Niên có thể nhìn thấy ánh mắt của bé con đang nói rõ ràng “Sao bố có thể đối xử tàn bạo với Hoa Đình như vậy?”
Hạ Phong Niên: “…”
Lẽ nào ông nên cho một ít năng lượng pha với nước, sau đó cho vào bình sữa để đút Hoa Đình ăn à?
Hạ Phong Niên chắc chắn sẽ không trách con gái mình, ông âm thầm tính sổ lên đầu Hoa Đình.
Vân Sâm vuốt ve dây leo của Tòa Thành Nát: “Anh ấy như vầy sẽ cảm thấy khó chịu rất lâu.”
Hạ Phong Niên nói: “Không đâu, bố sẽ dạy con một cách, con có thể xoa dịu tình trạng của nó bằng cách làm điều tương tự ở phía bên kia tượng thành.”
Vân Sâm nhìn Hạ Phong Niên với đôi mắt sáng ngời.
Dưới sự ngưỡng mộ của con gái mình, Hạ Phong Niên đột nhiên phồng lên. Sau khi ông nói xong phương pháp, mắt nhìn con gái mình nhanh chóng rời đi, thuận theo dây leo để leo lên tượng thành.
Hạ Phong Niên nhìn theo Vân Sâm cho đến khi bóng dáng cô hoàn toàn biến mất trong bóng tối.
Chỉ còn lại Mạnh Nhiên Lâm ở đây.
Sự im lặng đến chết người.
Mạnh Nhiên Lâm suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Chị dâu, cô ấy…”
“Tôi biết.” Hạ Phong Niên giơ tay ngăn Mạnh Nhiên Lâm lại, không để ông ấy tiếp tục nói thêm gì: “Tôi đã nhìn thấy mọi thứ khi tôi bị mắc kẹt ở đây.”
Giọng ông trầm lắng.
Sự bình lặng này khiến Mạnh Nhiên Lâm nhớ đến đại dương, bề mặt của đại dương bình lặng là vậy, nhưng bên dưới lại có những cơn sóng dữ vô hình có thể giết chết con người.
Mạnh Nhiên Lâm mở miệng, nhưng ông ấy không biết phải nói gì.
Ánh sáng xung quanh người thanh niên trước mặt đang nhấp nháy, có nghĩa là tâm trạng của ông đang rất không ổn.
Cơ thể của Hạ Phong Niên càng vùi sâu vào lòng đất.
Nếu Chu Nguyên rơi vào vị trí đó, sẽ hoàn toàn trở thành một phần của nơi đó, và Cửu Châu sẽ không bao giờ có cơ hội tỉnh lại.
Hạ Phong Niên là ranh giới ngăn giữa Chu Nguyên và lòng đất.
Ông không quan tâm nếu Chu Nguyên rời khỏi đây, Chu Nguyên cũng sẽ hoàn toàn biến mất.
Bà để ông lo cho cục diện.
…Ông lại chỉ có thể nhìn bà chết trong đau đớn, chỉ ở đây mà không thể làm gì.
Vì Cửu Châu, bà đã để lại tất cả sự tàn nhẫn cho ông.
Hạ Phong Niên nhắm mắt và mở lại với một nụ cười rạng rỡ.
Ông lấy hai tay chống cằm, say sưa nói: “Tôi nhìn là biết ngay bé con đã trở nên cực kỳ tài giỏi.”
Mạnh Nhiên Lâm biết Hạ Phong Niên không muốn tiếp tục chủ đề trước đó, ông ấy cũng “Ừ” một tiếng và nói: “Tiểu Vân bây giờ thực sự rất tài giỏi.”
Ngay khi ông ấy chuẩn bị đưa ra một ví dụ về biểu hiện của Vân Sâm ở Tân An, thì nghe thấy Hạ Phong Niên nói ở đó nói một câu rất tự hào.
“Bé con nhà tôi tài giỏi đến nỗi có thể đi bằng hai chân!”
Mạnh Nhiên Lâm: “…”