Beta: Lam
“Cháu nên ở Trung Châu mới đúng, tại sao cháu lại một mình ở đây…?”
Vân Sâm biết Trương Vĩnh Phúc muốn hỏi điều gì, cô bình tĩnh nói: “Mẹ cháu đã mất rồi.”
Trong lời kể của Trương Vĩnh Phúc, mỗi ngày Hạ Phong Niên đều nhắc đến vợ mình, trong lòng chỉ có vợ và con gái, chắc chắn ông rất yêu gia đình mình.
Nhưng vợ ông đã không còn nữa.
Vợ của Hạ Phong Niên, mẹ của Vân Sâm – Vân Trung Thư đã qua đời vài năm trước do một căn bệnh nghiêm trọng bất ngờ tái phát.
Trương Vĩnh Phúc hơi ngạc nhiên khi nghe tin mẹ của Vân Sâm đã qua đời, ông ta hỏi: “Hạ Phong Niên có biết không?”
Vân Sâm lắc đầu, cô nghĩ chắc Hạ Phong Niên sẽ không biết.
Đúng như lời chị Đỗ Quyên nói với cô trong lá thư, nếu Hạ Phong Niên biết có chuyện gì xảy ra với Vân Trung Thư thì ông chắc chắn sẽ vội vàng quay trở lại.
Hạ Phong Niên đã bị mắc kẹt.
Hạ Phong Niên trong lời nói của Trương Vĩnh Phúc là một viên đá rất lợi hại.
Một viên đá lợi hại như vậy, ông sẽ bị mắc kẹt ở đâu đây?
Dây leo vuốt ve lưng cô gái, an ủi cô.
Mạnh Nhiên Lâm hỏi: “Tôi xuất hiện ở đây khi nào vậy? Tôi đến đây để tìm Hạ Phong Niên à?”
Trương Vĩnh Phúc gật đầu, ông ta nói rằng Mạnh Nhiên Lâm xuất hiện ở Hoa Đình vào khoảng năm 2025.
“Cậu nói mình là bạn tốt của Hạ Phong Niên, là Thành Quyến Giả của Trung Châu. Trung Châu có chuyện quan trọng và khẩn cấp muốn nói với cậu ấy, hy vọng cậu ấy có thể nhanh chóng trở về Trung Châu càng sớm càng tốt.”
Vấn đề quan trọng và khẩn cấp là nói đến việc vợ của Hạ Phong Niên qua đời sao?
Mạnh Nhiên Lâm trầm tư suy nghĩ, ông ấy hỏi Trương Vĩnh Phúc.
Trương Vĩnh Phúc không chắc chắn, ông ta nói: “Chúng tôi chỉ quen biết sơ sơ, tôi không biết chuyện cậu đang nói là gì. Sau khi cậu biết Hạ Phong Niên không ở Hoa Đình thì cậu đã rời đi ngay.”
Mạnh Nhiên Lâm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, ông ấy không cảm thấy thất vọng về chuyện không có nhiều thông tin.
“Nhưng mà…” Trương Vĩnh Phúc lại mở miệng nói, ông ta nhìn Mạnh Nhiên Lâm: “Tôi nhớ ra một chuyện kỳ lạ.”
Mạnh Nhiên Lâm cũng nhìn ông ta: “Có liên quan đến tôi sao?”
Trương Vĩnh Phúc gật đầu nói: “Có liên quan đến cậu.”
“Lúc đó cậu đã hỏi chúng tôi rằng có phải Hoa Đình chỉ còn lại một số ít người may mắn sống sót không. Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của chúng tôi, cậu đã cho chúng tôi vật dụng sinh tồn bằng số lượng của 100 người dùng được phân trong 30 năm.”
Mạnh Nhiên Lâm nhận thấy Trương Vĩnh Phúc nói đến đây, vẻ mặt không vui lắm, ông ấy nhướng mày hỏi: “Có vẻ như anh không thích hành vi của tôi lúc đó cho lắm.”
Vân Sâm và Tòa Thành Nát cũng cảm thấy khó hiểu, để lại nhiều vật dụng sinh tồn như vậy không phải là chuyện tốt à? Tại sao chú Vĩnh Phúc lại không thích?
Trương Vĩnh Phúc nói: “Khi cậu vừa mới để lại vật tư, chúng tôi thực sự nghĩ rằng đó là chuyện tốt. Cho đến khi chúng tôi ra ngoài tìm kiếm vào hôm sau và những ngày tiếp theo thì mới phát hiện… Vật tư ở nửa tòa thành Hoa Đình này, một tòa thành đáng lẽ phải có nhiều vật tư dự trữ đều đã bị cậu quét sạch.”
Vân Sâm và Tòa Thành Nát vô cùng ngạc nhiên.
Mạnh Nhiên Lâm cũng ngạc nhiên không kém: “Tại sao tôi phải làm chuyện như vậy?”
Trương Vĩnh Phúc lắc đầu: “Làm sao chúng tôi biết được, chúng tôi thậm chí còn không biết cậu đã dùng thủ đoạn gì, một mình cậu có thể lấy đi nhiều vật tư như thế…”
Vân Sâm xen vào: “Tài năng tòa thành của ý thức Trung Châu có liên quan đến dịch chuyển tức thời.”
Vốn dĩ cô cho rằng Trung Châu chỉ có thể dịch chuyển người, nhưng bây giờ suy ra đồ vật cũng có thể, nhưng cô không biết có giới hạn dịch chuyển hay không.
Nhắc đến dịch chuyển tức thời, Vân Sâm không khỏi tự hỏi lúc đó làm cách nào mà chị Đỗ Quyên rời tháp canh được, cũng là dùng phương pháp dịch chuyển tức thời sao?
Có liên quan đến tượng Cửu Châu không…?
Vân Sâm thu lại suy nghĩ của mình, vì những lời nói của cô mà Trương Vĩnh Phúc lại một lần nữa cảm nhận được sự kỳ diệu của ý thức tòa thành.
Mạnh Nhiên Lâm đang trầm ngâm, khi nghe thấy Vân Sâm nói “Dịch chuyển tức thời”, trong đầu ông ấy chợt lóe lên một vài mảnh vỡ ký ức.
Ông ấy muốn bắt nó, nhưng không thể bắt được.
Ông ấy cảm thấy đầu đau như búa bổ, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
“Chú Mạnh, chú bị sao vậy?”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô gái, Mạnh Nhiên Lâm đột nhiên thở dài: “Vân Sâm…”
Vân Sâm sửng sốt, giọng điệu của người đàn ông trung niên gọi tên cô giống hệt như khi cô ở Trung Châu, cô vui mừng: “Chú nhớ lại rồi à?”
Trương Vĩnh Phúc đang mong Mạnh Nhiên Lâm hồi phục trí nhớ, ông ta muốn biết lý do tại sao đối phương phải dịch chuyển vật tư đến Hoa Đình.
“Khiến mọi người thất vọng rồi.”
Mạnh Nhiên Lâm lắc đầu.
“Đây cũng là một chuyện tốt mà, điều đó cho thấy chú Mạnh đang có xu hướng phục hồi.”
Dư Triều Gia khi nghe thấy chuyện này thì đã lập tức đưa ra đánh giá trên.
Sau khi biết được “Mạnh Vũ” được Trà Phủ cứu sống thật ra là Thành Quyến Giả “Mạnh Nhiên Lâm” của Cửu Châu, mấy người Dư Triều Gia bắt đầu dần thay đổi cách gọi, không còn gọi Mạnh Nhiên Lâm là Mạnh Vũ nữa mà chỉ gọi ông ấy là chú Mạnh.
Với sự cho phép của Dư Thanh Hà, Mạnh Nhiên Lâm cũng như Dư Triều Gia và Tần Hảo Hảo đều ở lại Hoa Đình để giúp đỡ.
Họ sống trong ngôi nhà bên cạnh năm người Trương Vĩnh Phúc.
Trong sân rộng lớn, Hoàng Hưng đang giãn cơ, thời gian đến rồi nhưng chú ấy không thấy bóng dáng quen thuộc.
“Tiểu Vân đâu, hôm nay con bé không đến tập với em à?”
Trương Vĩnh Phúc mới nhớ tới chuyện này, ông ta liền nói: “Tiểu Vân nhờ tôi nói với cậu rằng hôm nay con bé thấy không thoải mái nên nghỉ ngơi một ngày, ngày mai sẽ tiếp tục.”
Hoàng Hưng càng thêm khó hiểu: “Lần trước em đánh con bé bị thương khắp người mà con bé còn chưa nghỉ ngơi bao giờ.”
Trương Vĩnh Phúc liếc chú ấy một cái: “Cậu rảnh rỗi một chút thì có sao đâu, đến đây chơi cờ với tôi một lát.”
Hoàng Hưng ngượng ngùng ngồi xuống, chú ấy không biết chơi cờ.
Chú ấy nhìn những người khác để cầu cứu, Tiền Cao Phi và Lưu Quang Lượng đều có việc riêng, họ không có thời gian để cứu chú ấy.
Trương Vĩnh Phúc nói: “Vết thương trên cơ thể nếu cố gắng chịu đựng thì sẽ không đau nữa.”
Nhưng vết thương trong tim thì lại khác.
Các cửa sổ trong ngôi nhà đá đều được che bởi những tấm rèm dày, trong phòng ngoại trừ tượng thành của Hoa Đình ra thì không có nguồn sáng nào khác.
Vân Sâm ngồi trên mặt đất bên cạnh tượng thành, hai tay ôm đầu gối.
Cành cây của Hoa Đình nằm trên vai cô, liên tục vỗ nhẹ vào vai cô.
Cô gái đã duy trì tư thế này trong một thời gian dài.
Cô chỉ ngồi yên lặng mà không nói gì.
Cảm xúc mà Hoa Đình có thể cảm nhận rất phức tạp.
Có cả niềm vui và niềm hạnh phúc nhưng cũng có nỗi buồn và sự tiếc nuối.
Anh vẫn không có cách nào hay để hiểu rõ cảm xúc này và không thể an ủi Vân Sâm, nhưng anh sẽ ở bên cô cho đến khi cô cần mình.
Cứ như thế trải qua một khoảng thời gian lâu nữa.
Vân Sâm trầm giọng hỏi: “Nếu Hạ Phong Niên biết mẹ đã qua đời, liệu ông ấy có buồn không?”
Không đợi Hoa Đình trả lời, cô đã tự mình đưa ra câu trả lời: “Ông ấy chắc chắn sẽ rất buồn.”
“Tôi vẫn không thể hiểu nổi, nếu ông ấy yêu mẹ nhiều như vậy thì tại sao lại phải rời đi? Ông ấy có khả năng có thể bảo vệ mẹ, tại sao ông ấy không đưa mẹ đi theo chứ?”
Hoa Đình suy nghĩ kỹ: “Đối với con người mà nói, sống trong một môi trường toàn ma quỷ có thể không phải là một chuyện hạnh phúc gì.”
Vân Sâm ôm dây leo vào lòng, giống như đang ôm một con búp bê.
Cô khóc nức nở, rất khẽ.
“Tôi không thể bảo vệ mẹ tôi, tôi cũng không thể tìm thấy bố tôi.”
Có một chất lỏng ấm áp nhỏ xuống dây leo, Hoa Đình cảm thấy rất buồn.
Anh muốn giúp Vân Vân, nhưng những việc anh có thể làm được lúc này vẫn còn quá ít.
…
Một lúc sau, Vân Sâm mới khôi phục lại bình tĩnh và đứng dậy khỏi mặt đất.
Dây leo mở rèm và ánh sáng chiếu vào phòng.
Cô lại đeo găng tay lên để che đi bộ móng có ánh sáng màu đỏ của tinh thạch.
Cành cây mềm mại của Hoa Đình bới tóc cô lên, thay cô chỉnh lại kiểu tóc tán loạn, màu đỏ kín đáo ở đuôi tóc được giấu vào trong búi tóc.
Vân Sâm soi gương, nhìn vào bên trong chỉ thấy một con người bình thường.
Cô không phải là Hạ Phong Niên, không có bản lĩnh lợi hại bằng ông, cô tạm thời sẽ không thể tiết lộ danh tính viên đá năng lượng của mình cho những người khác.
Những người đã biết chuyện này thì cô nhờ họ giữ bí mật.
Cả Trương Vĩnh Phúc và Mạnh Nhiên Lâm đều là những người đáng tin cậy, họ sẽ không nói chuyện này cho người khác biết, họ cũng đã nhiều lần dặn dò Vân Sâm cần bảo vệ bản thân mình cho thật tốt.
Nhìn từ góc độ này, Hạ Phong Niên thực sự rất giỏi trong việc chọn người.
“Em muốn ra ngoài đi dạo à?”
Khi Hoa Đình nhìn thấy Vân Sâm đã đứng ở cửa một lúc lâu thì anh liền hỏi như vậy, nhánh cây đã sẵn sàng mở cửa bất cứ lúc nào.
Vân Sâm lắc đầu, cô lấy mảnh vỡ của tượng Cửu Châu ở trong túi ra và ngồi xuống bàn.
“Anh còn nhớ tình huống lúc chị Đỗ Quyên rời đi không?”
Hoa Đình vẫn nhớ.
Sau khi chị Đỗ Quyên yêu cầu họ xem xét bên dưới giếng thì tháp canh bắt đầu rung chuyển dữ dội rồi sụp đổ hoàn toàn, sau đó chỉ còn lại đống đổ nát.
Lúc đó hai người ai cũng ngốc nghếch.
Sau đó, họ tìm kiếm trong đống đổ nát rất lâu, nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của chị Đỗ Quyên trong tháp canh gác.
Họ đoán liệu chị Đỗ Quyên có rời khỏi tháp canh qua một lối đi ngầm hay cách nào tương tự như vậy không, nhưng họ không tìm thấy bất cứ thứ gì giống như cơ quan dưới lòng đất cả.
Sau đó, Vân Sâm đọc lá thư và biết rằng chỗ tháp canh đó có tượng của Cửu Châu, vì vậy cô đã vô tình quên đi chuyện “Chị Đỗ Quyên đã rời khỏi tháp canh bằng cách nào”.
Lúc chị Đỗ Quyên xuất hiện đã rất bí ẩn, lúc chị ấy rời đi lại càng bí ẩn hơn.
Vân Sâm nói: “Chị Đỗ Quyên đột nhiên xuất hiện ở đây là vì Trung Châu đã dùng dịch chuyển tức thời để đưa chị ấy đến đây.”
Vị trí mà chị Đỗ Quyên được dịch chuyển đến Hoa Đình có thể giống với vị trí mà cô được dịch chuyển đến vào lúc đó. Chiếc áo khoác màu đỏ cô mặc lần đầu tiên đến Hoa Đình để bảo vệ mình khỏi cái lạnh, khi rơi xuống nước đã không thấy tung tích đâu nữa, sau đó nó đã xuất hiện trên người của chị Đỗ Quyên.
“Chỉ có dịch chuyển tức thời mới có thể làm được chuyện này, đột nhiên xuất hiện, sau đó đột nhiên biến mất.”
Hoa Đình cử động dây leo.
Đột nhiên, anh dường như hiểu được những gì Vân Sâm muốn nói.
“Ý của em là, chị Đỗ Quyên đã dịch chuyển tức thời khỏi tháp canh?”
Vân Sâm gật đầu.
Hoa Đình khó hiểu nói: “Nhưng ở đây lại không có ý thức tòa thành có thể dịch chuyển chị ấy. Chị ấy là con người, chẳng lẽ con người cũng có thể dịch chuyển sao? Hay chị ấy đã trở thành Thành Quyến Giả của Trung Châu? Không đúng, trên người chú Mạnh vẫn còn dấu ấn của Thành Quyến Giả mà, Thành Quyến Giả của Trung Châu vẫn là chú ấy…”
Vân Sâm bảo Hoa Đình nhìn thứ trong tay cô, là mảnh vỡ của tượng Cửu Châu.
“Nếu như nó có thể được dịch chuyển con người thì sao?”
Giả thuyết táo bạo của Vân Sâm khiến tượng thành của Tòa Thành Nát phát ra ánh sáng vô cùng khó tin, ánh sáng dần dần yếu đi.
“Có thể.” Hoa Đình lẩm bẩm: “Rất có thể là như vậy.”
Nếu mảnh vỡ của tượng Cửu Châu này thực sự có thể dịch chuyển, tài năng tòa thành của Trung Châu cũng là dịch chuyển tức thời, anh không nhịn được mà đưa ra một suy đoán càng táo bạo hơn.
Liệu năng lực của mảnh vỡ tượng Cửu Châu có tương ứng với tài năng tòa thành của các ý thức tòa thành khác nhau hay không?
Sau khi Vân Sâm nghe xong liền chìm vào trầm tư.
Cũng không phải là không thể.
Đáng tiếc bọn họ chỉ có trong tay một mảnh vỡ của tượng Cửu Châu, cũng không biết năng lực tài năng của ý thức tòa thành khác, bọn họ chỉ đang suy đoán lung tung mà thôi.
Hoa Đình hỏi: “Em có muốn thử nghiệm không?”
Vì mảnh vỡ của tượng Cửu Châu này, hai người vốn không có ý nghĩ sẽ đụng đến nó, từ trước đến nay luôn luôn mang nó theo bên mình.
Vân Sâm nói một cách không chắc chắn: “Nếu vô tình thành công, nó thực sự có thể dịch chuyển tức thời, sau đó dịch chuyển chúng ta đi thì phải làm sao?”
Hoa Đình: “… Đúng ha.”
Hai người rơi vào im lặng.
Đầu tiên anh nghĩ đến một người, anh nói: “… Chúng ta có thể tìm anh Dư.”
Trong tay Dư Triều Gia có một viên đá có thể trốn tránh ma quỷ, nếu dùng nó để thử nghiệm thì cũng sẽ không xảy ra chuyện gì nguy hiểm.
Vân Sâm: “Không biết anh Dư có cho mượn không nữa…”
Hoa Đình thì thầm: “Em có thể dùng gà quay đổi với anh ấy. Nếu một con không hiệu quả thì hai hoặc ba con.”
Vân Sâm nghi ngờ: “Anh Dư sẽ đồng ý à?”