Vân Sâm lại xuất hiện ở nơi đó một lần nữa.
Sau hơn một tháng, bầu trời ở đây vẫn tràn ngập khói bụi mù mịt, không khí so với trước kia càng tồi tệ hơn.
Thời tiết nóng bức, Vân Sâm vẫn đang mặc áo khoác, thuận tiện cho việc che đậy vũ khí trên người. Cô ăn mặc khác với lần trước, khuôn mặt cũng dùng công cụ khác để điều chỉnh và che đậy dưới sự hướng dẫn của Tần Hảo Hảo, ánh mắt cũng trở nên không có tinh thần. Sù là người đã gặp qua cô không ít lần cũng rất khó liên hệ với dáng vẻ trước kia của cô.
Bốn phía không người, cô vẫn nhớ rõ đường đến doanh trại trước đây.
Vân Sâm làm đầu tóc cô càng thêm rối loạn, hình tượng cũng không khác lắm so với đám người Lưu Tuệ Oánh lần trước.
Dọc đường đi hết sức yên tĩnh, bởi trời nhiều mây, cho nên trên mặt đất vẫn còn sót lại khá nhiều chất lỏng của ma quỷ, mùi tanh hôi cộng thêm mùi lưu huỳnh nồng nặc xông vào mũi.
Vân Sâm đi rất cẩn thận để không dẫm lên chất lỏng ma quỷ kia, cũng cẩn thận để không thu hút sự chú ý của những động vật gần đấy. Cô bắt gặp một vài hình bóng của động vật lớn vụt qua, chúng không thân thiện như những con vật ở Hoa Đình.
Gió rất lớn, cuốn lên một tầng tro bụi và cát mù mịt trên mặt đất. Vân Sâm lấy kính chắn gió trong ba lô ra mang vào, rồi lại mang mặt nạ phòng hộ vào. Không khí nơi này xông thẳng vào xoang mũi khiến hô hấp rất khó khăn.
Cô tiếp tục đi về phía doanh trại theo trí nhớ của mình, không biết đám người kia còn ở đó không, tình hình thế nào rồi.
Khi đến gần doanh trại, bước đi mạnh mẽ của Vân Sâm đột ngột dừng lại, dù là cách một chiếc mặt nạ bảo hộ thì cô cũng có thể ngửi thấy mùi thi thể hư thối nồng nặc.
Cô tránh ở phía sau sườn núi, cầm lấy ống nhòm, muốn quan sát tình hình doanh trại.
Cảnh tượng hiện ra trong ống kính, cô điều chỉnh nút vặn, phóng đại cảnh tượng, tay đột nhiên run lên.
Một cái đầu người thối rữa, vài con dòi trắng từ trong hốc mắt động đậy muốn bò ra.
Vân Sâm buông ống nhòm xuống, sau khi cố gắng ổn định tâm lý thật tốt lần nữa, mới giơ ống nhòm lên quan sát tình hình doanh trại.
Đầu người thối rữa kia là gương mặt Vân Sâm quen thuộc, chính là Lưu Tuệ Oánh đã đối diện, ngồi rất gần và trò chuyện với cô.
Cô ấy đã chết, chỉ còn lại một cái đầu, trên mặt và bên cạnh cổ đều có dấu vết bị ma quỷ gặm cắn, trong kẽ tóc vẫn chứa máu thịt còn dư lại và chất lỏng của ma quỷ.
Doanh trại không chỉ có một cái đầu này, vẫn còn những đầu người khác chồng chất chung một chỗ. Bên cạnh dựng một con dao thật to, khắp nơi đều là vết máu, mơ hồ có thể nhìn thấy có một người đang nằm bên trong lều trại.
“…”
Người nọ hình như vẫn còn động đậy, vẫn còn sống.
Vân Sâm nhíu mày, lại cẩn thận quan sát một lúc. Người nọ quả nhiên vẫn động đậy, bàn chân trần duỗi ra, xoay người, vươn ra khỏi lều, sau khi tiếp xúc với mặt đất, đầu ngón chân chảy ra chất lỏng dinh dính màu đen.
Là Quỷ Dại à…
Nhìn dáng vẻ, lại là một tên Quỷ Dại thích ăn thịt người.
Người bị nhập vào hình như là một đứa bé, cái chân kia vừa gầy vừa nhỏ.
Quỷ Dại khác với những loại ma quỷ khác, sau khi chiếm được cơ thể người thì vẫn có thể hành động vào ban ngày. Sau khi thành công chiếm được cơ thể người, chụp ảnh có thể chấm dứt hoàn toàn việc chiếm hữu.
Vân Sâm rất quen thuộc với loại ma quỷ ghê tởm này, cô đã từng là mục tiêu theo dõi của Quỷ Dại.
Vân Sâm lấy ra camera trong ba lô ra. Kỷ Lạc Thần tặng Hoa Đình mấy trăm chiếc camera, nghe nói đều là một trong những vật tư mà bố anh ta tích trữ trước tận thế.
Cô chậm rãi đến gần doanh trại, dừng lại nơi góc chết gần lều trại.
“Vù…” Mũi tên vừa bắn ra đã thu hút sự chú ý của Quỷ Dại trong lều trại.
Nó chui ra khỏi lều trại, khuôn mặt dữ tợn, thân hình nhỏ gầy. Đó là đứa nhỏ Quách An từng được Vân Sâm cứu ra từ miệng của đám chó hoang.
Ống kính camera nhắm ngay Quỷ Dại, ấn nút chụp.
Cùng lúc đèn flash sáng lên, trên người đứa bé toát ra một đám khí đen nồng đậm. Ma quỷ thét chói tai, đám khí đen hòa vào nền đất, không biết tan biến đi nơi nào.
Sau khi Vân Sâm chắc chắn mình đã an toàn, cô mới bước về phía bên kia.
Quách An đã chết từ lâu, chỉ là ma quỷ dùng cơ thể cậu để hành động mà thôi.
Vân Sâm đem thi thể của Quách An chất cùng những cái đầu bên kia, tìm vài thứ có thể đốt cháy để thiêu đống thi thể đó đi.
Chỉ thiêu như vậy không sạch sẽ lắm, nhưng ít nhất cũng coi như một tang lễ đơn giản.
Ngọn lửa cháy hừng hực, Vân Sâm tiến vào lều trại tìm kiếm di vật bọn họ để lại, nhưng đáng tiếc là không tìm được bất cứ đồ vật nào hữu dụng, bọn họ sống thật vất vả.
Sau khi thiêu thành tro bụi, Vân Sâm mới rời khỏi doanh trại. Cô xác định phương hướng, rồi đi thẳng về phía trước.
Đi thật lâu cũng không nhìn thấy bóng dáng con người nào.
Thỉnh thoảng, một hai giọt chất lỏng ma quỷ nhỏ xuống từ những tòa nhà đổ nát. Tòa nhà kiên cố, hoặc là đã sụp đổ hoàn toàn, chẳng thể che mưa chắn gió được nữa, hoặc là đã bị chất lỏng ma quỷ phủ kín, tựa như có ma quỷ đang ngủ say trong một góc tòa nhà.
Vân Sâm đứng trước cửa sổ một căn biệt thự đã bị hư hại, bên trong một màu tối đen như mực.
Cô mở đèn pin lên, ánh sáng lập tức chiếu sáng cả khung cảnh trong phòng. Ánh mắt cô đảo qua một góc, không khỏi dừng lại.
Đây là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy ma quỷ đang ngủ say trong tòa nhà.
Quả thật, chỉ có ma quỷ ở Hoa Đình mới ngủ say dưới lòng đất vào ban ngày. Vào ban ngày, ở nơi khác sẽ có rất nhiều ma quỷ trực tiếp ngủ say bên trong tòa nhà.
Chúng nó chán ghét ánh mặt trời, bởi vậy chúng sẽ tránh ở một góc âm u ẩm ướt bên trong tòa nhà. Một khuôn mặt trắng xanh quay vào trong tường, hai mắt nhắm nghiền. Khí đen được hình thành ở nửa người dưới từ từ chuyển động, cơ thể cũng nhẹ nhàng lay động theo dòng khí đen đang chuyển động, thỉnh thoảng khi gặp đụng vào tường sẽ phát ra âm thanh nho nhỏ.
Vân Sâm ghi nhớ điểm này, cô lại dùng đèn pin chiếu vào ma quỷ một khoảng thời gian ngắn, như vậy cũng không thể đánh thức chúng, ngay cả những tiếng động nhỏ cũng sẽ không, thật sự ngủ rất say.
Vân Sâm tiếp tục đi về phía trước, cô nghĩ có thể mình đã chọn nhầm hướng mất rồi, càng đi càng hoang vu, nơi này không có dấu hiệu đang có người sinh sống… nhưng thật ra cũng có dấu hiệu đã từng có người ở.
“A.”
Vân Sâm lôi ra một tấm thẻ bài từ trong đống đổ nát, mặt trên có viết chữ nhưng rất mờ, cô chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt ra ngày tháng, còn có mấy chữ nhỏ.
Năm 2024, mới, hoàn thành.
Tám năm trước, nơi này vẫn còn tồn tại sao?
Vân Sâm buông thẻ bài xuống, thẻ bài này rất lớn, cô không có cách nào mang đi được. Những tòa nhà gần đây bị hư hại quá mức nghiêm trọng, tất cả đều là gạch ngói vụn. Thậm chí cô căn bản không thể phân biệt nổi trước kia nơi này làm gì…
Vân Sâm lại đi thật lâu, đi đến khi trời đã nhá nhem tối vẫn không nhìn thấy bóng dáng người nào.
Khí đen đã bắt đầu tản ra, Vân Sâm nắm chặt mảnh vỡ tượng của Cửu Châu, kinh ngạc quan sát đám khí đen đó.
Khí đen rất nồng đậm, gần như giống với khí đen sinh ra từ cái bục dưới lòng đất. Nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống, trong nháy mắt trở thành âm mấy độ, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng ma quỷ thét chói tai. Cô không chút do dự tiến hành dịch chuyển.
Trước khi dịch chuyển, cô nhìn thấy số lượng lớn ma quỷ. Số lượng so ra vẫn còn kém xa Hoa Đình, nhưng cũng nhiều đến đáng sợ, một đám đông đúc muốn bắt lấy cô.
Hơi thở u ám lạnh lẽo ở trước mắt, cô biến mất tại chỗ. Trở lại Hoa Đình, dây leo ôm chầm lấy cô.
Rõ ràng thực vật không hề có độ ấm, thế nhưng khi dây leo chạm vào người, Vân Sâm lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
Hoa Đình: “Em trở về rồi.”
Anh chú ý tới đôi tay lạnh lẽo của cô, hoàn toàn không phù hợp với nhiệt độ cơ thể nên có trong thời tiết này. Dây leo khác lập tức tiếp sức đưa tới một bình nước có nhiệt độ cao, nhưng vẫn có thể uống được.
Vân Sâm nhận lấy bình nước ấm làm ấm tay, cảm giác u ám lạnh lẽo do ma quỷ mang đến dần tan đi. Cô và Tòa Thành Nát trở về ngôi nhà đá, trên đường cô vừa đi vừa kể những chuyện ngày hôm nay đã nhìn thấy cho anh nghe.
Bầu trời đêm mùa hè trong veo, ánh trăng dìu dịu, ngôi nhà đá vẫn nằm giữa bức tường dày đặc bên ngoài và bên trong.
So với toàn bộ diện tích Hoa Đình, nơi này chỉ chiếm một phần nhỏ, lại tràn ngập hồi ức của hai người. Xuất phát từ suy nghĩ riêng, cho nên bọn họ không xây dựng lại nơi này.
Nghe Vân Sâm nói xong, Hoa Đình cảm khái nói: “Không ngờ bọn họ sẽ bị ma quỷ giết chết.”
“Không có ý thức tòa thành bảo vệ thì người bình thường rất khó chống lại ma quỷ. Chẳng phải chú Vĩnh Phúc cũng nói trước đây mấy người bọn họ ở bên ngoài tránh né, ngoại trừ viên đá mà Hạ Phong Niên cho bọn họ ra, còn lại chính là ba phần bản lĩnh, bảy phần vận khí hay sao?”
Vân Sâm mở cửa sắt của bức tường bên ngoài ra, sau khi đi vào thì dây leo đóng của lại, hai người tiếp tục đi vào trong.
Hoa Đình nói: “Bọn họ biết ý thức tòa thành, chắc là biết tòa thành có thể bảo vệ con người. Nhưng lần trước họ lại nói với em như vậy, vẫn một mực sống trong doanh trại, chẳng lẽ ý thức tòa thành của bọn họ đang ngủ say à?”
Vân Sâm lắc đầu nói: “Đoán chừng ý thức tòa thành của bọn họ đã xảy ra chuyện rồi, nếu không bọn họ sẽ không nói như vậy. Những chuyện khác tôi vẫn không có manh mối, bên kia không tìm thấy gì cả… nhưng thật ra đã nhìn thấy không ít tư thế ngủ khó coi của ma quỷ.”
Bọn họ đã tới bức tường bên trong, nhưng lại mở một cánh cửa sắt ra.
“…” Nghe thấy những gì cô gái nói, Hoa Đình khua dây leo tỏ vẻ không đồng ý: “Em đừng chủ động tiếp cận ma quỷ, em vẫn có một nửa là con người, ma quỷ vẫn sẽ tấn công em như trước.”
“Tôi cũng đâu có đánh thức chúng nó.” Vân Sâm bĩu môi, cô vào nhà cầm lấy quyển sổ ghi chép, để ghi lại những phát hiện về ma quỷ trong tòa nhà ngày hôm nay: [Khi thăm dò vào bên trong tòa nhà, nghe thấy tiếng “thùng thùng” tương tự như tiếng động của tảng đá khi đụng vào tường, gần đó có ma quỷ… Nhiệt độ không khí xung quanh ma quỷ đang ngủ say cũng sẽ không hạ thấp rõ ràng lắm, ánh sáng của đèn pin sẽ không đánh thức bọn nó tỉnh dậy.]
Sau khi viết xong, Vân Sâm khép cuốn sổ ghi chép lại, cô nói: “Ma quỷ đang không ngừng tiến hóa, tin tức về chúng nó cũng nên cập nhật.”
Hoa Đình nói: “Vừa rồi khi em đề cập đến ma quỷ, giọng điệu khi nói chuyện giống y chang chị Đỗ Quyên vậy…”
“Vậy hả?” Vân Sâm đắc ý sờ mặt, Tòa Thành Nát còn biết khen người như vậy. Bỗng nhiên cô chú ý tới dây leo hơi hơi lay động, hình như không mấy tán thành cô thân thiết với chị Đỗ Quyên.
“Anh phản ứng như vậy là sao?”
Hoa Đình nói: “Chị Đỗ Quyên rất tốt, nhưng mà…”
Vân Sâm dứt khoát chặn lại lời nói của anh: “Không có nhưng mà, chị Đỗ Quyên chính là người hoàn hảo nhất, chẳng lẽ anh không thấy như vậy à?”
Hoa Đình thấy ánh mắt cô gái liếc nhìn mình, lập tức đáp: “Đúng, chị Đỗ Quyên là hoàn hảo nhất!”
Lúc này Vân Sâm mới hài lòng, cô thả cuốn sổ ghi chép xuống. Dây leo nhẹ nhàng dựa vào vai cô, những cành cây khác vòng lấy eo cô, vừa ỷ lại vừa quyến luyến.
“Anh chỉ là không muốn nhìn thấy em gặp nguy hiểm, không muốn em rời khỏi tòa thành.”
Sau khi Hoa Đình trở thành tòa thành lớn, giọng nói của anh đã thay đổi, từ giọng nói thiếu niên trở thành giọng nói của thiếu niên có đan xen cả thanh niên trong đó, trong sự trưởng thành lại cất giấu sự ngây ngô.
“Nhưng em có chuyện mình phải làm, anh không muốn ngăn cản em.”
“Vừa nghĩ đến đến khả năng em ở bên ngoài gặp nguy hiểm, anh liền lập tức hối hận sao mình không ngăn em lại.”
“Vân Vân, anh có thể quản lý thật tốt chuyện của tòa thành, nhưng lại không có cách nào quản lý tốt tâm trạng cũng như những suy nghĩ trong đầu, vậy anh phải làm sao bây giờ đây?”
Giọng nói vang lên bên tai cô gái, âm cuối khẽ run lên vô cùng tủi thân.
Dây leo chính của Tòa Thành Nát ở phía sau Vân Sâm, cô ngả người ra sau, lưng tựa sát vào dây leo, đôi tay bắt lấy cành cây bên hông.
Vân Sâm hỏi: “Lúc trước là cành nào đóng dấu với tôi vậy?”
Hoa Đình lập tức nâng lên một cành cây: “Là nó.”
Vân Sâm nói: “Bây giờ chúng ta đóng dấu một cái nữa, cho dù tôi ở bên ngoài, tuyệt đối sẽ đặt an toàn của chính mình lên hàng đầu, không để Tòa Thành Nát ở nhà lo lắng suy nghĩ miên man nữa.”
Ấn đầu ngón cái vào đầu cành cây, lại là một lời hứa hẹn mới.
Hoa Đình vui vẻ xong, lại buồn bực: “Trong nhật ký của chị Đỗ Quyên có phải đã từng nói, những lời nói như vậy đều là lập flag*, thật không may mắn lắm.”
(*Lập flag: Là một từ lưu hành trên mạng, ý chỉ việc nói một câu để mọi người phấn chấn, cuối cùng kết quả trái ngược với mong đợi, nôm na gần giống tự vả bên mình.)
Sau khi có nhiều người hơn, mỗi ngày Tòa Thành Nát đều học được những kiến thức mới khác nhau.
Anh bắt Vân Sâm nhổ nước bọt ra ngoài, sải bước lớn lấy đà nhảy qua chậu than và không biết là dùng lá cây gì, vẩy nước về phía cô.
Nước bắn tung tóe trên mặt Vân Sâm: “…”
Một ý thức tòa thành như anh, sao lại mê tín như vậy chứ?