Hai con mắt hạt đậu màu xanh nhìn chằm chằm vào mọi người vô cùng có khí thế.
Lão Vương Bát đang nằm cạnh nồi nước sôi trên bếp, với thái độ “Nếu mấy người lại gần tôi thì tôi sẽ lập tức nhảy vào nồi này để mấy người cùng toang luôn”.
Vân Sâm là người gần với Lão Vương Bát nhất.
Cô vẫn đang chìm trong suy nghĩ không thể tưởng tượng được rằng trong cơ thể Lão Vương Bát lại chứa mảnh vỡ tượng Cửu Châu.
Phía sau cô là Bùi Sinh Âm và một vài đội chuyên nghiệp đến từ Thần Kinh, họ rất giỏi xử lý những tình huống bất ngờ như thế này.
Nhưng theo như cách nói của đội này thì…
Lão Vương Bát đã nuốt mảnh vỡ tượng Cửu Châu, không còn có thể nhìn nó như cách nhìn những con vật bình thường nữa.
Lão Vương Bát rất tinh tường.
Họ vừa đi tới định bắt nó nhưng hóa ra tên có vẻ ngoài lười biếng này lại cực kỳ nhạy cảm.
Khi người trong đội định đến gần để bắt nó, nó đã dang rộng bốn chân ngắn của mình ra rồi chạy thật nhanh.
Trên đường nó chạy gần như xuất hiện dư ảnh.
Lão Vương Bát hiểu rất rõ con người coi trọng nó đến mức nào, nó còn biết dùng chính mình để uy hiếp con người như thế nào.
Thế là cảnh tượng này xảy ra.
Một nhóm người và Lão Vương Bát đang giằng co trước cái nồi.
Đầu của Lão Vương Bát không lớn, so với những con rùa sống lâu khác thì thậm chí còn nhỏ đến mức nực cười.
Với kích thước như vậy nếu rơi vào nồi lớn trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ chín rục luôn.
Không ai biết Lão Vương Bát có quan hệ như thế nào với mảnh vỡ tượng Cửu Châu mà nó đã nuốt, nếu Lão Vương Bát xảy ra chuyện gì thì mảnh vỡ tượng Cửu Châu cũng sẽ gặp vấn đề…
Một thành viên trong đội nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai lại đun một nồi nước ở đây vậy? Nếu mảnh vỡ tượng Cửu Châu…”
Dư Triều Gia vừa mới biết được tình hình liền không vui: “Tôi nấu đó rồi sao? Trước khi đến mọi người cũng đâu có nói cho tôi biết tình hình, nếu muốn đổ lỗi cho tôi về tất cả những chuyện này thì đó gọi là áp đặt đạo đức và chuyển giao trách nhiệm!”
“Anh Dư bình tĩnh lại đã, có một số chuyện thực sự không nên nói ra.”
Bùi Sinh Âm lạnh lùng liếc nhìn người vừa nói chuyện, người này lập tức im lặng, nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi giận quá mất khôn.”
Dư Triều Gia ăn mềm không ăn cứng*, thái độ của đối phương rất tốt khiến anh ta cảm thấy vừa rồi mình mới là người làm ầm ĩ, vô cùng xấu hổ.
“Ai da, cũng do lỗi của tôi, tự nhiên đi đun nồi nước đó làm gì không biết. Tôi thật sự xin lỗi vì đã can thiệp vào công việc của anh.”
“Anh nói gì vậy, không thể trách anh được, thật sự không thể trách anh. Trước khi chúng tôi đến nên trao đổi với anh mới đúng.”
Hai người bắt đầu xin lỗi nhau.
Bùi Sinh Âm: “…”
Giữa những tiếng xin lỗi, Vân Sâm chậm rãi cúi người xuống.
Lão Vương Bát bị tiếng cãi vã phía sau hấp dẫn lực chú ý, đôi mắt đậu lúc nhìn chằm chằm vào Vân Sâm, lúc sau lại nhìn phía sau.
Dần dần, tầm nhìn của nó dừng ở phía sau nhiều hơn.
Như muốn nói: “Cái thể loại ngu ngốc gì thế này?”
Sau khi Lão Vương Bát lại nhìn đi chỗ khác, Vân Sâm lập tức duỗi hai tay ra!
Dùng bàn tay đang đeo găng cầm vào mai rùa!
Vân Sâm dùng năm ngón tay nắm chặt Lão Vương Bát rồi đưa nó cho Bùi Sinh Âm.
Cô thấp giọng cầu xin: “Nếu có thể thì cố gắng đừng làm nó bị thương nhé.”
Lão Vương Bát từ lâu đã là sủng vật của Vân Sâm, đối với cô mà nói thì ý nghĩa cũng hơi khác. Cô không đành lòng nhưng hoàn cảnh của Lão Vương Bát lại khác, hiện tại cần phải đưa nó đến Thần Kinh để nghiên cứu cách lấy mảnh vỡ trong cơ thể nó ra ngoài mới được.
Lão Vương Bát vươn cổ ra, tứ chi dùng sức vùng vẫy.
Nó cảm giác được nguy hiểm càng ngày càng đến gần, nếu rơi vào trong tay những người này thì mạng sống của nó coi như xong!
Nó không thể chết!
Nó còn muốn đun sôi tất cả mọi người đến chết!
Bùi Sinh Âm gật đầu: “Được, cô Vân đừng lo lắng.”
Anh ta ra hiệu cho người phía sau nhận Lão Vương Bát.
Tuy nhiên, vào lúc Vân Sâm giao Lão Vương Bát ra, đột nhiên có chuyện thay đổi!
Một làn sóng không khí khổng lồ đột nhiên bốc lên trên người Lão Vương Bát.
Tình huống này xảy ra quá đột ngột, không ai kịp phản ứng.
Làn sóng không khí gây ra tác động lớn, hất văng mọi người ra xa vài mét.
Vân Sâm và Bùi Sinh Âm là những người tiếp xúc gần với Lão Vương Bát nhất nên chịu tác động lớn nhất, đồng thời họ cũng cảm nhận được áp lực phát ra từ mảnh vỡ tượng Cửu Châu nhiều nhất.
Khi Vân Sâm bị hất ra xa, dây leo mềm mại đã đón được cô trước Hạ Phong Niên một bước.
Hạ Phong Niên cạn lời một lúc, sau đó bóng dáng ông lướt qua để chặn Bùi Sinh Âm va vào tường.
Bùi Sinh Âm giơ tay ôm lấy bộ ng ực đau đớn, thở hổn hển một lúc rồi ho ra một ngụm máu.
Anh ta nhìn ra ngoài qua cặp kính của mình.
Ở góc nhìn với những vết nứt như mạng nhện trên mảnh kính vỡ, hiện trường nhốn nháo lên chỉ vì một con rùa.
…
Dây leo siêng năng di dời bàn ghế để những người bị thương ở các mức độ khác nhau có thể nghỉ ngơi.
Lão Vương Bát đang ở giữa một cái ổ gà lõm xuống ở bãi đất trống, xung quanh nó vẫn tồn tại luồng khí đáng sợ, không ai dám đến gần.
Vân Sâm không ngờ tình hình lại trở nên thế này.
Cô hỏi: “Tiếp theo nên làm gì bây giờ?”
Bùi Sinh Âm cũng đau đầu, nói: “Tôi đã nói với Thần Kinh chuyện vừa xảy ra. Anh ấy sẽ kể cho chúng ta sau khi anh ấy đi đến đình Thương Lãng.”
Sở dĩ Lão Vương Bát này có thể hành xử như vậy chắc chắn là do mảnh tượng Cửu Châu trong cơ thể nó.
Nếu biết mảnh vỡ này ứng với tài năng của ý thức tòa thành nào thì chắc sẽ dễ đối phó hơn một xíu.
Không phải mọi tài năng tòa thành của ý thức tòa thành đều được thông báo cho mọi người, Thần Kinh nói rằng một số tài năng của ý thức tòa thành chỉ có thể được sử dụng trong lúc gặp nguy hiểm.
Những tài năng này không thích hợp biểu hiện trước mặt con người vì dễ khơi dậy một số suy nghĩ khác của con người.
Hiện tại chỉ có Thần Kinh, Chu Nguyên, Trung Châu mới có thể biết rõ năng lực cụ thể của mỗi ý thức tòa thành.
Vì vậy, nếu muốn biết rốt cuộc Lão Vương Bát đã ăn mảnh vỡ tượng Cửu Châu nào thì chỉ có thể hỏi họ thông qua tình huống vừa rồi.
Mọi người nghỉ ngơi một lúc, sau khi ăn xong bữa trưa đơn giản, Thần Kinh đưa ra câu trả lời.
“… Từ tình huống được mô tả, có thể tương ứng với tài năng của ý thức hai tòa thành là Thiên Phủ và Song Du.”
“Thiên Phủ và Song Du có mối liên hệ chặt chẽ, tài năng tòa thành cũng có hiệu quả như nhau.”
“Tài năng của Thiên Phủ được gọi là Tường Đồng Vách Sắt, còn tài năng của Song Du được gọi là Thành Trì Vững Chắc. Cả hai đều có thể sử dụng năng lượng của tòa thành để tạo thành lá chắn phòng thủ nhằm ngăn chặn các cuộc tấn công trong những tình huống cực kỳ nguy hiểm và cận kề cái chết…”
“… Ý thức sinh tồn của nó quá mạnh mẽ, điều này đã khơi dậy năng lực của mảnh vỡ tượng Cửu Châu.”
“Cho dù là Tường Đồng Vách Sắt hay Thành Trì Vững Chắc, đòn tấn công thông thường cũng không thể phá vỡ được.”
“Một khi được kích hoạt, chỉ cần gặp phải tình huống mà chủ thể cho rằng nguy hiểm thì lá chắn phòng ngự sẽ xuất hiện trở lại.”
“Trừ khi ý thức của chủ thể yếu ớt, không còn chịu đựng được sự tiêu hao ý chí do năng lực gây ra hoặc trực tiếp chết đi, nếu không thì chỉ có thể chờ đợi..”
“… Hãy chăm sóc nó thật tốt trước, trước khi tất cả các mảnh vỡ khác được thu thập thì cũng chẳng cần gấp gáp thu hoạch mảnh này của nó làm gì. Hỏi rõ ràng xem nó muốn gì rồi thực hiện mong muốn của nó, như vậy thì mảnh vỡ có thể sẽ tự bong ra khỏi cơ thể nó.”
“Mọi người tạm thời đừng trở về, xử lý chuyện này trước đã, tôi sẽ phái mấy người tới giúp Hoa Đình xây dựng các tòa nhà.”
Sau khi Bùi Sinh Âm truyền đạt lời của Thần Kinh, anh ta nhìn những người đang nghỉ ngơi hồi phục đang ngồi xung quanh.
“Là vậy đó.”
Mọi người đều có vẻ bối rối.
Hỏi rõ ràng xem một con rùa muốn gì? Thần Kinh đang đánh giá cao bọn họ quá rồi phải không?
Vân Sâm cũng không biết nên nói thế nào, trong lúc cô bị đánh bay thì Hoa Đình đã kịp thời đỡ được cô, cô chỉ bị thương nhẹ, thời gian nghỉ trưa cũng đủ để cơ thể khôi phục, khả năng vận động cũng khôi phục.
Cô đi tìm hiểu Lão Vương Bát, ít nhất đừng ở trong cái ổ gà đó nữa, vừa xấu vừa vướng víu.
Cô ngồi xổm xuống, duỗi lòng bàn tay ra rồi đặt xuống đất.
Lão Vương Bát có thêm một chút tin tưởng Vân Sâm.
Nó từ từ leo lên, sau đó vững vàng ở trong lòng bàn tay của Vân Sâm.
Nhưng ngay khi đám người Bùi Sinh Âm đ ến gần, Lão Vương Bát cũng sẽ lập tức xù lông lên mặc dù không có lông, làn sóng xung kích vừa rồi lại mơ hồ xuất hiện…
Đám người Bùi Sinh Âm không còn cách nào khác, đành phải rút lui.
Hạ Phong Niên không nói nên lời: “Tôi thực sự không hiểu tại sao Cửu Châu của mấy người không đặt ra hạn chế đối với việc sử dụng khả năng của các mảnh vỡ, ví dụ như chỉ có con người của Cửu Châu mới có thể sử dụng.”
Nếu như vậy thì sẽ không còn tồn tại tình huống ma quỷ cầm mảnh vỡ trong tay, tình huống nực cười như Lão Vương Bát này cũng sẽ không xuất hiện.
Lời nói của Hạ Phong Niên càng mang tính giễu cợt và bất lực.
Bùi Sinh Âm nghiêm túc trả lời: “Anh Hạ, đây mới là Cửu Châu của chúng tôi.”
Trăm sông đổ về một biển, bao dung vạn vật..
*
“Loảng xoảng… Thùng thùng…”
Mặt trời lặn khiến mặt đất ẩm ướt phản chiếu ánh sáng lung linh, Vân Sâm đang sử dụng năng lượng tòa thành để khôi phục tầng ba của ngôi nhà đá.
Hoa Đình vẫn còn yếu, cho dù có Vân Sâm bổ sung năng lượng thì năng lượng của anh cũng không đủ để sửa chữa tòa nhà. Vân Sâm đã hoàn thành tầng một và tầng hai trong vài ngày.
Người ở Thần Kinh muốn ở lại, chỉ có tầng một và tầng hai của ngôi nhà đá thì không đủ, tầng ba cũng phải sửa chữa mới được.
Vân Sâm đưa đám người Bùi Sinh Âm đ ến Thần Kinh để lấy một số hành lý, sau đó quay trở lại Hoa Đình.
Sau khi phân chia phòng xong, mỗi người liền dọn vào sắp xếp hành lý, khi mọi người lần nữa ra khỏi phòng thì cả tòa thành đã lên đèn rồi.
Dư Triều Gia và người đã xin lỗi qua lại với anh ta trước đó đã trở thành anh em, cả hai đã có khoảng thời gian vui vẻ trên bàn ăn tối.
Bùi Sinh Âm đưa cho Vân Sâm một số vật dụng đi kèm khi anh ta mang hành lý đến, tất cả đều là những thiết bị cũ của người dân Hoa Đình đã sơ tán trước đó.
Họ nghe nói Hoa Đình cần giúp đỡ nên đã chuẩn bị sẵn những thứ có thể dùng để thờ cúng.
Vân Sâm vui vẻ dâng chúng cho Hoa Đình.
Năng lượng của Hoa Đình lập tức tăng lên rất nhiều.
Trước khi đi ngủ, nhóm người của Thần Kinh lại đi mài giũa Lão Vương Bát đang ngủ trong bể cá, nhưng tất cả đều bị Lão Vương Bát hung hăng trừng mắt nhìn.
Vân Sâm đi ngủ muộn nhất, cô muốn truyền năng lượng vào Hoa Đình.
Cô hỏi: “Anh có học được thứ gì từ anh Dư không á?”
Hoa Đình dùng sức động đậy dây leo: “Có!”
Anh vòng qua eo Vân Sâm, bắt đầu làm nũng.
Hạ Phong Niên nằm ở trong góc, nheo mắt lại, rất bất mãn với thứ rách nát hung hăng làm càn trước mặt mình.
Ông không thể bày tỏ quan điểm của mình, thứ rách nát kia quá thông minh, nắm bắt chính xác sở thích của con gái ông, rất được con gái ông chiều chuộng.
Vân Sâm rất vui khi nghe Hoa Đình phát âm chuẩn từ “có”.
“Vậy anh đã học được cách nói gì rồi á?”
Dây leo leo lên vai cô, ngọn cành cây trốn dưới d ái tai, bởi vì là tòa thành nhỏ nên trở về là một giọng nói non nớt vang lên bên tai cô.
“Vợ!”
Vân Sâm không khỏi nhếch khóe môi, vành tai đỏ bừng, ho nhẹ một tiếng nói: “Không thể gọi như vậy được.”
Hoa Đình: “Vợ! Vợ! Vợ!”
Dây leo quấn quanh người Vân Sâm, lúc thì chạm vào má cô, lúc thì chạm vào bàn tay nhỏ bé của cô.
Người cha già ở trong góc sắp không kìm được lửa giận đang nổi lên.
Vân Sâm vừa buồn cười vừa bất lực mà thuyết phục Hoa Đình, mắt thấy Hạ Phong Niên đã đứng lên, sẵn sàng dạy dỗ ý thức tòa thành nào đó đã vượt quá giới hạn…
Một cơn ớn lạnh đột nhiên ập đến.
Hạ Phong Niên dừng lại, đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó cau mày.
Sắc mặt Vân Sâm lo lắng, cô làm động tác “suỵt” với Hoa Đình.
Cô đến bên cửa sổ và quan sát cảnh tượng bên ngoài.
Trong làn sương trắng, một bóng đen khổng lồ đang chậm rãi di chuyển, những tiếng kêu của ma quỷ dần dần tụ tập bên ngoài hơi thở tòa thành nhỏ tí ti của Hoa Đình, hết tiếng này đến tiếng khác.
Từ cầu thang truyền đến tiếng động nhỏ.
Vân Sâm quay đầu lại nhìn thì thấy Dư Triều Gia và Bùi Sinh Âm đang lặng lẽ đi xuống lầu.
Trên người bọn họ mặc bộ quần áo dày, sắc mặt nghiêm trọng nhìn cô.
Vân Sâm chỉ ra ngoài cửa sổ và làm động tác miệng im lặng.
“Mẹ Quỷ.”
Bóng đen lang thang khắp tòa thành, thỉnh thoảng sẽ có ma quỷ va vào hơi thở tòa thành, loay hoay tìm xem trong tòa thành có động tĩnh gì của con người hay không.
Trong tòa thành lặng ngắt như tờ.
Vân Sâm và những người khác ngồi dựa lưng vào cửa sổ và dựa sát vào tường, mỗi người đều đang đè nén tiếng thở.
Họ hít vào thở ra từng hơi nhỏ, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.