Sau ba tháng, Vân Sâm và Hạ Phong Niên lại đặt chân lên vùng đất Chu Nguyên.
Sau khi Chu Nguyên bị kéo xuống lòng đất, hầu hết các tòa nhà đều bị hư hại.
Là ý thức tòa thành với cấp bậc tòa thành siêu lớn, anh ấy có những hạn chế đối với việc sử dụng năng lượng tòa thành, những tòa nhà này vẫn ở trạng thái ban đầu.
Đây là một trong những tòa thành có lịch sử lâu đời nhất ở Cửu Châu, bất kỳ một chai lọ tầm thường nào được khai quật trên đường đều có thể là di tích văn hóa, những tòa nhà cổ kính đó phải được duy trì.
Các thiết bị bảo trì tòa nhà do con người chế tạo bao quanh bên ngoài tòa nhà, tô thêm một chút vẻ đẹp đổ nát cho những tòa nhà cổ kính này.
Có rất nhiều người ở lối vào Chu Nguyên, tràn đầy sức sống.
Hình dáng giống như quả bóng bay của Hạ Phong Niên kỳ lạ đến mức Vân Sâm – người đang đứng bên cạnh ông cũng nhận được rất nhiều sự chú ý.
Vân Sâm hơi muốn lấy tay che mặt lại.
Người bảo vệ ở cổng tòa thành chỉ vào các bài toán trên bảng thông báo và yêu cầu hai bố con chọn vài đề để làm.
Giấy bút tự lấy ở kế bên, chú ý tiết kiệm tài nguyên, không nên lãng phí.
Sau khi thông tin được chia sẻ, người vào mỗi tòa thành trước tiên phải làm một số bài toán coi như sàng lọc sơ bộ để xác định Vô Danh, nếu không chắc chắn, họ sẽ tìm Nhậm Đại Hựu đến từ Bảo Châu để ngửi thử mùi.
Trước và sau tận thế đều có người phải đau đầu vì toàn học.
Vân Sâm và Hạ Phong Niên chính thức bước vào Chu Nguyên sau khi đã vượt qua cuộc kiểm tra đơn giản ở cổng.
Họ nhìn thấy chàng trai mặc áo choàng đen nổi bật giữa đám đông nhưng lại không bị người qua đường chú ý.
Thân hình mới của Hạ Phong Niên khiến trong mắt Chu Nguyên lóe lên vẻ kinh ngạc, anh ấy tiến lên chào hai người và nói: “Thân hình anh Hạ lần này thay đổi nhiều nhất.”
Vân Sâm nén cười.
Hạ Phong Niên liếc mắt nói: “Tôi hy sinh nhiều thế này là vì lo cho con người của các cậu.”
Ông đã đề cập đến việc ma quỷ ăn cắp đá năng lượng.
Bất kể ma quỷ muốn làm gì với đá năng lượng, bây giờ toàn bộ đá năng lượng trong hang động đều đã bị Hạ Phong Niên hấp thụ hoàn toàn, đá năng lượng trong hang động phải mấy trăm năm sau mới có thể khôi phục được.
Không có nhiều đá năng lượng phân bố rải rác ở bề mặt dưới lòng đất, không đáng lo ngại.
Chu Nguyên nghe xong vẫn hơi nhíu mày.
Hai người và một tòa thành cùng nhau đi về phía trung tâm tòa thành.
Vân Sâm hỏi: “Còn có tin tức gì về nhật thực không?”
Chu Nguyên lắc đầu, anh ấy nói tiến độ của Trung Châu chậm chạp, Thần Kinh đã dẫn Kim Hòa Doãn đi, có thể sẽ dùng biện pháp khác để cạy miệng Kim Hòa Doãn.
Mấy tên ma quỷ bên ngoài liên tục nuốt chửng đồng loại của bọn nó và phát triển không ngừng là điều đáng lo ngại nhất của các ý thức tòa thành gần đây.
Họ ngồi chiếc xe buýt lớn có lộ trình cố định trong tòa thành, Hạ Phong Niên một mình ngồi ở hàng ghế cuối cùng của chiếc xe buýt.
Vân Sâm và Chu Nguyên ngồi ở hàng ghế phía trước ông.
Chu Nguyên nói: “Nếu là ma quỷ trước đây, nếu như con người bên ngoài tòa thành đủ cẩn thận, thêm cả may mắn thì miễn cưỡng có thể sống sót.”
Mà ma quỷ đã tiến hóa là một cỗ máy phát hiện con người thực sự.
Nhận thức của bọn nó cao hơn trước mấy lần, năng lực cũng vậy, nhược điểm của ma quỷ vẫn tồn tại, nhưng…
Vân Sâm khó hiểu: “Nhưng?”
Chu Nguyên nói: “Nếu như ma quỷ khác loại nuốt chửng lẫn nhau thì bọn nó có khả năng sẽ có ưu điểm đầy đủ của cả hai loại.”
Sẽ chỉ giữ lại nhược điểm của một loại ma quỷ trong số đó mà thôi.
Vân Sâm cau mày, sự thay đổi này của ma quỷ tương đương với việc nhận thức của con người về ma quỷ một lần nữa đã bị đảo lộn.
Hạ Phong Niên ngồi ở ghế sau nói: “Bọn nó chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm và bọn nó vẫn bị hơi thở của tòa thành chặn lại. Mọi thứ cũng không tệ lắm.”
Chu Nguyên đáp: “Đối với con người sinh sống bên trong tòa thành thì có thể nói như vậy.”
Vân Sâm sinh ra ở tòa thành, từ nhỏ đã sống bên trong tòa thành, sau này gặp nạn lại được tòa thành thu nhận và sống trong tòa thành.
Lần đó khi cô hấp thụ những viên đá năng lượng trong Tổ Quỷ, cô đã ở ngoài tòa thành vài đêm, sự bất lực khi phải trốn ma quỷ xung quanh khiến người ta cảm thấy thật khó chịu.
Sau khi tận thế, không phải tất cả những người may mắn sống sót đều đến tòa thành sinh sống.
Những người may mắn sống sót này được gọi chung là những người lang thang.
Nhiều năm tận thế như vậy trôi qua, phạm vi và vị trí của hơi thở tòa thành được bao phủ bởi ý thức tòa thành bị hạn chế, cộng với sự phong tỏa thông tin và sự hạn chế của ma quỷ di chuyển trong đêm, con người không dám tùy ý đi lại, rất nhiều người lang thang vẫn không biết sự tồn tại của ý thức tòa thành.
Một bộ phận khác của những người lang thang biết đến ý thức tòa thành nhưng vẫn chọn sống ở bên ngoài, họ không tin vào ý thức tòa thành và cho rằng ý thức tòa thành xuất hiện cùng lúc với ma quỷ chính là kẻ đã mang đến ngày tận thế.
Trái ngược với ý kiến của đại đa số con người rằng ý thức tòa thành sẽ bảo vệ con người, họ lại có một quan điểm khác.
Ma quỷ là thợ săn những con người lang thang bên ngoài, dùng năng lượng chứa trong thịt người làm thức ăn. Ý thức tòa thành là người chăn nuôi con người, biến con người thành phế vật, dùng tinh thần của con người làm thức ăn, tạm thời không có biểu hiện nguy hại gì, sau này nhất định sẽ xuất hiện.
Cả hai đều không phải là điều tốt, con người chỉ có thể tự mình sinh tồn trong các khe hở.
Sự tiến hóa của ma quỷ đã khiến việc sinh tồn trong các khe hở trở nên vô cùng khó khăn.
Khát vọng sinh tồn vốn là bản năng của con người, sau khi cân đo đong đếm, bộ phận người lang thang này đành phải chịu tủi nhục mà nương tựa vào ý thức tòa thành chưa hiện rõ mục đích thực sự để sinh sống.
Vì thế các tòa thành như Vũ Nguyên, Phụng Thiên, Thần Kinh, Chu Nguyên và Chi Giang đã có rất nhiều người lang thang chống lại ý thức tòa thành nhưng phải đến đây để được đảm bảo an toàn tính mạng.
Sau khi nghe điều này, đôi mắt của Vân Sâm mở to.
Quá nhiều chuyện mới mẻ đã xảy ra trong ba tháng cô chìm vào giấc ngủ.
Cô nhớ lại những người điên mà cô đã gặp khi tìm kiếm những người may mắn sống sót ở Hoa Đình lúc trước, và cả những người lang thang giả làm lính để lấy lòng tin của những người khác bị mấy người Trương Vĩnh Phúc dọa bỏ chạy
Vân Sâm do dự một chút, nhắc khéo: “Vài người trong số đám người này có thể đã làm chuyện xấu.”
Hạ Phong Niên di chuyển cơ thể đã trở nên nhỏ hơn một chút so với trước khi lên xe, lẩm bẩm nói: “Bé con, con không cần phải lo lắng về chuyện đó đâu.”
“Mấy tên này muốn nghe cái gì mà chẳng nghe được, bí mật của con người vốn không giấu được bọn họ.”
Trên xe ngoại trừ bọn họ ra thì không có hành khách nào khác, chỉ có duy nhất tài xế đang nghiêm túc lái xe, bọn họ nói chuyện nhỏ đến mức tài xế không thể nghe thấy.
Chu Nguyên cười, không phản bác lời nói của Hạ Phong Niên.
Anh ấy trả lời câu hỏi của Vân Sâm: “Thần Kinh giải quyết khía cạnh này tốt hơn chúng ta. Người lang thang có khu vực sinh sống đặc biệt, Thần Kinh đã cử rất nhiều người chuyên giáo dục những người như vậy đến đây. Chỉ sau khi vượt qua đánh giá chất lượng, họ mới có thể tiếp xúc với những người ban đầu sống trong tòa thành.”
Vân Sâm khen ngợi: “Thần Kinh thực sự tài giỏi!”
Chu Nguyên nói: “Hoa Đình cũng đã làm rất tốt trong vài tháng qua.”
Vẻ mặt và giọng nói của anh ấy rất nghiêm túc, nhưng không hiểu sao Vân Sâm lại nghe ra một tia chọc ghẹo, d ái tai cô hơi đỏ lên, thẹn thùng nhưng cũng muốn biết Hoa Đình đã làm gì.
Hạ Phong Niên: “…”
Ông cố gắng ho khan vài lần nhưng vô tác dụng, Chu Nguyên mặc kệ ông và kể lại trong khoảng thời gian này Hoa Đình đã làm những gì.
“Con người ở các tòa thành khác nhau đã thành lập các đội để tìm kiếm nguồn vật tư còn sót lại và những người may mắn sống sót đang ẩn nấp, tỷ lệ hy sinh vẫn rất cao.”
Cho dù tỷ lệ hy sinh của đội thăm dò có cao đến đâu thì chuyện này cũng không thể hủy bỏ, vật tư thì có lẽ sau này khi tòa thành phát triển thì con người có thể tự cung tự cấp, nhưng vẫn còn rất nhiều đồng bào loài người lang thang bên ngoài, bọn họ không thể từ bỏ được.
“Đội thám hiểm của Vũ Nguyên và Phụng Thiên biết một vài căn cứ quy mô lớn của những người lang thang, đội thám hiểm đã hy sinh một nửa số người của họ trên đường chỉ để mang về thông tin này.”
“Người trong căn cứ quá nhiều, cách bản sao tượng thành gần nhất cũng rất xa, trong quá trình di chuyển sẽ có rất nhiều người hi sinh.”
Là một tòa thành di động, Hoa Đình đã giải quyết vấn đề của Vũ Nguyên và Phụng Thiên một cách hoàn hảo.
Chính xác mà nói thì đó là vấn đề của các đội thám hiểm ở tòa thành, anh có thể đóng vai trò là một trạm tiếp tế di động, giúp tăng đáng kể tiến độ khám phá của con người bên ngoài hơi thở tòa thành.
Việc quan sát những thay đổi mới của ma quỷ đang tiến hóa của con người cũng được hoàn thành vào ban đêm với sự hỗ trợ của dây leo Hoa Đình.
Trong trường hợp không thể tránh khỏi bị ma quỷ tấn công, dây leo có thể kịp thời đưa con người trở về tòa thành, giảm thiểu thương vong trong quá trình quan sát.
Hoa Đình là một ý thức tòa thành mới sinh ra sau khi tự diệt vong, nhưng anh không trải qua bất kỳ sự bất ổn nào về cảm xúc của một ý thức tòa thành mới, anh làm mọi việc đều chính xác và đáng tin cậy, sức mạnh của anh tăng lên nhanh chóng và đều đặn, anh phối hợp với các ý thức tòa thành khác vô cùng hài hòa.
Điều này khiến Chu Nguyên – người đang đau đầu chăm sóc Hân La mới sinh, cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Khi Vân Sâm nghe thấy những lời khen ngợi không ngớt của Chu Nguyên dành cho Hoa Đình, cô mỉm cười thật tươi, cô cảm thấy vui hơn so với khi bản thân mình được khen ngợi.
Khi xuống lòng đất, Vân Sâm đã để lại mảnh vỡ tượng Cửu Châu trên Hoa Đình mà không mang theo bên mình, vì vậy cô không thể ngay lập tức dịch chuyển về Hoa Đình.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe vụt qua nhanh chóng rồi trở nên nhòe đi.
Xe buýt đã chạy rất nhanh, nhưng cô muốn nó chạy nhanh hơn nữa.
Cô thực sự muốn gặp Hoa Đình ngay lập tức.
*
Mười mấy cái giẻ lau rơi xuống chậu nước.
Cành cây nâng hai bên thành chậu, mặt nước lắc lư, cho đến khi chậu nước rơi xuống mái nhà, mặt nước mới ngừng rung chuyển.
Hoa Đình khéo léo vắt giẻ lau, mười mấy dây leo bắt đầu làm việc cùng lúc, lau sạch tòa nhà nhỏ nơi Vân Sâm ở từ trên xuống dưới.
Ở những nơi khác trong tòa thành, dây leo của anh đang giúp người dân cày cấy và gieo hạt, làm trò với những đứa trẻ đang khóc để làm chúng cười hoặc đang giúp những người khuân vác vật nặng suýt ngã…
Các nhà máy và tòa nhà mới nhanh chóng được hình thành dưới sự chỉ đạo của anh, con người xây dựng khung, anh dùng năng lượng tòa thành để lấp đầy những vật liệu còn lại vào, tốc độ xây dựng cực kỳ nhanh.
Dây leo chính của anh đang xử lý một vấn đề khác quan trọng hơn.
Đếm cánh hoa, nghĩ về Vân Sâm, làm hòn vọng phu.
“Hôm nay Vân Vân sẽ về, hôm nay Vân Vân sẽ không về, hôm nay Vân Vân sẽ về, hôm nay Vân Vân sẽ không về…”
Tiếng độc thoại của Hoa Đình quanh quẩn trong khoảng sân nhỏ.
Sau khi trở thành tòa thành cực lớn, giọng nói của anh có chút thay đổi, giọng điệu trẻ trung hơn, sự lười biếng và tùy ý trong giọng nói ban đầu càng rõ ràng hơn, nhưng vẫn trong trẻo như trước.
Đột nhiên, lời độc thoại dừng lại.
Toàn bộ dây leo ở tòa thành nhẹ nhàng đung đưa, giống như đang cùng nhau khiêu vũ, từ lúc nụ hoa mới nhú đến lúc nở rộ, cho đến khi hương hoa tươi mát tràn ngập cả tòa thành cũng chỉ vỏn vẹn trôi qua trong vài giây.
Khoảnh khắc Vân Sâm bước lên cây cầu dây leo, cành cây xanh tươi đâm chồi nảy lộc, một chùm hoa trắng muốt nở rộ trước mặt cô, giống như những vì sao trên bầu trời.
“Em quay trở lại rồi!”
Vân Sâm gật đầu, chuẩn bị nhận bông hoa nhỏ mà Hoa Đình đưa cho cô.
Đột nhiên, một bàn tay vươn ra từ phía sau và giật lấy bó hoa trước mặt cô.
Hạ Phong Niên nở nụ cười xấu xa, nói: “Bố con cũng rất thích hoa.”
Hoa Đình chán nản nói: “Vậy thì tặng cho bố đó.” Sau đó lập tức vui vẻ nắm lấy tay của Vân Sâm: “Vân Vân, em cao hơn rất nhiều, anh cũng cao hơn rồi, bây giờ anh đã là một tòa thành cực lớn rồi đó!”
Vân Sâm giơ ngón tay cái lên: “Quá tài giỏi!”
Hạ Phong Niên lạnh lùng nhìn dây leo quấn quanh cánh tay của Vân Sâm và nói: “Tôi không thay đổi gì à?”
“Bố đã trở nên…” Hoa Đình trầm mặc một hồi rồi nói: “Trở nên vô cùng mập mạp, rất hợp với khẩu vị của tòa thành.”
Hạ Phong Niên: “…”
Hoa Đình giúp mang ba lô của Vân Sâm, sự giao tiếp thân mật giữa một người và một tòa thành không cho phép Hạ Phong Niên – một người cha già hay ghen chỏ mỏ vào.
Đi được nửa đường, Hạ Phong Niên nhận thấy dây leo không còn nhảy múa nữa, vẻ mặt của Vân Sâm cũng trở nên nghiêm túc.
Chiếc trâm ngọc trên đầu cô đang phát ra ánh sáng lung linh, Thành Quyến Giả của tòa thành khác đang liên lạc với cô.
Cây cầu dây leo giữa Hoa Đình và Chu Nguyên đung đưa rồi đóng lại, người đi đường trên cầu không hề hoảng sợ, vẻ mặt của bọn họ bình tĩnh, chờ đợi điều gì đó.
Không lâu sau, giọng nói của Hoa Đình vang vọng khắp toà thành, bọn họ sắp đi Thiên Hồ, rất nguy hiểm, ai không muốn đi cùng thì giơ tay.
Trong tầm nhìn của Hạ Phong Niên, rất nhiều người trên cầu giơ tay lên rồi được dây leo nhấc lên và gửi cho Chu Nguyên bên dưới.
Chiếc trâm ngọc trên đỉnh đầu của Vân Sâm không còn phát sáng nữa, cô giải thích tình hình hiện tại cho Hạ Phong Niên.
Người vừa liên lạc với cô là Bùi Sinh Âm – Thành Quyến Giả của Thần Kinh. Thần Kinh gọi con người bên ngoài đến để tìm hiểu tình hình theo thông lệ, lần này anh ấy gọi một người sống ở Thiên Hồ đến.
Vân Sâm nói: “Trong tay đối phương có ba mảnh vỡ tượng Cửu Châu.”
Hoa Đình lại bổ sung một câu: “Hắn nói hắn phát hiện Thiên Hồ đang chuẩn bị giết toàn bộ con người trong tòa thành.”. Truyện Dị Năng
Sự sợ hãi mà Thần Kinh cảm thấy trong cảm xúc của người đến từ Thiên Hồ rất thật, đối phương không nói dối.
Tình hình cấp bách, anh ấy cần Hoa Đình đến Thiên Hồ ngay lập tức để kiểm tra tình hình.
Ba tháng qua, Hoa Đình chắc đã phải thường xuyên gặp phải loại tình huống này, trong nháy mắt tất cả những người giơ tay đều đã được đưa tới Chu Nguyên.
Dây leo trang trí rải rác bị thu hồi, Hoa Đình cấp tốc bay lên, mặt đất khẽ lay động, anh bay về phía đông của Chu Nguyên.
Vài chiếc lá xanh từ trên trời rơi xuống.
Khi cơn gió chiều thổi qua, những chiếc lá xanh nhẹ nhàng bay lượn.
Tại sao… người đó lại nói rằng Thiên Hồ đang chuẩn bị giết người?
*Tác giả có lời muốn nói:
Suy nghĩ mỗi ngày, tại sao tôi không phải là con bạch tuộc?