Mục lục
Gả Cho Một Tòa Thành Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nhung

Beta: Cyane

Nếu muốn xác định điều này, Chi Giang và Quỳnh Nhai chỉ cần dụ Mẹ Quỷ đến tập kích hai tòa thành này của bọn họ là được.

Nhưng làm thế nào để dụ Mẹ Quỷ lại là một vấn đề khó… Trước mắt, bọn họ chưa thể nhìn thấu quy luật xuất hiện và phương thức lựa chọn con mồi của Mẹ Quỷ.

Ở đình Thương Lãng trầm tư suy nghĩ cũng vô dụng, ý thức tòa thành lần lượt rời khỏi không gian thông tin.

Những người đã được giao nhiệm vụ sẽ hành động ngay, còn những người không có nhiệm vụ gì thì tập trung phát triển bản thân, mỗi người cần phải đạt đến cấp bậc tòa thành siêu lớn càng sớm càng tốt.

Chỗ đình Thương Lãng chỉ còn lại rải rác mấy ý thức tòa thành.

Hoa Đình đang muốn rời khỏi đình Thương Lãng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ai đang gọi anh.

Anh quay người nhìn lại, Trung Châu đang nhẹ nhàng ấn mặt nạ trên mặt, bên cạnh là Chu Nguyên, Thần Kinh và Giang Hữu.

Trung Châu thấy Hoa Đình quay đầu lại, anh ấy hỏi: “Ngoại trừ Bách Bộc ra, còn lại sáu ý thức tòa thành, cậu chuẩn bị tìm từ đâu?”

Hiện tại Hoa Đình đang ở phía Nam Giang Hữu, cách Bách Việt gần nhất, anh đương nhiên dự định đi tìm Bách Việt trước.

Trung Châu hỏi như vậy, tất nhiên không phải ý trên mặt chữ, Hoa Đình hơi suy nghĩ, liền hiểu ngay.

“Mọi người muốn tôi tìm ai trước?”

Người trả lời Hoa Đình chính là Chu Nguyên: “Tam Tương.”

Tam Tương cũng ở gần Giang Hữu, Hoa Đình thay đổi đường đi cũng không hề phiền, anh gật đầu đồng ý.

Chu Nguyên nói: “Tài năng của Tam Tương đối với chúng ta mà nói rất quan trọng, tìm được cô ấy càng sớm càng tốt.”

Trong ý thức tòa thành, Thần Kinh và Chu Nguyên biết tài năng của một vài ý thức tòa thành, xem như đó là đãi ngộ mà Cửu Châu dành cho bọn họ.

Hoa Đình bị gợi lên hứng thú, hỏi: “Tam Tương có tài năng gì vậy?”

Anh em Trà Phủ đang chạm vào con cá không tồn tại trong dòng suối bên cạnh đình đá, nghe Chu Nguyên nói cũng vểnh tai lên hóng hớt.

Chu Nguyên nhìn về phía Thần Kinh, ý thức tòa thành khác đều nhìn về phía Thần Kinh.

Thần Kinh đang đấu trí và so dũng khí với Giang Hữu phiền phức vòng quanh cây cột, anh ấy không hiểu tại sao Giang Hữu tỉnh lại sau tận thế lại thân thiết với mình như thế.

Thần Kinh thoát khỏi Giang Hữu, tiếp đến lại dùng một cái tát đè mặt Giang Hữu lên lan can đình đá rồi khóa chặt.

Tay còn lại hơi sửa sang vạt áo, lúc này mới trả lời: “Tam Tương có thể định vị vị trí cụ thể của Cửu Châu.”

“Tài năng tòa thành của Tam Tương tên là Đề Vàng Ngọc, tài năng của cô ấy gắn liền con đường dịch chuyển đa hướng được xây dựng bởi Người Đưa Thư của Trung Châu và Vượt Núi Vượt Biển của Thiên Hồ.”

“Chỉ cần mảnh vỡ tượng Cửu Châu ở gần các tòa thành được kết nối bằng con đường dịch chuyển thì đều có thể được định vị, hơn nữa có thể trực tiếp dịch chuyển tới gần mảnh vỡ tượng Cửu Châu.”

“Cô ấy cũng có thể định vị được mảnh vỡ tượng Cửu Châu ở gần tòa thành không nằm trong phạm vi kết nối của con đường dịch chuyển, chỉ là không thể trực tiếp dịch chuyển sang đó được.”



Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Thần Kinh không vội chủ động đi tìm mảnh vỡ tượng Cửu Châu.

Khi Cửu Châu ban cho các ý thức tòa thành tài năng và quyền lực đặc thù, gần như đã nghĩ ra tất cả đường lui.

Chỉ cần ý thức tòa thành tỉnh lại, rất nhiều chuyện đều có thể dựa vào tài năng của ý thức tòa thành để giải quyết.

Bọn họ chỉ cần làm theo từng bước.

Cửu Châu chính là một người mẹ chu đáo lao tâm, cho dù buồn ngủ không chịu được, trước khi đi ngủ cũng sẽ vì bọn nhỏ mà chuẩn bị tốt thủ đoạn ứng phó nguy hiểm.

Đôi mắt Hoa Đình hơi sáng lên, anh hỏi: “Cho dù ở chỗ ma quỷ cũng được sao?”

Thần Kinh gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Anh em Trà Phủ nhảy lên cao ba thước, vui vẻ nói: “Quá tốt rồi, như vậy thì chỉ cần chúng ta tích góp đủ năng lượng, không phải Cửu Châu rất nhanh sẽ có thể tỉnh lại rồi sao?”

Trung Châu không chút lưu tình cắt ngang lời nói của bọn họ: “Đừng vui mừng quá sớm, đa số mảnh vỡ trong tay ma quỷ ở hang ổ của bọn chúng, mặc dù biết được vị trí cụ thể cũng rất khó lấy lại mà không rút dây động rừng.”

Tất nhiên bọn họ sẽ đợi chuẩn bị đến khi gần kết thúc mới dám mạo hiểm đi lấy mảnh vỡ tượng Cửu Châu ở trong tay ma quỷ.

Anh em Trà Phủ bị dội một chậu nước lạnh vào đầu, cho dù là như thế, bọn họ vẫn rất vui vẻ.

“Có thể biết tung tích cũng tốt rồi.”

Anh em Trà Phủ một trái một phải đẩy Hoa Đình, thúc giục nói: “Nhanh đi tìm Tam Tương đi!”



Tòa thành bay lượn trên không trung đổi hướng.

Phía chân trời xuất hiện một vệt trắng bạc, một đêm dài đằng đẵng trôi qua.

Hoa Đình đứng trên ngọn cây, áo bào màu trắng bị gió thổi vù vù.

Anh đang tìm Tam Tương.

Cũng đang đợi Vân Sâm trở về.

Cũng chờ Vân Sâm trở về còn có một người khác, đó chính là lão già cô độc Hạ Phong Niên.

Hạ Phong Niên tỉnh dậy rất sớm, buổi tối ông nhắm mắt, trời vừa hừng đông đã mở mắt, ngủ nhưng không phải ngủ, mà là cảm giác nghi thức.

Phòng ngủ của ông ở lầu hai của ngôi nhà đá, kéo rèm cửa sổ ra là có thể nhìn thấy Niệm An lười biếng nằm im trong sân, cùng với lão Vương Bát đang chậm rãi tản bộ.

Hạ Phong Niên mở cửa sổ ra, tắm rửa trong chốc lát dưới ánh nắng mặt trời, hôm nay ông không muốn đi cầu thang, trực tiếp nhảy cửa sổ ra ngoài.

Thanh niên với khuôn mặt trẻ con từ lầu hai nhảy xuống, Niệm An giật mình đứng dậy!

Nhìn thấy là Hạ Phong Niên, con chó trắng nhiệt tình vẫy vẫy đuôi.

Lão Vương Bát thì giống như nhìn thấy ôn thần, dùng tốc độ rùa nhanh nhất từ khi sinh ra đến giờ để chạy tránh xa ông.

Nhưng căn bản vô dụng, bước chân Hạ Phong Niên dài, nhanh chóng bắt lấy mai rùa của nó.

“Mày không phải một con rùa đạt tiêu chuẩn, quá hoạt bát.”

Hạ Phong Niên gập ngón tay dùng sức búng vào bụng lão Vương Bát hai cái.

Lão Vương Bát là vật cưng mà Vân Sâm nhặt về từ bể cá của một cửa hàng quần áo.

Trong bể cá kia không có thức ăn, cũng không có nước dư, chỉ có một ít núi giả và đá vụn dùng để trang trí, cũng lắm có thể có người cho nó ăn dọc đường, nhưng dưới tình huống không có nước thì chắc nó cũng rất khó sống lâu như vậy.

Vân Sâm luôn nói trước mặt Hạ Phong Niên rằng Lão Vương Bát là một vật may mắn, nó có thể sống từ đầu tận thế đến bây giờ chính là một kỳ tích.

Hạ Phong Niên ước lượng sự tức giận của Lão Vương Bát, nói thầm: “Mày thật sự là kỳ tích à?”

Kỳ tích được xây dựng trên sự thiếu hiểu biết của sinh vật về thế giới này, chứ không phải là dựa trên bản chất vốn có của thế giới này.

Có rất nhiều sự vật, Hạ Phong Niên thấy được, ông biết, ông hiểu rõ, cho nên ông không cho rằng đó là kỳ tích.

Chẳng hạn như kỳ tích Lão Vương Bát trong mắt Vân Sâm.

Hạ Phong Niên lại không thể trực tiếp nhắc nhở Vân Sâm, ông lại gõ vào bụng Lão Vương Bát.

Nó tốt xấu gì cũng là một tảng đá tinh, một vài viên đá có cảm giác tồn tại mạnh mẽ, cho dù có ngụy trang tốt đến đâu cũng không phải là đá.

Hạ Phong Niên cũng rất bội phục con gái bé bỏng nhà ông và thằng nhóc cừu non kia, mỗi ngày nhắc tới mảnh vỡ này mảnh vỡ nọ, kết quả cách bọn họ gần nhất lại làm như không thấy.



Hạ Phong Niên nói với Lão Vương Bát: “Quý trọng sinh mệnh ngắn ngủi còn lại của mày đi, không chừng ngày nào đó mày sẽ bị mổ bụng nấu thành canh ba ba uống đó.”

Lão Vương Bát vươn cổ trừng đôi mắt hạt đậu màu xanh của nó lên, giống như đang uy hiếp Hạ Phong Niên vậy…

Ông chờ đó, tôi sớm muộn gì cũng sẽ hầm chín ông!

Hạ Phong Niên tiện tay ném Lão Vương Bát vào bể cá bằng đá, sau đó mang dây thừng cho Niệm An, bắt đầu dắt chó đi dạo.

Trời sáng, người đi đường cũng không ít.

“Thầy Hạ, buổi sáng tốt lành!”

“Thầy Hạ, dắt Niệm An đi dạo à, hai ngày nay Vân Sâm không có ở đây sao?”

Hạ Phong Niên phớt lờ lời chào hỏi của những người bình thường, vẻ mặt lạnh lùng dắt chó đi dạo.

Những người từng học môn lịch sử của Hạ Phong Niên đã quá quen với khuôn mặt thối của ông, họ cười cười không để bụng, tiếp tục làm chuyện của mình.

Mũi Niệm An dán sát đất, vừa đi vừa ngửi liên tục, đi tới một rừng cây bên rìa tòa thành.

Hạ Phong Niên nghe thấy một vài động tĩnh, sau đó ông lại cảm nhận được hơi thở của Vân Sâm…

Hạ Phong Niên bảo Niệm An tự mình chạy đi, ông thì ẩn hơi thở, lặng lẽ tới gần nơi hơi thở Vân Sâm xuất hiện.

Là một người cha, ông không có suy nghĩ gì khác, chỉ muốn xem thử khi đôi tình nhân này ở chung, con gái của ông có bị bắt nạt hay không.

Cây cối rậm rạp, Hạ Phong Niên cách hơi thở Vân Sâm càng ngày càng gần, ông phát hiện Vân Sâm và Hoa Đình đều ở trên cây, ông nín thở tập trung bò lên một cây khác phía sau bọn họ, không có một chút động tĩnh nào.

Vẻ mệt mỏi trên mặt Vân Sâm rất rõ ràng, cô vì đánh thức Bách Bộc một lần nữa, ở trong khoảng thời gian ngắn đã tiêu hao một lượng lớn năng lượng, cực kỳ cần nghỉ ngơi.

Nhưng Hoa Đình nói anh đã mơ hồ cảm nhận được hơi thở yếu ớt của Tam Tương, không có gì bất ngờ xảy ra thì trong vòng một giờ sẽ có thể tìm được tượng thành của Tam Tương.

Hơi thở của Tam Tương vô cùng yếu ớt, giống như hơi thở của ý thức tòa thành sắp tỉnh lại phát ra vậy.

Vân Sâm suy nghĩ rồi quyết định không trở về chỗ ở. Trên cây, Hoa Đình dùng dây leo bện cho một cái bệ để cô nghỉ ngơi một lát.

Không có gối, Hoa Đình chính là gối dựa.

Vân Sâm vội vàng tìm cách ngủ thoải mái nhất, cô không nghĩ nhiều, trực tiếp dựa vào người Hoa Đình.

Hành động này làm Hoa Đình sợ tới mức giơ cao hai tay, không dám đụng vào.

Vân Sâm nhắm mắt đi vào giấc ngủ, chờ cơ thể tự khôi phục năng lượng.

Nhìn lại Hoa Đình, trong lúc nhất thời hai tay không biết đặt như thế nào.

Cánh tay của anh giơ lên thật lâu, xong chậm rãi buông xuống từng chút một.

Lúc sắp đặt lên người Vân Sâm, anh lại dừng lại.

Hai bàn tay đặt trong không trung cách chừng một khe hở hồi lâu mới nhẹ nhàng buông xuống.

Vân Sâm không bị anh đánh thức, cô vô cùng mệt mỏi, ngủ rất say.

Hoa Đình thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng ôm lấy Vân Sâm.

Trong rừng có rất nhiều âm thanh sột soạt.

Hoa Đình thấy Vân Sâm vì những âm thanh này mà nhíu mày.

Dây leo bốn phía lập tức động đậy.

Chúng vừa dịu dàng vừa kiên quyết thuyết phục những sinh vật gần đó giữ im lặng.

Tiếng côn trùng kêu và tiếng chim hót giảm bớt, âm thanh động vật xuyên qua rừng cây cũng dần dần nhỏ đi, bốn phía cuối cùng trở nên vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh như đêm khuya.

Hoa Đình cố hết sức không để cho lực chú ý của anh tập trung trên người Vân Sâm, tầm mắt anh từ đầu đến cuối đều nhìn thẳng về hướng khác.

Nhưng anh rất khó làm được…

Anh có thể cảm nhận được rõ ràng tần suất hô hấp của người trong lòng, còn có nhiệt độ cơ thể ấm áp của cô.

Hoa Đình không nhịn được mà cúi thấp tầm mắt.

Cảnh vật trong tầm mắt đang di chuyển, dần dần đến trên người Vân Sâm.



Hoa Đình đã từng nhìn thấy rất nhiều rất nhiều lần dáng vẻ Vân Sâm ngủ, nhưng mặc kệ bao nhiêu lần, anh đều nhìn không chán.

Bất tri bất giác, đầu ngón tay tự động chạm vào má Vân Sâm.

Hoa Đình như bị bỏng, lập tức thu tay về.

Thay vào đó, ống tay áo anh vươn ra một cành cây tinh tế không bắt mắt, nhẹ nhàng di chuyển trên mặt Vân Sâm.

Cành cây phác họa đường nét và dung mạo trên mặt Vân Sâm, lại nghịch ngợm chạy sang bên môi cô.

Cành cây di chuyển khiến mặt Vân Sâm ngứa ngáy, cô giơ tay xoa lung tung, sau đó lại xoa mũi.

Lúc cành cây tránh né, Vân Sâm vừa vặn há miệng hít một hơi, lúc mím môi đã ngậm cả cành cây vào.

Cả người Hoa Đình run lên, lông mi run rẩy làm gãy cành cây trong ống tay áo.

Anh xấu hổ lấy cành cây đi, tầm mắt trống rỗng.

Cánh môi màu sắc khá nhạt, lại thêm chút hồng cứ lởn vởn trong đầu anh.

Hoa Đình như bị quỷ ám, chậm rãi tới gần…

“… Khụ!”

Trong tán cây đột nhiên hiện ra một khuôn mặt trẻ con trợn tròn mắt, dường như được khảm vào trong tán cây, hòa làm một thể cùng tán cây.

Hạ Phong Niên treo ngược trong tán cây, không biết đã bao lâu…

Hoa Đình bị cảnh tượng kh ủng bố này làm cho quá sợ hãi!

Hạ Phong Niên dùng một ngón tay chỉ Vân Sâm, sau đó tay trái làm số một, tay phải làm số tám, ý là con gái bé bỏng nhà ông còn chưa tròn mười tám tuổi!

Đồng thời, ông bóp nát dây leo bên cạnh rồi vắt hết nước dây leo đi.

Tất cả hành động đều phát sinh không một tiếng động, nhưng tràn ngập sự uy hiếp.

Hầu kết Hoa Đình căng thẳng chuyển động, vô thức di chuyển đầu lên xuống.

Hạ Phong Niên thấy thế, hài lòng gật đầu.

Ông giống như một con sâu, chậm rãi nhúc nhích trở về, bóng dáng hoàn toàn chìm vào trong tán cây.

Nửa giây sau, một ngón tay thò ra khỏi tán cây.

Nó thể hiện cảm giác tồn tại mãnh liệt của Hạ Phong Niên, cho biết người cha già vẫn còn ở đây.

Hoa Đình: “…”

*Tác giả có lời muốn nói:

Người cha già is watching you.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK