Anh giật mình tỉnh giấc, mồ hôi chảy đầm đìa. Lồng ngực vẫn cảm thấy phiền muộn và đau đớn như mọi
Ánh nắng sáng sớm lấp ló chiếu qua khung cửa sổ, tạo những gợn sóng nhỏ soi vào gương mặt đẹp như tạc tượng của anh. Trên gương mặt trầm tĩnh ấy, chứa vô vàng chua chát và ảm đạm.
Nỗi cô đơn không đáng sợ, điều đáng sợ là người cô đơn nhìn không thấy điểm dừng cuối cùng. Anh đã bị nỗi cô đơn gậm nhấm đến héo mòn suốt ba ngàn một trăm đêm hoang lạnh trên nước Mỹ.
Cơn xúc động quả nhiên là điều tồi tệ!
Ở thời niên thiếu xa xưa ấy, một phút xúc động nhất thời đã gây ra sự sai lầm đáng tiếc. Nó khiến cho nỗi cô đơn của anh dài như vô tận, phần còn lại của thế giới chìm dưới đống tro tàn mất mát…
Những thứ không muốn mất đi, sẽ càng có nguy cơ bị mất nhiều hơn. Càng muốn nắm chặt lấy nó thì lại phát hiện ra, cho dù có cố sức để nắm giữ bằng hai bàn tay cũng chỉ hoài công phí sức.
Không phải muốn quên là có thể quên đi! Rất khó để chôn vùi!
Hi Hi luôn truy vấn anh.
‘Anh trai! Anh còn giận chị gái sao?’
Ban đầu chỉ là bực tức nhưng trên thực tế là sự xấu hổ, sau đó anh giận dữ bản thân mình quá phụ thuộc vào trái tim cô. Vì nguyên do ấy, mà họ đã ‘tiêu tốn’ tới tám năm dài đằng đẳng. Thật không thể nào tưởng tượng được!
“Thỏ Thỏ à! Anh muốn ăn bữa sáng không?” Không có tiếng gõ cửa, chỉ thấy cánh cửa không khóa mở ra, rồi một khuôn mặt tười cười thò đầu vào hỏi.
Ăn bữa sáng hả? Đang chìm trong suy tư, anh lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh như thường, liếc nhìn đồng hồ rồi giơ tay mình lên cho cô xem.
Đã gần mười một giờ trưa rồi mà còn ăn điểm tâm sao? Anh nhíu mày, cố gắng thể hiện cử chỉ mà cô quen thuộc nhất… Đây là dấu vết còn lưu lại sau tám năm xa cách.
“Được rồi, ăn cơm trưa.” Cô vẫn cười ngọt lịm, tính tình hiền hòa như trước.
Cô nở nụ cười ngọt ngào, cũng cố gắng làm cử chỉ mà anh quen mắt nhất.
“Đợiút, anh ra ngay.”
Anh bước xuống giường, muốn đi vào đánh răng nhưng tầm mắt vô tình lại lọt vào một góc khác như đang tìm một cái gì đó…
Trên thực tế anh từng nghĩ rằng, xa cách nhau nhiều năm như vậy thì đã quên hết mọi thứ. Nhưng sự thật là ngay cả cái nhăn mày lúng túng của cô, vẫn còn như in trong đầu anh, không thể nào bôi xóa.
Rất nhanh sau đó, anh nhìn thấy cô đứng bất động ngơ ngác, hai gò má đỏ ửng… Cử chỉ vẫn giống như đúc trong trí nhớ của anh.
Anh thu ánh mắt lại, bình thản theo dõi cô, rồi nhìn trên góc giường, nơi có món đồ mà tối hôm qua cô đã cởi ra quăng lên đó…
“Hôm nay trời nắng đẹp quá.”
Cô cười tủm tỉm, ra vẻ tự nhiên lẳng lặng đặt mông mình lên giường, thành công ‘ngồi’ trên chiếc nội y xinh xắn. May quá! Tối qua anh đi ngủ trễ, không nhìn thấy gì… Cô biết như vậy nhưng cũng muốn ôm đầu khóc rống lên cho bớt mắc cỡ.
“Em không muốn ăn cơm chung sao?” Vẻ mặt của anh vẫn bình thường, phớt lờ động tác bối rối của cô.
Tối qua anh đã xem xét nó kĩ rồi, bây giờ còn giá trị gì mà muốn nghiên cứu nữa chứ? (^_^)
“He he he, em phơi nắng trước rồi ăn sau cũng được.” Cô mở đôi mắt tròn xoe lên, mở miệng đẩy đưa rất nghệ thuật.
Giọng cười ‘hehehe’ của cô đã sử dụng sai đối tượng, người ta rất ‘sành sỏi’ để bắt trúng điểm yếu của cô.
Bây giờ nghĩ lại cô thấy mình lơ đễnh quá. Đêm qua vì lịch sự, nên trực tiếp ra khỏi phòng rồi bước thẳng vào giường của Hi Hi, mà quên mất trong phòng mình khắp nơi đều có ‘bí mật’. Cô muốn lợi dụng lúc anh không để ý, đem mấy thứ đồ nhỏ nhắn làm người ta xấu hổ này cất đi.
Về phần Thỏ Thỏ, ngoại trừ sắc mặt tươi tỉnh, cách nói chuyện sâu xa và trầm ổn hơn rất nhiều so với lúc xưa, thì những thứ khác vẫn như tám năm trước đây. Nhưng mà cô đã là người lớn, đối với đàn ông sẽ có những e ngại riêng. Giữa nam nữ có những khác biệt mơ hồ, cô đã nhận biết ra từ lâu.
Anh nhún vai gật đầu, bước ra khỏi phòng. Chân anh vừa mới r một bước, cô lập tức nâng mông, cầm lấy chiếc áo ngực trong tay như cầm phải thuốc súng…
Đi mau lên! Đi nhanh lên! Cô lẩm bẩm… vậy mà bước chân anh đột ngột dừng lại… Cô giật bắn người, cầm chiếc áo ngực giấu ra sau lưng.
“À! Đúng rồi, anh quên mất… Em có hay kiểm tra sức khỏe theo định kỳ không?” Anh quay lại hỏi, vẻ mặt thật nghiêm túc.
Thỏ Thỏ đặt câu hỏi chẳng ăn nhập vào vấn đề gì cả, làm cô rất nghi ngờ nhưng vẫn thành thật trả lời.
“Em không có.”
“Lấy góc độ của một bác sĩ mà nói, anh muốn nhắc nhở em nên đi khám và siêu âm vú. Quan sát xem có tăng sinh tuyến vú hay không, để được điều trị sớm.”
Anh còn đề nghị rất chân thành.
“Em mặc áo ngực chật quá, rất dễ gây ra hiện tượng vú đôi, lại không phù hợp với sinh lý của cơ thể.”
Khám và siêu âm vú? Tăng sinh tuyến vú? Gây ra hiện tượng vú đôi? Cô lấy tay che hai gò má, nuốt xuống cổ họng một luồng khí nóng, cả người đang bắt đầu hóa đá tại chỗ.
“Vú của phụ nữ có thể xuất hiện những tình trạng bất thường. Mặc dù em mặc nâng áo ngực ở phía ‘ngoài’ để có bộ ngực hình nón hoàn mỹ, nhưng ‘kết cấu’ bên trong của một người thì không thể thay đổi. Nếu theo đuổi cái đẹp quá cực đoan, chỉ sẽ hủy hoại nó thôi.” Vẽ mặt anh rất chân tình.
Vú xuất hiện những tình trạng bất thường? Cô nuốt một ngụm miếng xuống cổ họng.
Anh bước lại gần, tỉnh bơ tự mình xem xét khuôn mặt đáng yêu của cô.
“Em thức khuya hơi nhiều, nội tiết phát triển bất thường. Nếu còn cứ tiếp tục như vậy, da sẽ có nhiều tàn nhang.”
Nội tiết phát triển bất thường? Da có nhiều tàn nhang?
Phụ nữ có đến già cũng không muốn nhận mình là xấu, huống chi là cô… Duy Duy bị đã kích như chết đứng, nhìn chằm chằm vào anh. Grừ! Tên này đang cố tình trêu chọc cô đây mà!
Anh ấn bả vai cô, nói tiếp.
“Tin anh đi, những gì anh nói với em đều là kiến thức chuyên môn.” Sau đó anh không đợi cô trả lời, ung dung bước ra khỏi phòng.
Hết chỗ nói rồi! Duy Duy ngước mặt lên, nước mắt lưng tròng.
Tên này chả có một chút thay đổi nào hết! Những ngày thảm thương đang chờ đợi cô phía trước.
Đời sống ‘chung’ của những nam nữ độc thân, thật sự làm trái tim người ta ‘kích thích’ đến muốn bay ra ngoài.