Ra là thế! Bắn pháo hoa ăn mừng, quả nhiên cô – Chu Duy Duy hương vị bình thường, vẫn là động vật ăn thịt. Thế nên, nào là vùng nữ tính tuôn dòng nước nóng, nào là mền nhũn như bún, toàn bộ đều do hậu quả của việc có kinh nguyệt!
Phát hiện này làm Duy Duy phấn chấn và an tâm.
Dĩ nhiên cô từ chối thừa nhận việc tối qua mình khao khát người nào đó cả đm, chỉ muốn phóng xuống giường chạy tới phòng cách vách ôm lấy con thỏ nhỏ ‘làm việc’!
Nếu làm như thế, trừ phi cô điên rồi.
Cả đm cô cố vượt qua cái ham muốn điên đảo ấy, thậm chí trằn trọc mất ngủ. May mắn thay, sáng nay cô đã khôi phục bình thường.
Bây giờ Duy Duy nhớ lại mình đã khao khát cơ thể Thỏ Thỏ đến mức nào, liền dựng hết lông tơ. Thật như bị người ta bỏ thuốc kích thích! Mặc dù cách nói này hơi quá khoa trương.
Duy Duy dùng chân trái khỏe mạnh, nhảy từng bước đến nhà bếp.
Lý trí qu cuộc sống quá tươi đẹp!
Duy Duy khát nước, nhưng với một người què quặt mà đi đun nước sôi thì hơi nguy hiểm. Vì vậy cô mở tủ lạnh… Bên trong, có lon Côca mà đêm qua cô uống còn dư. Cô rót ra ly, uống một hơi hết sạch.
Sao hương vị của lon Côca này lạ quá? Lúc này cổ họng Duy Duy nếm được vị lạ, nên cô rót thêm một ít đưa lên môi uống tiếp. Nghi hoặc giơ chiếc ly lên xem, rồi lại nhìn lon Côca.
Lon Côca khui nắp để qua đêm bọt khí đã hết, nhưng sao cổ họng có mùi khó chịu vậy? Hôm nay hương vị Côca đặc biệt kì lạ, lạ tới mức không giống khẩu vị bình thường của cô.
Chẳng nhẽ cô mua nhầm nước giải khát Wahaha [1] chứ không phải của Coca-cola? Cô nhớ mình đã uống thử một lần, thương hiệu đó có hương vị rất kì. Thế nhưng bao bì trên lon đúng chính xác mà, hay do cô đổi nơi sản xuất?
Duy Duy uống nước Côca sản xuất tại thành phố Hàng Châu, nhưng từ khi khu công nghiệp Tân Hải ở Ôn Châu mở dây chuyền sản xuất, ở đây đều tiêu thụ nước sản xuất tại địa phương. Trước kia, Duy Duy đều nhờ bạn đi Hàng Châu mua nước đem về, nhưng thấy quá phiền phức nên cô bắt đầu đi siêu thị mua nước Côca sản xuất tại đây. Tuy nhiên cô chẳng ngờ, hương vị lại kém xa như thế.
Đã lỡ mua rồi, quăng đi thì lãng phí nhỉ? Duy Duy lại rất nghiện Côca, nó đã trở thành một thói quen trong cuộc sống của cô. Cô miễn cưỡng cầm ly lên uống thêm mấy hớp nữa.
Cửa bỗng truyền đến tiếng lanh canh mở khóa.
“Anh về rồi.” Có tiếng nói quen thuộc vang lên.
Duy Duy sửng sốt. Bởi vì, chỉ mới vài ngày thôi sao cô nghe giọng của anh mê người đến thế? Mê người tới mức cô đỏ mặt, tim đập thình thịch, toàn thân nóng hực như trúng độc.
Trời ơi! Cô đã nóng hực cả đêm rồi, đừng nói bắt đầu tiếp tục nhé?
Duy Duy âm thầm rên rỉ, nhưng cơ thể cô bắt đầu khô rát, không ngăn cản được.
Chẳng lẽ cô thật sự khao khát tới mức này? Ngay cả nghe được tiếng đàn ông thôi cũng đã ham muốn? Đòi mạng đi! Trong lòng Duy Duy thì thàniệm chú một vạn lần: Tình bạn vạn tuế, thân tình vĩnh hằng!
“Bác sĩ đã dặn em hai ngày nay nên nghỉ ngơi nhiều, đừng quá sức.” Vừa vào nhà, Tiếu Đồ đã nhíu mày khi thấy Duy Duy co chân đứng trong nhà bếp.
Nếu cô bị ngã tiếp, thì không phải là chuyện đùa.
Làm sao đây? Cô thật sự mắc bệnh rồi, bệnh rất nguy kịch. Tự nhiên lại cảm thấy giọng nói của anh quá dễ nghe!
Ánh mắt của anh dừng lại trên lon Côca cô đang cầm trên tay, nhưng chỉ một giây thôi anh thản nhiên đi tới bật đèn.
“Ha ha, em nhàn rỗi chảy thây rồi nè.” Khóe môi Duy Duy cứng ngắc, nở nụ cười gượng.
Cả ngày nằm bẹp trong phòng, khó tránh được đầu óc suy nghĩ miên man. Cô dĩ nhiên muốn mình hoạt động để sống lâu hơn. Nhưng có vẻ bây giờ không cần nữa…
Tiêu Đồ đem hai túi đầy đồ vừa mua trong siêu thị thả ra, sau đó bước tới… Trong lúc Duy Duy chưa kịp phòng bị, đã bị anh ôm chầm lấy. Mặt cô đỏ ửng vì anh đem đầu mình dựa vào bờ vai anh.
“Chúng ta trở về phòng.” Anh nói.
Trở về phòng, chúng ta trở về phòng… Năm chữ này thật mờ ám, thật kích thích…
Tim Duy Duy đập sai quy tắc, đủ các loại tư thế ân ái chui vào đầu, khiến toàn thân cô mềm nhũn choáng váng.
Trở về phòng? Trở về phòng làm gì? Lấy roi da? Cưỡi ngựa? Cô muốn tìm kiếm xem trong phòng mình có dây thừng, dây tơ hoặc còng tay…! Hay là cô mặc bộ đồ đồng phục tiếp viên hàng không, và anh sẽ mặc gì? À, mặc áo blouse trắng? Cũng rất hay, thật làm người ta tăng thêm thèm muốn! (^0^)
Khoan đã, Chu Duy Duy! Đầu mày điên cuồng chứa lung tung cái quái qủy gì vậy? Nhưng làm sao bây giờ? Cô, cô rất khao khát, vô cùng khao khát… Loại khao khát chưa từng có này như một ngọn đuốc đốt cháy toàn thân.
Gần gũi như thế mới thấy cái tên bạch trảm kê gầy yếu này, quả thật là một người đàn ông đẹp đến người ghen thần giận. Làn da mịn màng không thấy dấu vết của lỗ chân lông, trơn láng mát mẻ như một miếng đậu hủ non trắng trẻo, khiến người ta rất muốn… rất muốn dùng sức tàn phá.
Nếu cô không cưỡng hiếp được anh, thật có lỗi với bản thân mình!
Đợi chút, Chu Duy Duy! Sao mày lại nổi thú tính lên rồi?
Duy Duy hổ thẹn cúi đầu. Mấy ý nghĩ vô sỉ như vậy ở đâu ập đến khiến cô lao đao không nhận ra được cả mình. Nhưng đành hết cách, bây giờ cả người cô nóng như thiêu đốt, thậm chí còn nóng hơn so với tối qua. Cô thật muốn ăn sạch tên bạch trảm kê và đậu hủ non trước mặt.
“Ực… ực.” Duy Duy nghe thấy chính tiếng nuốt nước miếng của mình.
Vừa uống nước Côca để giải khát xong, nhưng không thể giải được cơn thèm khát ái tình!
Phòng khách cách phòng ngủ chỉ vài bước, nhưng sao anh đi chậm vậy? Cả người Duy Duy cứng đờ mất tự nhiên, sao Thỏ Thỏ lại bế cô như bế một em bé thế kia? Lại còn nâng mông cô lên, khiến cô càng phát ra lửa lòng ham muốn!
Rõ ràng tối qua khi anh bế cô về, cô cảm thấy mình vẫn như thường. Còn bây giờ, sao ngay cả cái mông cũng nóng như muốn bốc lửa? Bị người ta ôm chặt trong ngực, lại đang là mùa đông mà cô vẫn muốn mở máy điều hòa.
“Anh, anh đi siêu thị mua gì vậy?” Mau, mau, mau dời đi sự chú ý của mình! Bằng không cô thật sự nhào tới ‘tử hình’ anh ngay tại chỗ!
Con đường về phòng như không có điểm dừng, sao anh đi với tốc độ rùa bò thế kia? Càng nghiêm trọng hơn là cô thấy thật sung sướng khi dựa hẳn vào lòng anh, cơ thể nóng như lửa từ từ nguội dần.
“Mua vài thứ thực phẩm nấu cho em ăn. Và mua cho em một ít đồ dùng cá nhân nữa.” Anh nói chuyện như thổi khí vào lỗ tai, giọng nói nỉ non như những cặp tình nhân làm cô càng thêm rũ rượi.
“Chẳng phải anh không nấu đồ ăn sao?” Duy Duy yếu ớt nói.
“Thật ra mua đồ ăn ở ngoài cũng được anh ạ.”
“Đồ ăn bên ngoài có nhiều bột ngọt lắm, anh sợ em ăn không được lại khó tiêu…” Tiêu Đồ cong cong khóe môi nói chuyện thật mập mờ.
“Nếu là nấu cho em ăn, anh sẽ tự nhiên học cách
Cảm động quá, mờ ám quá, đây là điển hình của tình yêu nồng nhiệt nha! Duy Duy bị dụ dỗ ngay cả ánh mắt cũng trở nên mơ màng, tan rã.
Đến phòng ngủ, cô được đưa lên giường, nhưng anh bế cô đem đến giường ngủ trong phòng mình.
Nệm hơi lún xuống vì anh ‘áp’ ở trên người cô. Mặc dù, có sự chống đỡ nên không đến mức đè bẹp cái người mềm mại thơm mát dưới thân.
Tuy nhiên, khoảng cách như gần như xa có ‘chừng mực’ ấy, làm cả người Duy Duy từ trên xuống dưới đều nóng rực, thậm chí cả hai má cũng đỏ ửng mê man.
Duy Duy cảm thấy đầu óc mình nóng đến muốn được cưỡng hiếp, muốn có cái gì đó để thỏa mãn dục vọng.
Tại sao có thể chứ? Rõ ràng cô không có chút cảm giác nào với anh, lại bỗng dưng bị điện giật đến toàn thân nóng bỏng mơ hồ?
Như xuân về hoa nở, như cảm giác yêu đương sai lầm.
“Anh, anh mua đồ dùng cá nhân gì?” Chu Duy Duy à, đừng mê muội nữa! Cho dù đàn ông trên đời này chết sạch, thì tuyệt đối không đụng đến Tiêu Đồ!
Duy Duy cố thu hồi lí trí, khơi chuyện vu vơ, nhưng ánh mắt mê ly vẫn trôi dạt mênh mông.
“Băng vệ sinh.” Anh nằm trên cô, cố bày ra vẻ mặt hấp dẫn người bên dưới, nói ra ba chữ.
Ồ, băng vệ sinh à. Duy Duy định gật đầu ‘vâng’ một tiếng, đột nhiên bừng tỉnh.
“Băng, băng vệ sinh?” Cô có nghe nhầm hay không đó?
“Ừ, loại mềm.” Tiêu Đồ dịu dàng vuốt tóc cô ra phía sau tai.
Khó có được cơ hội biểu hiện, sao anh lại bỏ lỡ? Cho nên rất cẩn thận mua thứ cô thích sử dụng. Trước khi đi mua, anh còn cố tình mở tủ nhà vệ sinh xem qua.
Anh mua băng vệ sinh làm gì? Không thích khăn mặt thô ráp, nên mua để lau mặt sao? (>o
Thấy mặt của cô xị xuống và khinh bỉ, sợ làm hỏng bầu không khí, anh vội giải thích
“Anh thấy đồ dùng trong phòng vệ sinh hơi ít, mà chân em lại đang bị thương, nếu thiếu thì hơi bất tiện.” Anh làm đàn ông, nhưng để ý chăm sóc như vậy có đủ tích cực chưa?
“Anh, anh, anh làm sao biết em đến kì kinh nguyệt?” Đừng nói anh quá rảnh nên lục thùng rác lên xem nhé?
Tối qua ở trong phòng tắm anh đã biết, vì trên sàn có rơi một giọt máu. Nếu không phải vì chuyện này, anh dại gì mà không thừa thắng xông lên chiếm lấy cô?
“Chuyện của em, anh đều nhớ.” Anh lộ ra nụ cười âu yếm, săn sóc.
Trời đất ơi, nụ cười đó mới thật mê hồn làm sao! Duy Duy cảm thấy đầu mình u mê, bất kể thứ gì cũng chả cần thiết nữa. Cô hoàn toàn quên mất, kẻ trước mặt mình là một con sói xảo quyệt đội lốt một con thỏ thơ ngây.
“Duy Duy à, em cởi áo ra đi.” Anh tiếp tục dịu dàng như nước, dùng ánh mắt quan tâm nhìn chăm chú vào cô.
Cởi… cởi quần áo để làm gì? Cả người Duy Duy đều trở nên lúng túng.
“Lần trước đã nói rồi, em bị tăng sinh tuyến vú. Bây giờ tới ngày hành kinh là thời điểm kiểm tra tốt nhất, để tránh bỏ sót, anh giúp em khám sơ qua.” Anh vừa dỗ dành, vừa lừa gạt cô. Thật ra, thời gian chính xác để kiểm tra, chính là sau kinh nguyệt một tuần.
Dĩ nhiên tới lúc đó, anh sẽ lại ‘kiểm tra’ cô thêm một lần nữa.
Duy Duy đâu phải là bác sĩ nên không biết gì nhiều. Cô chỉ biết rằng khi anh yêu cầu mình cởi áo, cả người cô sôi lên, thậm chí cả hơi thở cũng gấp gáp.
Thấy thế, anh chủ động giúp cô cởi áo. Một tiếng ‘bứt’ nhẹ hều, tay anh đã tiến vào vạt áo trước bụng, rồi nhanh chóng cởi áo ngực của cô ra.
Mặt Duy Duy ửng đỏ, hai người gần sát vào nhau đến nổi cô hầu như có thể hít được hơi thở nam tính tươi mát của anh, khiến cô choáng váng mềm oặt không thể cự tuyệt, thậm chí mơ hồ chờ mong.
Phật tổ Như Lai, bà cố bà sơ ơi! Cô thật sám hối vì mình quá dâm đãng.
“Anh sẽ kiểm tra giúp em…” Tay anh vuốt ve gò ngực mềm mạinúm vú hồng tươi của cô. Rõ ràng anh không mặc áo blouse trắng, nhưng đầu óc Duy Duy lại hiện ra cảnh tượng: Trong phòng khám chật hẹp, bác sĩ Thỏ Thỏ mặc áo blouse, trên môi kèm theo nụ cười tà ác, cởi bỏ áo ngực của cô, đem chân tay cô khóa trên giường khám. Rồi nhẹ nhàng xoa nắn bộ ngực và dùng môi âu yếm núm vú, khiến cô sợ hãi kêu lên nho nhỏ: ‘Đừng mà, đừng mà, đừng mà…’.
Hóa ra đàn bà cũng có những tưởng tượng biến thái hơn so với đàn ông! Một luồng khí nóng từ đâu ập tới, Duy Duy bỗng phát hiện thì ra mình… cũng đầy ham muốn.
Anh thong thả sờ, nhẹ nhàng nắn, thư thái xoa bóp rất chuyên nghiệp, vẻ mặt rất chăm chú như không có một tia xấu xa nào trong đó. Nhưng mà tốc độ ‘sờ soạng’ của anh quá chậm, chậm đến mức khiến cô nóng chịu không nổi, hai mắt mơ màng, hơi thở hổn hển, chỉ có tiếng rên rỉ ê a.
Bị anh kích thích nửa vời, khiến Duy Duy khao khát đến cháy bỏng, toàn thân muốn bùng nổ.
Ôi! Ngoài cửa sổ, trăng lưỡi liềm như mờ như tỏ đã tự động biến thành hình tròn.
Ban ngày là một người hoàn toàn thanh tỉnh, vừa đến ban đêm đã hóa thành sói. [2]
Duy Duy thấy mình từ từ biến thành sói, động thú tính trước con thỏ nhỏ trước mắt.
“Đã khám xong, rất khỏe mạnh. Anh giúp em mặc áo lại nhé.” Anh nhẹ nhàng buông tay ra, giả vờ giúp cô kéo áo lên.
Nói thì chậm, làm thì mau. Duy Duy xông lên, cô nhịn hết nổi, cô muốn cào xé anh đến cả da cũng không chừa!
Lần này, cô đu lên thắt lưng anh.
“Duy Duy, em…” Tiêu Đồ hơi bất ngờ.
Nhưng môi đã chạm môi, cô hôn tới tấp lên mặt anh.
Lưỡi cùng lưỡi quấn quít đẩy đưa, Duy Duy biết rõ không nên, nhưng con ‘dã thú’ đã nổi lên, cô điên cuồng cào cấu, cắn xé áo anh… Điên cuồng muốn bắt Tiêu Đồ ‘làm’ trong một tư thế hoang dại.
“Duy Duy, đừng…” Anh cố ra vẻ như bắt lấy tay cô đè giữa đùi mình, ‘giãy dụa gian trá’ khiến anh hưng phấn rồi vờ vô tình đụng đến điểm nhạy cảm bên trong nội sườn của cô.
Bị đánh trúng điểm yếu, Duy Duy cảm thấy mình bị anh khơi mào dục vọng mà còn bị từ chối ham muốn, thì toàn thân căng thẳng sắp phát điên!
Duy Duy vội vàng cởi quần áo của anh. Trong khi Tiêu Đồ vẫn còn tránh né đôi môi đói khát của cô, lại ngay lập tức bị cô liếm mút trên gáy, trên bả vai…
“Duy Duy, nếu em… em còn như vậy nữa thì ngày mai chúng ta phải đi đăng kí kết hôn!” Tiêu Đồ thở gấp gáp, nhẹ nhàng nhắc nhở.
Cuối cùng, cuối cùng con nhền nhện tinh đã suông sẻ nép vào vòng tay ôm ấp của anh!
Đi kết hôn? Ba chữ này như một chậu nước lạnh tạt thẳng vào người Duy Duy, khiến cô hoàn toàn thanh tỉnh.
Cô trợn trừng mắt nhìn con thỏ chết bầm trước mắt. Đó là con thỏ láu cá cực kì xảo quyệt và mưu mô. Chỉ chạm vào anh mà phải đi kết hôn sao? Tất cả mấy thứ này đều hoang đường lỗi nhịp thái quá!
Nhận thấy sự biến chuyển của cô, Tiêu Đồ cũng cứng người. Vừa rồi không phải rất tốt đẹp? Chẳng phải mọi thứ đều vui vẻ ư?
“A!” Duy Duy hét to lên.
Tiêu Đồ ngồi thẳng dậy, ngấm ngầm nhìn cô.
Vậy hai người không happy sao?
Duy Duy vội vàng tuột từ trên giường xuống, chân trái vừa chạm đất, nâng cái chân phải bó bột lên hoảng hồn chạy trốn.
Chạy mau! Chạy mau! Chạy mau!
Tiêu Đồ buồn bực đưa tay kéo cô lại, nhưng vừa mới đụng đến ống tay áo, Duy Duy đã mạnh mẽ xoay người, giơ nắm đấm ra tống một quyền cực mạnh vào hốc mắt anh. (>_
Ối! Thiệt muốn lấy mạng, đồ con gái dã man!
Tiêu Đồ đau điếng, lấy tay che con mắt bị thương.
Không thèm để ý tình hình bi thảm phía sau, Duy Duy mặc dép lê nhanh chóng tông cửa chạy ra ngoài. Cô vội vàng chạy xuống lầu, vội vàng lấy điện thoại ra gọi, vội vàng quay số… Bên kia đầu dây mới bắt máy, Duy Duy đã kêu toáng lên:
“Bác sĩ Triệu, anh mau đến đây đi!”
Trái lại với sự kích động của cô, người đầu dây bên kia ngừng vài giây rồi bình ổn trả lời:
“Cô Chu, có việc gì sao?”
“Anh, anh mau đến đây đi. Bây giờ tôi rất cần anh!” Phải lập tức thấy bác sĩ Triệu, cô mới có thể xác định, chuyện vừa rồi đều do ảo giác.
Cô làm sao có thể nảy sinh tình cảm với Thỏ Thỏ? Cô làm sao có thể vô cớ muốn ăn nằm với Thỏ Thỏ?
“Cô Chu à, lúc này tôi vẫn còn trong giờ làm việc, chờ một lát nữa tính sau, được chứ?” Bác sĩ Triệu lịch sự nói.
Hôm nay bệnh nhân khám rất đông, dù bây giờ đã gần sáu giờ tối, anh vẫn còn trong giờ tăng ca.
“Không, anh phải đến ngay lập tức, tôi cần anh!” Duy Duy có chết cũng không chấp nhận.
Hiện giờ cô phải lập tức thấy anh, xác định cõi lòng mình chỉ có nhảy lên rung động trước bác sĩ Triệu!
Bác sĩ Triệu không vui, kiên nhẫn nói:
“Cô Chu, cô có thể nói cho tôi biết, cô tìm tôi có việc gì gấp sao?” Anh phải cân nhắc trước, việc của cô quan trọng hay chuyện của bệnh nhân quan trọng hơn.
“Anh phải có trách nhiệm với cái chân của tôi. Hiện giờ chân tôi rất đau, đau sắp chết rồi!” Cô vừa nhanh trí ứng phó, vừa lớn tiếng ồn ào.
~*~
[1] Wahaha: một thương hiệu nước giải khát lớn nhất TQ.
[2] Cái này thiết nghĩ không cần giải thích, nhưng chắc là bắt nguồn từ các phim kinh dị Mỹ. Người bị đột biến thành Sói, cứ đến trăng tròn thì biến hình hung ác và động dục.