• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày sinh nhật, không ai hẹn hò với cô. Chính xác mà nói, Thỏ Thỏ chẳng thèm hẹn.

Duy Duy tự nhủ, điều này rất bình thường. Dù sao hai người không quan hệ, cũng chẳng dan díu. Hẹn hò đâu có tồn tại, anh quên mất ngày sinh nhật của cô cũng đúng mà, phải không? Nhưng vì sao lúc tái khám, cô cứ bất an thơ thẩn quay đầu nhìn về phía hành lang bên kia?

“Duy Duy, anh đã xem qua giấy kiểm tra sức khỏe của em rồi. Chỉ tiêu thể lực em rất khá, ngày mai có thể điều trị bằng hóa chất.”

“Vâng.”

Một kiếp sống khốn khổ chuẩn bị bắt đầu.

“Bởi đây là phương pháp điều trị giữ lại vú, nên phải làm bảy đợt xạ trị nữa. Em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt nhé.” Sau khi xạ trị sẽ rất mệt mỏi, lần sau so với lần trước càng khổ sở hơn.

“Vâng.” Cô đều hiểu.

Đi từ văn phòng của Triệu Nhân Thành ra, khi tới cửa thang máy, bước chân cô bất giác ngập ngừng. Muốn bước vào, lại không thể rời đi.

Đầu hành lang bên kia ồn ào rất nhiều bệnh nhân, đông như trẩy hội đang chờ khám bệnh. Số lượng người khám chỉ có hơn chứ không kém bác sĩ Triệu.

Duy Duy nhìn đồng hồ, đã ba giờ rưỡi, còn hai tiếng nữa Thỏ Thỏ sẽ tan tầm. Dù sao cô cũng đến đây, hẳn là nên làm đúng nghĩa vụ đưa đón anh, đúng không? Vì vậy cô gửi tin nhắn nói với anh cô đang ở bệnh viện, có thể đón anh tan tầm.

Thế nhưng tin nhắn gửi đi thật lâu, mà chẳng có tin hồi đáp. Chắc Thỏ Thỏ bề bộn công việc, Duy Duy kiên nhẫn chờ, không dám quấy rầy.

Thời gian chậm chạp trôi qua từng phút. Cô nhìn số thẻ trên màn hình, đã đến người bệnh cuối cùng.

Duy Duy gởi tin nhắn thêm lần nữa, nhưng qua vài phút mà vẫn im lặng như viên đá chìm xuống đáy biển. Thỏ Thỏ bỏ quên điện thoại trong ngăn kéo? Giống như giờ đã lãng quên cô…

Tư tưởng đấu tranh một lát, Duy Duy vẫn đứng dậy đi tới phòng anh, một tay cầm nắm cửa, một tay duỗi thẳng… vừa định giơ lên gõ, ai ngờ…

“Anh phải có trách nhiệm với em.” Một giọng nói ngọt ngào, cất tiếng cười đùa.

Duy Duy khựng lại. Bởi vì bên trong thật sự không giống đang khám bệnh.

“Thưa thiên kim của ông viện trưởng, tại sao chứ?” Giọng điệu thản nhiên như thường, nhưng Duy Duy nghe được giọng anh chứa đầy trêu ghẹo.

Thiên kim của ông viện trưởng? Người bên trong chính là cô con gái ưu tú như lời đồn?

Từ bé tới lớn, thỉnh thoảng cô rụt cổ làm trò mới khiến tâm trạng anh khoái trá, nhưng hóa ra bây giờ những người khác cũng có thể làm anh mỉm cười.

“Vừa rồi anh nhìn hết của em rồi, anh phải có trách nhiệm với em!” Tiếng cô gái vẫn

Nhìn hết? Nhìn cái gì mà cần phải có trách nhiệm? Chẳng lẽ…

Không thể nào! Không thể nào! Làm sao có thể tiến triển nhanh như vậy, hơn nữa đây là bệnh viện mà! Thế nhưng chẳng phải bọn họ cũng từng ân ái trên xe thôi? Đây là chỗ của cha người ta, người ta thích ‘này nọ’ trong bệnh viện thì sao chứ? Duy Duy giữ chặt nắm cửa, toàn thân căng thẳng.

“Từ ngày anh vào làm đến bây giờ, đã khám phụ khoa cho rất nhiều phụ nữ. Nếu ai cũng bắt anh phải có trách nhiệm, thì anh đây chẳng phải là rất bận rộn sao?” Anh cười hỏi.

“Ghen chết đi! Không thoải mái tí nào, vì có nhiều phụ nữ chiếm được anh!” Cô thiên kim bĩu bĩu môi.

Tim Duy Duy tựa như có con rắn trườn qua trái, lách qua phải. Bây giờ cô cũng chẳng thoải mái vì có người đụng chạm anh! Càng khiến cô bực bội hơn là Tiêu Đồ hoàn toàn không dùng thái độ lạnh lẽo, xa cách tránh né đối phương.

“Tối nay anh mời em ăn cơm rồi xem phim, còn ghen tị hay buồn bực nữa không?” Rõ ràng là hành động dỗ dành bạn gái.

“Được! Nếu tâm trạng tốt, em không ngại có thêm ‘cái gì gì’ đâu!” Cô nàng nửa thật nữa giỡn nói.

Tiêu Đồ cười nhưng im lặng.

Ngoài cửa Duy Duy giật mình bất động. Hôm nay là sinh nhật của cô…

Bên trong Tiêu Đồ thu dọn bàn làm việc xong, cùng cô gái mở cửa ra ngoài. Thấy cô đứng đó, anh hơi bất ngờ…

“Sao em đến đây?” Vẻ mặt anh dường như không hài lòng khi thấy cô.

“Em… đến bệnh viện tái khám, nhân tiện tới đón anh tan tầm…” Duy Duy gian nan nói.

Rốt cuộc cô đã biết, vì sao anh cùng con gái ông viện trưởng qua lại, cô nàng thật sự rất xinh đẹp. Mặc khác cô cũng để ý tới, điện thoại anh đang cầm trên tay nhưng anh không cúi đầu nhìn thoáng qua. Điều này khiến lồng ngực cô dâng từng cơn hoảng hốt.

“Thế à…? Vậy cảm ơn em nhé!” Anh chẳng thèm khách sáo.

“Em lỡ tới đây rồi, anh vàiểu Linh có hẹn đi dùng cơm, nếu có thể, em lái xe đưa bọn anh tới đó.” Nói xong, anh đưa tay đặt lên vai cô gái tên Tiểu Linh kia.

Gọi thân thiết như vậy, lại còn để cô chở bọn họ đi hẹn hò…. Vậy cô thì sao? Cô làm gì bây giờ? Cô vốn dĩ muốn mời anh dùng cơm chiều.

Cô gái dò xét nhìn Duy Duy xinh đẹp đứng trước mặt, cảm thấy có nguy cơ nên hỏi:

“Tiêu Đồ, cô ấy là ai?”

Tiêu Đồ suy nghĩ một lát, môi nhẹ nhàng giương lên: “Là em gái của anh.”

Năm chữ này khiến cả người Duy Duy giật thót.

“Ồ, hóa ra là em gái anh!” Vẻ mặt cô nàng lập tức thay đổi, thả anh ra, thân thiết ôm lấy cô.

“Xin chào em! Chị là Vương Linh Linh, có thể là chị dâu tương lai của em đấy!”

Chị dâu tương lai cái con khỉ mốc ấy!

Duy Duy phát hiện đã thật lâu – rất lâu rồi cô mới như bây giờ, vì một câu nói của người khác mà dễ dàng cáu giận.

Tuy nhiên tay không thể đánh người đang tươi cười, ngay cả cô cũng biết, mình không đủ lập trường để tức giận.

“Được! Em chở các người đi.” Duy Duy gượng ép nở nụ cười tươi.

Tiêu Đồ liếc nhìn cô, khóe môi mỉm cười tự nhiên, mặt không thay đổi sắc.

Bên trong xe, vị trí thoải mái bên trái vô lăng trốn trơn. Hàng ghế chật hẹp đằng sau ngược lại chứa hai người đang ngọt ngào thân mật.

“Anh nói chúng mình nên xem phim gì?”

“Em thích là được rồi.”

Thật cưng chiều, thật dịu dàng.

Những thứ này từng để dành cho cô. Duy Duy hết lần này sang lần khác liếc nhìn kính chiếu hậu, lặng lẽ theo dõi hai người ngồi sau.

Ai cũng nói, con người khi rơi vào hố tình thì xung quanh không khí luôn ng lịm. Quả đúng như thế! Ngọt đến mức khiến người ta se thắt.

“Có cần rủ em gái anh đi chung không?”

“Thôi đi, con bé bề bộn nhiều việc lắm.”

Câu trả lời không cần do dự. Xe – rất nhanh đã tới nơi.

“Duy Duy, cảm ơn em đưa bọn anh tới đây nhé.” Anh lịch sự nói lời cảm ơn xong, lại nắm tay Vương Linh Linh một lần nữa.

Săn sóc chu đáo như một đôi tình nhân khắng khít.

“Vâng, em đi trước đây.” Duy Duy máy móc gật đầu.

“Tạm biệt.” Anh chẳng có một giây lưỡng lự, xem cô như kì đà cản mũi mau chóng biến đi.

Duy Duy vội vã đạp ga, đảo vô lăng lướt xe như bão táp. Bởi vì đột nhiên lòng cảm thấy chua xót muốn khóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK