Tại khoa tim mạch, một bóng dáng trống vắng cô liêu nằm trên giường, đôi mắt anh dõi xa xăm ngoài cửa sổ.
Hàng cây ngoài cửa lẻ loi, chỉ có lớp vỏ bị nứt và cong xuống. Những khóm lá giao mùa xơ xác vẫn khư khư trông chờ mùa xuân đến, chờ con chim nhỏ đậu trên vai nó hót vang, rồi nhìn quanh sau đó cất cánh bay đi.
Anh đã biến mất tròn một tuần. Mấy ngày nay, chỉ có hàng cây ở đây làm bạn cùng anh. Không liên lạc với thế giới bên ngoài, chẳng tìm kiếm bất kì tin tức gì, anh cần phải giữ bình tĩnh.
Anh sờ trán, vẫn còn sốt nhẹ. Trái tim đau nhức khó chịu, âm ỉ kéo dài. Không biết vì lí do anh bỗng mắc chứng viêm cơ tim nhiều năm nay. Day qua day lại, tim bị rạch toang, tạp âm biến động, rối loạn nhịp đập, vừa trỗi dậy đã đau mãnh liệt như muốn cướp đi mạng sống của anh.
“Anh Tiêu này, bệnh của anh phải tránh và tâm trạng quá căng thẳng. Chú ý nghỉ ngơi nhiều có lợi cho tim bình phục.” Nếu muốn khỏe mạnh hoàn toàn để sống sót, thì cần phải tịnh dưỡng.
Đối với lời dặn dò của bác sĩ, anh chỉ nhàn nhạt gật đầu. Không ai hiểu bệnh tim của mình nhiều hơn anh, bây giờ anh phải giữ tâm tình bình ổn mới mong trái tim yếu ớt khôi phục khỏe mạnh. Nếu tiếp tục có áp lực nặng nề, hậu quả rất khó lường.
Thế nhưng làm sao có thể không đau? Mất liên lạc là biện pháp duy nhất ư? Con mẹ nó, anh một mình ở đây với mùa đông buồn bã thì còn tươi tỉnh gì nữa?
“Anh muốn xuất viện hay tiếp tục nằm dưỡng bệnh tại đây?” Bác sĩ hỏi anh.
“Xuất viện đi.” Anh lạnh nhạt trả lời.
“Được, nhớ uống thuốc đúng giờ, tái khám theo định kì.” Bác sĩ nói.
Lúc rời khỏi phòng bệnh, anh mới nhớ tới cần phải báo tin cho người đến đón.
Cầm điện thoại trong tay, đây là tuần đầu tiên anh mở máy. Tiếng khởi động còn chưa dứt, từng tin tức nhắc nhở công việc đã xếp chồng lên nhau. Có rất nhiều tin gởi tới, ít nhất cả trăm tin.
Đa số trong số đó đều do Duy Duy gởi. Nếu không yêu anh, vì sao còn muốn biết anh sống hay chết? Anh giận dỗi mém chút quăng luôn điện thoại.
Anh cố tình phớt lờ, ấn phím gọi điện thoại cho cha mình. Đầu dây vừa có người bắt máy, anh dứt khoát nói thẳng luôn:
“Nhà sửa sang xong rồi chứ ạ? Bây giờ con muốn về nhà.”
Có lẽ cha anh đang say sưa trong vòng tay của đàn bà, còn đang ngái ngủ, hoàn toàn quên bẵng chuyện anh mất tích mấy ngày nay.
“Bây giờ con về nhà? Không ở bệnh viện nữa?”
A, thiệt kì lạ, chuyện anh nằm viện đâu có nói với ai, sao cha anh lại biết nhỉ?
“Vậy cũng tốt, cha sẽ tới bệnh viện XX đón con chứ?” Anh không nói lời vô nghĩa.
Bây giờ mỗi bước chân anh đều thở hổn hển, cần người nhà quan tâm.
“Bệnh viện XX?” Rốt cuộc cha anh tỉnh giấc, ngạc nhiên sững sờ.
“Không phải con đang ở bệnh viên Mã Lệ Á hả?”
Anh sắp chết tới nơi rồi, đâu rảnh rỗi mà đi làm! Hơn nữa, lúc này ghét nhất phải nhìn thấy cô nhóc ấy! Cực kì độc ác, tổn thương đến anh nhất chính là cô nhóc đó!
“Tại sao con phải ở bệnh viện Mã Lệ Á?” Tốt nhất đừng mong anh làm người chết cũng phải chết trên cương vị công tác này!
“Hôm nay là ngày Duy Duy phẫu thuật!” Cha anh nói như thể đó là điều tất nhiên.
“Dù không làm người yêu, cũng có thể làm bạn bè. Cha tưởng con đang ở bên cạnh động viện nó!” Con trai lưu tâm đến Duy Duy vượt xa sức tưởng tượng, tuy kết quả có phần tiếc nuối.
Phải phẫu thuật? Cả người Tiêu Đồ đều đông cứng.
Duy Duy thấy sợ, rất sợ, sợ tới mức bất ổn, không biết phải làm sao.
“Phẫu thuật lấy u sơ chỉ khoảng 2mm, vết mổ sẽ không ảnh hưởng đến vẻ ngoài.” Trong phòng bệnh, thấy vẻ mặt căng thẳng lo lắng của cô, bác sĩ trưởng khoa Triệu Nhân Thành thoải mái thông báo.
“Có thể… em bỏ làm phẫu thuật được không?” Duy Duy sợ hãi muốn lùi bước.
Mấy ngày nay, cô vẫn thế này. Thật ra, cô không phải sợ việc làm phẫu thuật, mà là kết quả xét nghiệm khối u. Lần đầu tiên cô biết được lí do vì sao có nhiều người sau khi biết được mình mắc bệnh ung thư, không bao lâu thì chết.
Gần đây cô cũng trong tình trạng đó, mất ăn, mất ngủ… đơn giản chỉ vì Triệu Nhân Thành nói, khối u của cô bất thường. Cô sợ tới mức hàng đêm đều ngồi trong phòng khách nhà anh xem phim đến sáng, để tránh suy nghĩ miên man.
Triệu Nhân Thành cũng chỉ có thể kiên cường chống đỡ cùng cô. Cuộc sống chung của hai người rơi vào bi thảm mệt mỏi.
“Kích thước khối u trong vú của em còn nhỏ, rất phù hợp với tiêu chuẩn phẫu thuật, nên hãy nắm bắt cơ hội.” Triệu Nhân Thành
“Duy Duy à, nghe lời Nhân Thành đi con!” Mẹ vội vàng ấn cô xuống, không để cô hành động hồ đồ.
Mặt mày Duy Duy tái nhợt.
“Yên tâm đi, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.” Triệu Nhân Thành chẳng biết làm cách nào cho cô thoải mái, chỉ có thể nói vậy. Bởi vì loại phẫu thuật này, trong mắt các bác sĩ đã sớm biến thành chết lặng.
Sao lại không nguy hiểm đến tính mạng chứ? Lỡ nó là khối u ác tính, cô sẽ bị cắt mất một bên vú, việc này đối với phụ nữ mà nói còn khổ hơn so với chết đi! Tuy nhiên những ý này cô nghẹn trong họng, khó thốt thành lời. Bất kể thân phận là bệnh nhân hay vợ sắp cưới, thì cô cũng không muốn ở trước mặt anh biến thành người phụ nữ thiếu hoàn chỉnh.
Thế nhưng sao giọng điệu của anh lại mềm mỏng, lí trí như thế? Làm lòng người ta thật sự càng thêm khó chịu.
Dĩ nhiên cô hoàn toàn không thể bằng Tiểu Vũ.
“Bác sĩ Triệu, bắt đầu làm phẫu thuật.” Y tá đến thúc giục.
Trong bất giác, Duy Duy run lên bần bật. Anh vỗ nhẹ vai cô nói:
“Anh đi ra ngoài một lát, sẽ nhanh chóng quay lại.” Anh còn có cuộc phẫu thuật khác.
“Vâng.” Duy Duy gật đầu, không hề làm khó anh.
Triệu Nhân Thành cẩn thận dặn dò các y tá giúp cô chuẩn bị một số việc, rồi mới rời đi.
“Tại sao người phẫu thuật đầu tiên không phải là con?” Mẹ cô bất mãn.
Không thể nói tiếng xin lỗi với bệnh nhân kia, giúp họ chuyển qua trước? Nếu có thể làm trước, cũng chẳng đến mức nóng lòng như lửa đốt thế này.
“Bệnh nhân thứ nhất đã hẹn trước một tháng rồi, đâu có đẩy ra sau được.” Duy Duy ỉu xìu trả lời.
Ai cũng nói, làm vợ của bác sĩ sẽ rất bất đắc dĩ. Người còn chưa lấy chồng giống Duy Duy, lúc này cũng cảm giác mất nơi nương tựa.
“Cái con bé Hi Hi này, xuống dưới mua chút cũng chậm chạp quá!” Vì lo lắng, mẹ trút hết oán giận khắp nơi.
Trong lúc đợi qua người thứ nhất, Duy Duy nhìn thoáng qua điện thoại của mình.
Thỏ Thỏ chết tiệt! Rốt cuộc anh chạy đi xứ nào chứ? Đều do anh, cô bị tên bác sĩ lang băm như anh hại thảm thiết rồi! Xoa xoa xoa, nắn nắn nắn cái con khỉ anh á! Giờ thì tốt lắm, xoa đến thành khối u càng phát triển mau hơn! Rốt cuộc là ai nợ ai đây?
“Chị, chị đoán xem em gặp ai?” Người chưa tới, đã truyền đến tiếng thì thào của Hi Hi.
Ngoài cửa xuất hiện một người áo blouse trắng, sắc mặt tái nhợt ủ rũ mệt mỏi. Duy Duy bỗng cảm thấy vui mừng, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng thả xuống. Hóa ra anh còn sống!
Anh không tiến vào ngay, trái lại đứng chỗ y tá cầm lấy hồ sơ bệnh án của cô, cau mày lật xem tỉ mỉ. Bên ngoài truyền đến mẫu đối thoại mơ hồ…
“Nói với bác sĩ Triệu, cuộc phẫu thuật này để tôi làm.” Anh dặn dò người y tá.
“Bác sĩ Tiêu, không được đâu. Chu Duy Duy không phải là bệnh nhân của anh mà!” Người y tá vội vàng kêu lên.
“Cô ấy là bệnh nhân của tôi.” Tiếng nói như đinh đóng cột.
Không để nói tới nói lui điều gì, anh bước vào phòng bệnh.
“Mở phòng mổ số 2 đi, lập tức chuẩn bị phẫu thuật.” Anh nghiêm mặt phân phó.
“Bác sĩ Tiêu, việc này… việc này…” Anh cứ khăng khăng làm theo ý mình, khiến người y tá khó xử.
Y tá trưởng nháy mắt mấy cái với y tá phụ đang chuẩn bị công việc phẫu thuật. Nhận được tín hiệu, y tá vội vàng chạy đi thông báo với bác sĩ Triệu.
“Thay đồ làm phẫu thuật đi, anh – bác sĩ Tiêu Đồ sẽ mổ cho em.” Anh bước vào phòng, ra hiệu cho các y tá giúp cô thay đồ.
Duy Duy giật nẩy người. Anh đang diễn kịch ở đây sao? Gương mặt tái xanh của anh giống y như quỷ.
“Ha ha, Thỏ Thỏ! Anh đừng nói giỡn.” Duy Duy cười gượng
Đại gia à! Cô đang buồn bực lắm rồi, đừng lôi cô ra làm trò đùa nữa!
“Em không tin tưởng anh?” Tiêu Đồ nghiêm nghị hiếm thấy nhìn cô đăm đăm.
Cô không tin, chẳng tin tưởng tí nào!
“Lúc anh ở Mỹ đã có kinh nghiệm phẫu thuật, em hãy tin anh.” Dù vẻ mặt vẫn hết sức lạnh lùng, nhưng giọng điệu vẫn rất kiên trì.
“Tôi không tin tưởng anh!” Phía sau vang lên giọng nói lanh lảnh, Triệu Nhân Thành vừa hoàn thành cuộc giải phẫu thứ nhất đã vội vã chạy tới.
Mắt của Tiếu Đồ nheo lại nguy hiểm.
“Cậu vắng mặt tất cả các cuộc phẫu thuật tại bệnh viện. Mặc khác, một bác sĩ tùy tiện bỏ bê công việc, chúng tôi làm sao dám đặt tin tưởng?” Triệu Nhân Thành nghiêm mặt, cứng rắn giáo huấn.
Chuyện này không phải trò đùa, có cần phải ghen tuông lên như vậy không? Hơn nữa, đứng trên lập trường vững chắc, anh mới chính là chồng sắp cưới của Duy Duy!
Duy Duy hết nhìn sang Triệu Nhân Thành, rồi lại nhìn sang Tiêu Đồ. Ánh mắt cô đưa tới đưa lui giữa hai người họ.
Hi Hi và mẹ cũng vậy. Ai cũng nhận ra, bầu không khí lúc này rất căng thẳng.
“Đúng vậy, bác sĩ Tiêu! Bị mất liên lạc với anh, nên viện trưởng phát điên lên, mời anh lập tức đến phòng làm việc của ông ấy.” Y tá trưởng xen mồm, muốn tách họ ra để tránh hai vị bác sĩ xảy ra mâu thuẫn.
“Phẫu thuật xong, tự tôi sẽ giải thích với ông viện trưởng.” Sắc mặt anh vẫn ngấm ngầm.
Bây giờ anh không có thời gian, anh muốn mổ cho Duy Duy! Bất luận kẻ nào cũng đừng mong ngăn cản anh rời khỏi cô!
“Ngay cả việc phân biệt giữa tăng sinh tuyến vú và u sơ cho bệnh nhân anh cũng chưa rành, làm sao anh có thể tiến hành cuộc phẫu thuật này?” Triệu Nhân Thành không nhường bước.
“Bác sĩ Tiêu, xin đừng làm chậm trễ tình trạng của bệnh nhân.
Bị châm chọc, Tiêu Đồ xanh cả mặt. Đúng, chết tiệt! Anh thiếu kinh nghiệm lâm sàng! Thế nhưng…
“Kĩ thuật phẫu thuật của tôi không kém anh đâu!” Tiêu Đồ lạnh lùng trình bày.
Trong nháy mắt, phòng bệnh rơi vào sự im lặng chết chóc.
Tiêu Đồ nhìn chung quanh bốn phía, hỏi:
“Các người cũng không tin tưởng tôi?” Ngoài ánh mắt cố định của Triệu Nhân Thành, ánh mắt mọi người đều lảng tránh anh. Bao gồm cả Chu Duy Duy.
Lại một sự im lặng bao trùm.
“Chu Duy Duy!” Anh tức giận quát gọi tên cô.
Cho anh một lần cơ hội! Chuyện quan trọng như thế, anh nhất định phải ở bên cạnh cô, biết khối u của cô là ác hay lành tính trước tiên.
“Tiêu Đồ, anh đừng lấy tính mạng của em ra làm trò đùa, được không?” Duy Duy cười khổ nói.