• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Heartless

Cánh tay phải anh chậm rãi đưa về phía bên hông của Dung Hoa, nhìn như dính sát nhưng thật ra nó vẫn cách khoảng một milimet. Đôi môi anh cũng đang kề gần.

Dung Hoa hoảng hốt mở to mắt, không biết trong đầu anh muốn gì, càng không biết, giây phút mình có nên đẩy anh ra không?

Môi của anh lại càng gần hơn. Nhanh, nhanh, nhanh dán lên đi…

Dung Hoa vừa căng thẳng lại vừa chờ mong. Biết rõ đây là diễn kịch, là bị lợi dụng, nhưng khiến trái tim mình hồi hộp cũng rất tốt.

Bên ngoài vang lên tiếng giày cao gót gấp gáp, hối hả từ xa đến gần. Người mà anh chờ chắc đến rồi?

Mục tiêu đã tới, dán lên, khé chặt lại! Môi và cánh tay anh gần như cùng hành động, Dung Hoa cũng vội vàng nhắm kín mắt.

Duy Duy thô lỗ chẳng chút lịch sự nào đẩy cánh cửa phòng đang khép hờ ra, thì nhìn thấy một màn trước mắt.

Bọn họ đang hôn môi!

Hai mái đầu quấn quít dán vào nhau, thân thể dính chặt một chỗ, nồng nhiệt tới mức dường như cả không khí xung quanh đều sôi lên! Dĩ nhiên Duy Duy cũng hiểu được mình đang tức giận đến bùng nổ! Cô bước từng bước dài tiến lên, nắm hai người tách ra khỏi nụ hôn cuồng nhiệt kia.

Hai người trong cuộc đều ngạc nhiên. Đặc biệt là Tiêu Đồ, vẫn cố ý sờ nhẹ gương mặt của Dung Hoa, nói:

“Cưng ơi! Em đừng sợ.”

Trong tích tắc, Duy Duy bị kích thích sắp nôn ra máu! Gọi bằng cưng ơi à? Cưng ơi!

Duy Duy nghĩ rằng trước giờ mình chưa bao giờ b kích động như vậy. Bởi vì… tên công tử trăng gió này đang lừa gạt người bạn thân trong sáng của cô!

“Họ Tiêu kia, anh chết chắc rồi!” Cô điên cuồng hét to, giáng một cái tát lên mặt anh, rồi thuận tay hắt luôn ly nước suối mát lạnh được bày trên bàn lên người anh. Ánh nến, hoa hồng, hôn môi, anh định lừa gạt Dung Hoa lên giường!

“Tôi liều mạng với anh!” Cô tống anh ngã phịch trên sofa.

Dung Hoa ngơ ngác choáng váng. Người bị công kích, bị thô lỗ ném phịch vào sofa vẫn im lìm nhìn cô chằm chằm.

“Anh là tên đàn ông khốn nạn, vì sao lại ức hiếp Dung Hoa? Tôi nói rồi, có gì bất mãn cứ nhằm vào tôi mà công kích, không được phép đụng vào chị em của tôi!” Cô ngồi bẹp trên người anh, điên cuồng lắc gương mặt, cần cổ không để anh có cơ hội hít thở. Cay cú như một con mèo hoang độc ác.

Dung Hoa sợ tai nạn chết người, vội vàng bước lên phía trước kéo cô lại.

“Duy Duy à, Duy Duy! Tiêu Đồ đâu có ức hiếp gì mình!”

“Như vậy mà còn không bắt nạt cậu hả? Vừa rồi mình thấy rõ ràng anh ta đã hôn cậu!” Dung Hoa cố kéo, nhưng Duy Duy tức giận đến mức chưa từ bỏ ý định dồn sức đá

Thái độ hung hãn đánh nhau đó cứ như đem người đàn ông bạc tình tống vào biển chết.

“Không, không phải!” Dung Hoa vội vàng giải thích.

“Anh ấy không ức hiếp mình, là do mình tự nguyện giúp!” Anh nói muốn xác định xem người con gái kia có yêu thích anh không, nên nhờ cô giúp đỡ.

Tuy nhiên vì sao người mà Tiêu Đồ chờ vẫn biệt tăm, mà Duy Duy lại xông vào đây?

“Dung Hoa, anh ta là một tên tiểu nhân xảo quyệt, cậu nghìn vạn lần đừng để bị lừa gạt!” Duy Duy hối hả căn dặn.

Quả nhiên chị em tốt của cô đã bị anh lừa sạch rồi! Mà trong đáy mắt của người đang bị nói xấu, đang bị ngược đãi lại bất giác nhếch lên nụ cười nhạt. Dung Hoa muốn nói thêm gì đó, nhưng bị ngăn cản.

“Dung Hoa, em đi ra ngoài trước, được không?” Anh nhỏ nhẹ nói, nhưng ánh mắt chưa phút giây nào rời khỏi hai gò má đỏ bừng dị thường của người con gái xinh đẹp.

Dung Hoa sửng sốt, thật lâu mới có phản ứng, từ từ ý thức được… Người mà Tiêu Đồ chờ chính là Duy Duy!

Dung Hoa cứng đờ, ánh mắt phức tạp chiếu qua chiếu lại như đưa thoi trên mặt Tiêu Đồ và Duy Duy. Từng mảnh kí ức từ bé bỗng lùa về, bao gồm cả việc vì sao Tiêu Đồ chủ động tiếp cận mình.

Một sự thật… Một sự thật chấn động!

Tiêu Đồ yêu Duy Duy, nên không cho phép người khác chạm vào cô. Chẳng có mối quan hệ anh em gì cả, vốn dĩ từ nhỏ đã xác định sẽ chiếm lấy Duy Duy, vì thế tự mình diệt trừ mọi đeo bám của kẻ khác.

Cuối cùng cô đã hiểu, nhưng Duy Duy sắp thành chị dâu của cô rồi mà!

Dung Hoa muốn nói lại thôi. Cùng lúc phát hiện được một bí mật lớn, vừa bị thất tình lại vừa bất an. Lát sau cô mới thả lỏng người, lưỡng lự rồi khỏi phòng.

Người không liên quan vừa rời đi, thì một nụ hôn đã ùn ùn kéo đến, dũng mãnh tập kích.

Môi anh thậm chí còn đụng vào răng cô, làm Duy Duy đau buốt. Thế mà cô chưa kịp rên rỉ đã ướng phải sự mềm mại uyển chuyển khiến cô hít thở dồn dập, choáng váng đầu óc.

Cô rõ ràng tới đây để ngăn cản việc anh ức hiếp bạn tốt của mình, sao tự nhiên kết quả lại biến thành bị anh ức hiếp?

Anh đè cô xuống sofa, để cô lọt thỏm trong lòng mình, làm bộ ngực mềm mại của cô nảy lên dán chặt vào ngực anh, tạo ra một luồng điện mạnh mẽ chiếm lấy cơ thể hai người, khiến cô cảm giác được anh đang bị khiêu khích, lảm nhảm những lời hưng phấn. Rất hợp, thực sự rất hợp! Hợp đến mức như củi khô gặp lửa cháy.

Cái quái gì thế này… Tại sao lại biến thành như vậy? Đầu óc Duy Duy trống rỗng thật lâu, từ lúc anh bắt đầu hôn cho đến… lúc hai người không thể hít thở, Tiêu Đồ mới buông cô ra, đắc ý nói:

“Chu Duy Duy, em hãy thừa nhận đi, em đã có cảm giác với anh rồi!”

Em đã có cảm giác với anh rồi? Duy Duy khựng lại, sau đó hoàn toàn tỉnh táo. Cô có tình cảm với anh sao?

Duy Duy dùng thứ ánh mắt khinh thị xa lạ nhìn thẳng vào anh.

“Có phải anh mới xổng ra từ bệnh viện tâm thần không?”

Tiêu Đồ thu hồi nụ cười, mắt tối sầm xuống, nghiêm trang hiếm thấy.

“Chu Duy Duy, vừa rồi em còn ăn…”

Không đợi anh nói xong, Duy Duy đã vội cắt ngang.

“Ha ha ha! Em có cảm giác với anh sao? Thỏ Thỏ à, anh nên đi đến khoa mắt, khoa ngoại, khoa thần kinh, kiểm tra tổng quát đi, xem có vấn đề gì không! Ha ha, ha ha, ha ha, em thích anh ư? Ha ha!” Nghe cứ như chuyện buồn cười nhất thế gian.

“Duy Duy, ban nãy em còn rất ghen tuông đấy.” Anh không giận, nói cạn ý mình.

“Ha ha ha, em ghen? Em ghen? Em ghen! Trời đất ơi, em ghen, em ghen tức với Dung Hoa sao?” Duy Duy nằm sấp trên sofa ôm bụng cười lăn lộn thật sảng khoái.

Diễn biến này quá giống vở kịch trong rạp hát! Rất thú vị, rất tuyệt vời!

“Heo con à! Khi nói dối, giọng của em luôn đặc biệt rất lớn.” Anh lắc đầu mỉm cười.

Lần này tiếng của cô lớn đến cả ngoài hành lang đều có thể nghe được. Một câu nói làm toàn thân Duy Duy hoá đá.

“Chúng ta hãy ở bên nhau đi, anh đợi em rất nhiều năm rồi.” Anh thản nhiên nói.

Duy Duy hoàn toàn im lặng, không thể thốt ra một chữ.

“Em đừng cãi vã với anh nữa, anh cũng sẽ nhường nhịn em. Chúng ta hãy yên lặng sống được năm nào thì tính năm đó đi.” Anh tiếp tục nói.

Đêm nay anh phải bắt cô cho mình một câu đáp án.

Đúng lúc này, điện thoại của cô reo lên. Duy Duy như cỏ cây bắt được người cứu mạng.

“Nhân Thành, anh tới rồi hả?… Không có việc gì, không có việc gì, chuyện tầm phào thôi mà, anh khỏi cần lên đây, em xuống ngay…”

Cô chưa kịp nói xong, điên thoại đã bị người ta giật lấy.

“Chu Duy Duy, em chưa trả lời anh!” Tiêu Đồ bực tức.

Duy Duy cướp điện thoại về nhanh chóng đứng dậy, như một con đà điểu muốn chạy trốn ra ngoài. Tiêu Đồ đúng lúc túm được, cô thô lỗ đẩy anh ra. Nhưng lúc này Tiêu Đồ – anh quyết không từ bỏ.

“Cho anh một câu trả lời!” Thật khó khăn mới ép đến mức này, nếu không nắm chặt, anh sẽ mất đi.

Duy Duy vừa vội vừa hận, vì sao anh lại ép buộc cô? Được, anh nhất định phải nghe đáp án đúng không?

“Thỏ thỏ, anh nghe này! Đây chính là đáp án: Tôi không thích anh!” Duy Duy cố sức quát.

Mắt Tiêu Đồ chìm sâu u ám.

“Không chỉ là không thích anh, thậm chí đôi khi tôi rất ghét – rất ghét anh!”

Cô ghét anh? Tiêu Đồ cứng người lảo đảo. Từ nhỏ tới lớn, anh đều hết lòng hết dạ nỗ lực làm cô yêu anh. Thế nhưng chỉ đổi lấy một sự chán ghét từ cô.

“Tôi ghét loại người như anh, tôi không thích anh không được sao? Tôi không có quyền để ghét anh hả? Anh dựa vào cái gì luôn tính toán với tôi, anh dựa vào cái gì động một tí là hôn tôi?” Những lời này chôn sâu trong lòng đã lâu, chỉ vì tình nghĩa từ bé tới lớn chế ngự khó thoát ra khỏi miệng.

Anh dám nói cô có tình cảm với anh! Cô quá bị kích động!

“Anh có gì để hấp dẫn tôi? Diện mạo của anh đẹp, nhưng tôi xem thường cái vóc dáng mảnh khảnh của anh. Đầu óc anh của thông minh, nhưng tôi chán ghét sự lanh lợi và thái độ bê tha ấy. Nhà anh giàu có, nhưng tôi rất ghét, bởi vì tiền của nhà các người thu hút mẹ tôi, hại chết cha tôi! Nếu tôi đồng ý ở bên anh, tôi sống còn có thể gặp mặt mẹ mình ư? Mai sau chết xuống suối vàng còn có thể giáp mặt cha mình à? Vì thế làm sao tôi có tình cảm với anh được? Trên người anh sở hữu tất cả – tất cả mọi thứ mà tôi ghét nhất!” Bất cứ giá nào, cô cũng sẽ nói hết những điều trong tim.

“Tôi nói thẳng cho anh biết: Chúng ta không có cách nào, không có cách nào đến bên nhau, trừ khi sông cạn đá mòn, bằng không vĩnh viễn không bao giờ xảy ra!” Hôm nay đột nhiên Duy Duy có can đảm trút cạn bầu tâm sự. Chỉ là sau khi nói xong những lời cay độc, cô chẳng hề liếc anh, nhanh chân chạy trốn như có rắn rết đang đuổi theo phía sau.

Tiêu Đồ cứng người tại chỗ. Lần đầu tiên anh mới biết, hóa ra lí do để họ không thể ở bên nhau có nhiều đến như vậy.

Nào là vóc dáng mảnh khảnh, nào là sự thông minh cơ trí, nào là thái độ bê tha… Quan trọng hơn hết, việc mẹ cô và cha anh sống với nhau đã hại chết cha cô.

Tiêu Đồ đứng bất động một chỗ rất lâu, rồi sau đó anh bật chợt ngửa mặt lên trời cười dài.

Thú vị, thật quá thú vị! Hóa ra lí do để không yêu anh có nhiều đến thế. Mà một chút cảm tình thì làm sao mà chống đỡ hết… những lí do này?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK