Haiz, có phải anh thật sự đã bị cưa làm đôi?
“Bác sĩ Tiêu, con gái tôi đã gây phiền hà cho các người rồi.” Bác sĩ Tiêu ngồi một bên không giận hờn gì, có điều ánh mắt làm người ta thật sợ hãi. Vì vậy, Triệu Nhân Thành dùng giọng điệu khách sáo nói vài câu.
“Tôi không thấy phiền, nhưng có người cảm thấy phiền kìa.” Tiêu Đồ nhàn nhạt nói.
Triệu Nhân Thành rõ ràng cảm giác được, cô gái xinh đẹp đang giữ cánh tay mình cứng đờ.
Trong tức thời, bầu không gian lạnh lẽo đến rợn người.
Duy Duy giận dữ trừng mắt nhìn anh, hận anh dám vạch trần vết sẹo đang chảy máu của mình.
Cô luôn cho rằng Tiểu Vũ thích mình, vì vậy dạt dào đắc ý. Nhưng bây giờ cô thảm hại đến tình trạng này, hoàn toàn đã tiêu tan hết mọi tự tin. Lấy kẹo cao su trét lên tóc, rồi cắt… Làm sao lấy cái cớ buồn cười như thế được?
“Tiểu Vũ, con làm gì để chị Duy Duy mất vui vậy?” Bác sĩ Triệu nghi hoặc hỏi con gái.
Tiểu Vũ hổ thẹn cúi đầu, nước mắt hoen mi, im lặng không rên một tiếng.
“Quên đi, đâu phải là chuyện lớn lao gì.” Duy Duy cười gượng, thốt lời trái với lương tâm.
Phải chăng do cô cố lấy lòng bác sĩ Triệu, khiến Tiểu Vũ bất an? Duy Duy nghe nói, rất nhiều đứa bé chán ghét sự tồn tại của mẹ kế. Cho nên trong tương lai, nếu muốn chiếm được bác sĩ Triệu, thì ở trước mặt Tiểu Vũ cô cũng phải tỏ ra nhiều thành ý, mới mong được tán thành?
Mời bác sĩ Triệu ngồi trên sofa xong, khi đi lướt qua bên cạnh Tiêu Đồ, cô hạ thấp giọng nghiến răng hỏi:
“Đừng nói là anh gai mắt em, nên mới trả thù nh
Anh quét mắt về phía cô, vẻ như chẳng hiểu cô đang nói gì.
“Anh muốn trả thù chuyện em đánh anh một đấm.” Duy Duy gầm nhẹ.
Anh cố tình nhắc đến việc ấy, để bác sĩ Triệu biết Tiểu Vũ không thích cô như biểu hiện bề ngoài? Đây chính là âm mưu của anh!
Tiêu Đồ im lìm, cầm lấy cuốn tạp chí đến ngồi xuống sofa. Có điều anh nghênh ngang chiếm hết gần nửa chiếc ghế ở vị trí chính giữa. Đây là nhà của anh, anh muốn ngồi chỗ nào chả được.
Bác sĩ Triệu lịch sự ngồi qua một bên, ôm con gái bé bỏng vào lòng. Nhưng Duy Duy thật buồn rầu, bây giờ cô ngồi chỗ nào đây? Muốn cô chen lấn sao? Cô vốn định ngồi bên cạnh bác sĩ Triệu.
“Anh có thể đổi chỗ không?” Duy Duy mất vui hỏi.
Không phải muốn chúc phúc cô ư? Sao bây giờ lại phá hỏng chuyện tốt của cô chứ?
Tiêu Đồ miễn cưỡng ngước mắt lên, hỏi:
“Em không sợ?” Tiếng anh nói rất khẽ, chỉ vừa đủ làm bác sĩ Triệu nghe thấy.
“Sợ cái gì?” Duy Duy sửng sốt hỏi, ngây thơ lọt vào cạm bẫy.
“Mấy ngày nay em có tắm rửa đâu, em không sợ bác sĩ Triệu ngửi được mùi hôi từ mình à?” Mặt Tiêu Đồ không chút thay đổi nói.
Chẳng qua anh có lòng tốt nhắc nhở, sợ cô đánh mất hình tượng trước ý trung nhân mà thôi.
Điều này đúng! Sắc mặt Duy Duy lúc đỏ lúc trắng, rồi từ từ thành xanh mét.
Anh, anh, anh… Cô tức giận sắp nổ tung rồi!
“Anh đang nghĩ xem em tắm ngày nào…” Tiêu Đồ làm như đang ôn lại chuyện cũ, sau vài giây mới chợt bừng tỉnh.
“Hình như là ngày đầu tiên chân em bị thương, lần đó chính anh…”
Ngừng lại! Stop!
Cô thừa nhận mìnhơ ba ngày chưa tắm. Cô thừa nhận ngày hôm đó chính anh giúp cô gội đầu, nhưng mà… nếu để mặc cho con thỏ tinh này đưa ra yêu sách, làm sao cô sống nổi? Làm sao có thể chiếm được bác sĩ Triệu?
“Anh trai.” Cô ngắt lời anh, nở nụ cười thật dịu dàng.
Một tiếng ‘anh trai’ đã thành công làm Tiêu Đồ im lặng không nói thêm gì nữa, chỉ lạnh nhạt nhìn cô.
Quả nhiên anh đọc thấy nét băn khoăn trên trán cô. Đây là cách chiến tranh không có khói thuốc súng giữa cô và anh. Nguyên nhân của chiến tranh là: Một người tha thiết muốn được yêu, còn một kẻ quyết liệt chối từ.
“Anh trai, khách đến đầy đủ cả rồi, anh lo cơm chiều đi!” Ở trước mặt bác sĩ Triệu, Duy Duy phải nói chuyện nhỏ nhẹ thể hiện hình tượng thục nữ.
Con thỏ làm công kia, go go, xuống làm việc cho tốt đi, đừng ở lại đây phá hủy chuyện tốt của cô nữa!
Tiêu Đồ nhún vai, xoay người cầm lấy tờ thực đơn của nhà hàng. Ai dè, cô nở nụ cười thật ngọt, nói:
“Anh trai à, không phải anh muốn tự mình xuống bếp sao?” Nụ cười giả dối của cô làm khuôn mặt co rúm lại như bị chuột rút.
Vừa rồi bác sĩ Triệu nói đã mua thức ăn sẵn để mọi người tự nấu, anh không nghe thấy sao?
Tiêu Đồ nhíu mày, đôi mắt nguy hiểm nheo lại thành một đường, cô dám bảo anh xuống bếp nấu nướng á?
Trong lúc anh đang hoài nghi thính lực của mình, đang cân nhắc xem cô nhóc này lá gan lớn bao nhiêu… Thì bất ngờ một tiếng ‘xột xoạt’ vang lên, trên người anh đã có một chiếc tạp dề chống thấm nước khoác lên rồi!
Chiếc tạp dề màu hồng phấn in hình đủ búp bê, trông ghê tởm và buồn nôn.
Tiêu Đồ cúi đầu thong thả nhìn chằm chằm vào chiếc áo, ánh mắt càng phát ra những tia sắc lạnh. Cô nhóc này, gan lớn quá rồi!
“Mấy ngày trước, chẳng phải anh bảo muốn học cách nấu ăn hả?”
Duy Duy cố ý không nhớ lại sự mờ ám, và lời thì thầm ngào ngọt lúc đó, mà chỉ cười thật tươi, tỏ vẻ hy sinh nó
“Em với bác sĩ Triệu không sợ làm chuột bạch thí nghiệm đâu, cho nên cơ hội của anh đến rồi!”
Anh từng nói mình có thể học nấu ăn, nhưng đây là sự xảo biện miệng lưỡi của cô. Anh chưa bao giờ muốn cực khổ đi làm ‘nam đầy tớ’ phục vụ cho ba người bọn họ. Vì vậy cô hãy đem sự tiết kiệm của mình bóp chết đi.
Thấy chưa! Anh cũng chẳng phải loại đàn ông có tính vị tha, phải không?
“Tại sao không phải anh ta?” Tiêu Đồ lạnh lùng hỏi.
“Người quân tử nên tránh nhà bếp, vậy vì sao người tránh nhà bếp là anh ta mà không phải anh?”
‘Đơn giản vì bác sĩ Triệu là người quân tử, mà anh là kẻ tiểu nhân xảo quyệt!’ Suýt chút nữa Duy Duy đã thốt ra câu đó, nhưng cô kịp cắn răng kìm lại, tiếp tục nở nụ cười tươi rói:
“Bác sĩ Triệu mua thức ăn, còn anh có trách nhiệm nấu… Đó chẳng phải là điều công bằng à?”
“Anh không làm!” Tiêu Đồ mặc luôn chiếc tạp dề in hình búp bê buồn cười kia ngồi ầm xuống sofa, như thể: Tôi cứ ngồi đây, xem các người làm gì được?
Tiểu Vũ ngồi sau cha mình, ló đầu tò mò nhìn…
Bé mới ở đây chỉ ba ngày, nhưng đã phát hiện ra anh Tiêu Đồ và chị Duy Duy quan hệ rất xấu. Hai người động một tí liền lấy ‘súng’ ra chỉa vào nhau, hầu như mỗi lần thu hồi đều khó phân thắng bại. Bác sĩ Triệu im lặng, tuyệt đối không tham gia vào chuyện gia đình người ta.
“Anh không muốn làm hả?” Duy Duy cười tủm tỉm bắt đầu phản kích.
“Vậy cũng được, hay là gọi cha anh mang đầu bếp đến đây đi?”
“Đầu bếp?” Triệu Nhân Thành nhíu mày, rốt cuộc cất tiếng hỏi.
“Đúng thế! Anh ấy là đại thiếu gia mà, nhà anh ấy giàu nứt vách. Hiện giờ cha anh ấy là một nhà đầu tư địa ốc nổi tiếng trong thành phố, toàn xây dựng và thu mua những căn hộ, những khu biệt thự to đùng.” Đơn giản mà nói, đó là kiểu thương nhân kinh doanh bất động sản gian xảo. Duy Duy cố tình lèo lái thành
‘Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng’, bây giờ cô cũng đã học xong cách đùa cợt người khác nếu tâm trạng của mình tuột dốc.
“Anh có nghe qua công ty bất động sản XX chưa?” Duy Duy tập trung hỏi bác sĩ Triệu, cố tình xem Tiêu Đồ như không khí.
Đó là công ty vừa xây dựng vừa giao dịch bán lẻ với trên cả trăm văn phòng lớn nhỏ? Triệu Nhân Thành hoàn toàn bất ngờ.
“Đấy là công ty của chú Tiêu. Đa số những văn phòng kinh doanh ấy đều là tài sản riêng do cá nhân nắm giữ, và chủ sở hữu là anh Tiêu Đồ đây.” Nói cách khác, nếu cả đời Tiêu Đồ không đi làm, thì của cải cũng ăn chẳng hết.
Triệu Nhân Thành thật bất ngờ, hóa ra anh ta là người sinh ra từ một gia đình giàu có? Bác sĩ Tiêu không lái xe đắt tiền, mặc quần áo bình dân chẳng phải hàng hiệu. Vì vậy thật sự nhìn không ra anh ta là con của một nhà giàu nổi tiếng.
“Anh có nghe qua công ty đầu tư ủy thác XX chưa?” Duy Duy lại hỏi.
Nếu không phải là người sống trên núi mới xuống, chắc đều nghe qua!
“Đó cũng là của nhà anh ấy đấy.” Vì thế, tóm lại đã biết Tiêu Đồ có một ông cha giàu đến mức nào rồi há?
Hai người trước mắt hoàn toàn phớt lờ, vô tư thảo luận xuất thân của anh khiến Tiêu Đồ vô cùng khó chịu. Ý của con heo kia là gì?
Chân mày Triệu Nhân Thành nhíu thật chặt, hèn chi thái độ làm việc của bác sĩ Tiêu lại bê tha như vậy. Hóa ra chỉ đến đó vui đùa, không phải đi làm kiếm cơm. Thật ra anh rất khinh thường những người như thế, dựa vào gia đình giàu có, chẳng làm việc nào đến nơi đến chốn. Không chăm chỉ, thái độ công tác hời hợt, gây ảnh hưởng đến tâm lí mọi người xung quanh.
Đừng nói mảnh bằng xuất sắc kia cũng mua được nhé? Thật chẳng hay tí nào, làm sao bệnh viện có thể dung dưỡng một bác sĩ suy đồi thế này?
“Sao cậu ta không thừa kế sự nghiệp của cha mình?”
“Chắc là muốn chơi cho đã trước, em cũng đâu biết vì sao anh ấy đi theo nghề y.” Hãy nhìn cái dáng vẻ chán nản lúc làm việc của anh xem, ai biết tại sao anh lại chọn con đường đ
Tuy nhiên nếu nghĩ cho đúng, thì Thỏ Thỏ đừng nên đi làm kinh doanh để tránh gây thảm họa cho nhân loại. Anh là người bụng đầy ý xấu, nếu làm thương nhân chắc chắn sẽ là một tên mánh mung xảo quyệt!
“Anh biết rồi đấy, người này rất tự phụ. Nếu trông chờ anh ấy xuống bếp, chi bằng kêu anh ấy mang đầu bếp lại đây cho xong.” Duy Duy nhún vai, cố tình hạ liều thuốc nặng đô cuối cùng.
Mặt Tiêu Đồ ngày càng u ám, hai người này lá gan thật lớn, dám tự do thảo luận về anh! Do đâu anh trở thành bác sĩ, cô nghĩ rằng anh thích sao? Con heo này, tuyệt nhiên đã quên sạch tất cả! Hơn nữa ám chỉ muốn đuổi anh, cố ý khiến anh sống bất ổn!
“Tôi đi làm!” Rốt cuộc anh cũng đứng dậy.
Biết rõ đường đi nước bước của cô, nhưng anh vẫn không thể từ chối.
Duy Duy mỉm cười rạng rỡ. Ha ha, cuối cùng cô đã thắng anh một lần rồi!
“Nhưng Chu Duy Duy à, em phải nhớ cho kỹ, thiên hạ này không có bữa tiệc nào miễn phí!” Tiêu Đồ lạnh lẽo cảnh cáo xong, dứt khoát xoay người đi vào nhà bếp.
Duy Duy nghe lời cảnh cáo ấy, thì cả người bất chợt run sợ vô lý. ‘Thiên hạ này không có bữa tiệc nào miễn phí…’
“Hình như cậu ta rất tức giận.” Bác sĩ Triệu nói với cô kết luận của mình.
Nhận thấy sự đối địch quá nặng, muốn xem nhẹ cũng rất khó.
Duy Duy đành cười gượng. Cô không biết vì sao mình lại kiên trì như thế? Cứ nhất định bắt anh phải nấu cơm.
“Duy Duy, cô ngồi với Tiểu Vũ nhé, tôi vào giúp cậu ta.” Ngồi chờ được ăn cũng chẳng hay hò gì, Triệu Nhân Thanh xoắn tay áo bước đi.
Duy Duy chưa kịp ngăn lại, chỉ có thể nắm tay Tiểu Vũ, nhưng lúc này cô im lặng một cách bất thường.
Haiz, có ai nói cho cô biết, rốt cuộc mẹ kế nên làm thế nào không?
Triệu Nhân Thành mang ít thức ăn đi vào nTôi mua cà chua, nhưng quên mua trứng gà, ở đây chắc có chứ?” Triệu Nhân Thành vừa hỏi vừa mở tủ lạnh.
“Không có.” Tiếng noi lạnh lùng, quyết đoán cất lên.
Không có trứng?
“Rau xanh hoặc rau dưa này nọ có không? Tôi quên mua rồi.” Triệu Nhân Thành lại hỏi.
Anh chỉ mua mấy thứ hải sản đắt tiền, mà quên mua mấy thứ rau dưa bình thường.
“Không có.” Vẫn là tiếng nói lạnh lùng.
“Tôi mua một ít cá chiên nhỏ, anh rắc chút gừng lên, bỏ vào nồi hấp là ăn được.”
Triệu Nhân Thành mở tủ lạnh ra, ngơ ngẩn cả người. Trong tủ có đầy đủ mọi thứ, trứng và rau củ…
“Không có, cái gì cũng không có!” Lúc này, tiếng trả lời rất gãy gọn rõ ràng.
Ý của anh ta là gì đây? Rõ ràng có đủ mọi thứ! Triệu Nhân Thành kiên nhẫn nói:
“Không phải ở đây có đủ sao?” Anh lấy ra một củ gừng.
“Bỏ lại đi!” Tiêu Đồ xoay người, giọng nói lạnh mà ánh mắt còn lạnh hơn.
Triệu Nhân Thành giật mình, bỗng nhiên cảm thấy bối rối. Cho tới bây giờ chưa thấy ai đối với anh thiếu lịch sự như vậy. Hơn nữa, nghiêm khắc mà nói, anh cũng là thủ trưởng của anh ta mà.
“Trứng, rau xanh, gừng… đều là đồ tôi mua. Anh đừng chạm vào!” Tiêu Đồ nghiêm mặt nhấn mạnh.
Đây là cách làm người mấu chốt của anh. Thứ thuộc về anh, người khác đừng hòng chạm vào dù chỉ một chút!
Triệu Nhân Thành đóng tủ lạnh lại, nói:
“Được, tôi đi ra ngoài.” Dứt lời liền xoay người bỏ đi.
Người ta không nể mặt, thì anh chẳng cần đem sự nhiệt tình áp lên gương mặt lạnh lẽo đó. Hơn nữa, anh từng tiếp túc với rất nhiều người, chưa từng thấy ai có kiểu hẹp hòi như vậy!
* * *
Mới nuốt một miếng cơm xuống cổ họng, đã khiến Duy Duy suýt chết nghẹn. Món ăn thì…
Cà chua bị xào bấy nhầy, mặn hơn muối.
Cá chiên không gừng chẳng rượu vang, mùi thật tanh mà mặn muốn chết.
Tôm nấu quá nóng đến mất hết đầu, mặn đến lòi mắt ra.
Cua và thịt con ba ba là những thứ đồ ăn quý, cách nấu khác nhau, nhưng tất cả đều đen kịt một màu, và tất nhiên: Mặn tới mức làm chết con voi.
Duy Duy đành nuốt lệ xuống đáy lòng. Trên bàn cơm mọi người đều buộc phải ăn đến mệt mỏi. Quả nhiên cưỡng ép kết quả chẳng ngọt ngào!
Người ta – rõ ràng dùng muối để phản kháng.
“Ăn xong chưa?” Tiêu Đồ buông đũa xuống.
Bác sĩ Triệu thở phào nhẹ nhõm buông đũa, rồi lấy đũa của con gái mình bỏ luôn.
Con gái là cục cưng của anh, nếu không phải nể mặt chủ nhà, anh rất muốn nói bé đừng chạm đũa vài mấy món ăn đó.
“Ai rửa chén?” Tiêu Đồ hỏi, ánh mắt nhìn vào Duy Duy chằm chằm như thể: Đến phiên em rồi đó.
Bác sĩ Triệu mua thức ăn, anh nấu cơm, cô rửa chén – đó là chuyện đúng lý hợp tình.
Duy Duy cười gượng, nói:
“Anh cảm thấy em có đủ sức đứng bằng một chân để làm việc nhà sao?” Không phải cô lười, mà cô lo lắng cả đêm vì sợ hai người đàn ông ngồi một chỗ thì Tiêu Đồ sẽ nói linh tinh…
“Bác sĩ nói chân em chỉ cần cẩn thận ba ngày đầu thôi.” Vì vậy trên cơ bản kì nguy hiểm đã qua, cái cớ này coi như bị loại trừ.
Ơ? Duy Duy im lìm.
“Để anh giúp em, chúng ta đi dọn dẹp chung.” Tự nhiên Tiêu Đồ bất ngờ chủ động phối hợp
Oạch, anh đã nói tới như vậy, nếu cô không chịu đi chỉ sợ bác sĩ Triệu sẽ chụp thêm một danh hiệu ‘cô gái lười’. Chỉ cần anh và bác sĩ Triệu không ngồi chung một nơi, bảo cô làm gì cũng được cả. Vì muốn để một ấn tượng tốt trong lòng bác sĩ Triệu, Duy Duy miễn cưỡng đứng dậy.
Hai người vào nhà bếp, Duy Duy mở nước rửa chén, mà Tiêu Đồ vẫn mặc chiếc tạp dề in hình búp bê đứng đó.
“Em thấy cái tạp dề này rất thích hợp với anh!” Khóe môi của Duy Duy nhếch lên thốt câu đùa dai.
Khóe môi của Tiêu Đồ cũng khẽ nhếch.
“Nè! Nói thử xem, nếu em chụp hình anh lúc này bỏ lên mạng, thì chẳng biết anh có trở thành người nổi tiếng không nhỉ?” Duy Duy chớp mắt nắm lấy cơ hội.
“Lấy tiêu đề rất kêu là ‘nam búp bê mặc tạp dề’, chắc nổi tiếng lắm luôn đó.” Chỉ trong một đêm đã gặp vận may, có thể lắm chứ!
“Sao thế? Em muốn nổi tiếng hả?” Lạ thật, Tiêu Đồ chẳng những không giận, ngược lại còn cười tươi đến mức lộ cả má lúm đồng tiền.
“Chúng ta là những người bình thường, làm sao có cơ hội?” Duy Duy mất tự nhiên đưa tay dính đầy xà bông, áp lên chiếc mũ đi biển của mình.
“Sao lại không chứ? Chị Phượng còn có thể nổi tiếng, huống chi em là ‘nữ ni cô đội nón rơm’ – tự tin lên nào.” Anh an ủi cô.
Nữ ni cô đội nón rơm? Mắt Duy Duy nheo lại, bị anh chế giễu suýt chút nữa tinh thần nát bét. Bà mẹ nó! Cô muốn đánh người!
“Anh cảm thấy tiêu đề ‘nam búp bê mặc tạp dề’ vẫn chưa đủ gây sốc.” Anh sờ sờ cằm ra vẻ trầm tư, cuối cùng chân thành đề nghị.
“Có lẽ tiêu đề ‘nam búp bê mặc tạp dề’ và ‘nữ ni cô đội nón rơm’ trao nụ hôn nồng nàn trong nhà bếp, dường như thu hút ánh mắt của những người trên mạng hơn.”
Cái gì mà ‘nam búp bê mặc tạp dề’ và ‘nữ ni cô đội nón rơm’ trao nụ hôn nồng nàn trong nhà bếp chứ? Có ý gì, có ý gì đây?
Bỗng một t ‘ầm’ do cánh cửa nhà bếp đóng lại vang lên…
Duy Duy ngơ ngác, đầu óc trống rỗng. Chỉ rửa mấy cái chén mà phải đóng cửa nhà bếp sao?
Chắc bên ngoài ánh mắt kì lạ của bác sĩ Triệu và Tiểu Vũ đều bắn tới chỗ này?
“Anh muốn làm gì?” Bỗng dưng cả người Duy Duy trào lên sự cảnh giác.
Duy Duy vì muốn bảo toàn cho bản thân, nên từ từ đi tới mở cửa nhà bếp ra, nhưng bỗng dưng bị túm chặt.
“Tới đây đi ‘nữ ni cô đội nón rơm’, em muốn nổi tiếng thì anh sẽ thành toàn cho em!” Anh rất nhanh gạt chiếc mũ đi biển của cô ra, để lộ đầu tóc so le bên thấp bên cao. Sau đó, lấy điện thoại di động đưa lên cao, chớp nhoáng bấm phím quay phim.
Đầu óc Duy Duy bấy giờ hoàn toàn rỗng tuếch, gương mặt điển trai chẳng cần cảnh báo, thình lình xâm nhập vào miệng của cô. Kèm theo đó là màu đen choáng váng cùng một nụ hôn cuồng nhiệt.
Oh – my – god!
Đây chính là cảnh: ‘Nam búp bê mặc tạp dề’ và ‘nữ ni cô đội nón rơm’ trao nụ hôn nồng nàn trong nhà bếp…