Trang phục đầu tiên của cô là chiếc sườn xám màu đỏ, dùng để tiếp khách. Dáng cô thon thả rất thích hợp để mặc sườn xám. Khuôn mặt xinh như con búp bê, vừa tao nhã lịch sự, vừa gợi cảm quyến rũ. Vì vậy cô sẽ là cô dâu xinh đẹp hạnh phúc, đúng không?
Trong hội trường luôn phát bài hát mừng đám cưới. Tiếng nhạc vừa trang nghiêm vừa sôi nổi chào đón những vị khách mới vào. Nhưng…
“Không được, con ra ngoài tìm một lần nữa, thử xem anh cả đang ở đâu?” Dung Hoa gấp đến mức xoay chong chóng.
Bà Triệu cũng nôn nóng, nói:
“Gọi điện cho anh con, nói mau về đây.” Bà Triệu vừa tức vừa vội, nên giọng nói rất lớn.
Vẻ mặt Duy Duy vừa yên lặng lại vừa hoảng hốt.
Triệu Nhân Thành đã mất tích từ hôm qua đến giờ, điện thoại cũng tắt máy. Không biết bị kích thích chuyện gì? Chắc là vì câu: Em yêu anh!
Duy Duy ngồi trong phòng với trái tim chìm trong lạnh lẽo. Thật chẳng ngờ, bác sĩ Triệu cũng không chống nổi thử thách. Cô vợ cũ quả là một sinh vật có ảnh hưởng. Trước đêm diễn ra hôn lễ đã đến phá tan nát, cố tình thổ lộ với chồng cũ bằng ba chữ này.
“Duy Duy à! Con đừng tức giận, mọi người đang kiếm nó đấy!” Bà Triệu lòng như lửa đốt, vừa trấn an cô vừa kêu Dung Hoa chạy ngược chạy xuôi.
“Vâng, con không tức giận.” Duy Duy gật đầu.
Cô không giận dữ, vì cô cảm thấy chuyện này như một trò hề. Từ khi bắt đầu cho đến kết cuộc ngày hôm nay, đều chỉ là vở hài kịch không hơn không kém. Bây giờ dù sao đã thành như vậy, hủy bỏ lễ đính hôn hay đính hôn mà thiếu chú rể, thì đối với hai người cũng chả có gì khác. Nhưng đúng là cô đang rất tức giận.
“Sao có thể như thế?” Bà Triệu ôm trán, khóc không ra nước mắt.
Bỗng dưng mắt bà sáng lên nảy ra một kế sách nhỏ, vội nắm tay con gái hỏi:
“Dung Hoa, anh hai của con đâu?”
“Anh hai bận tí việc, có thể tới trễ một chút.” Chần chờ một lát, Dung Hoa mới chọn câu trả lời lập lờ.
Có chuyện gì quan trọng đến ngay cả lễ đính hôn của anh cả cũng đến muộn? Tuy nhiên bà Triệu không đủ thời gian để biểu hiện sự bất mãn.
“Con gọi anh hai tới đây ngay lập tức, để nó gặp Duy Duy trước.”
“Mẹ, anh hai có việc bận thật mà…” Dung Hoa ấp úng nói.
“Mặc kệ, chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc nó phải thay anh cả vái lạy tổ tiên với Duy Duy trước.” Bà Triệu chẳng cần phân rõ phải trái.
Thay anh cả vái lạy tổ tiên? Không chỉ có Triệu Dung Hoa, mà cả Duy Duy cũng khiếp sợ ngước mắt lên.
Bà Triệu kiên nhẫn giải thích:
“Duy Duy à! Nghe bác nói đây, con cả và con kế của bác là hai anh em sinh đôi. Hai người tướng mạo rất giống nhau, không chỉ có bà con thân thích không nhận bọn họ, mà thậm chí mấy ngày trước, vợ sắp cưới của con trai kế đến nhà ăn cơm cũng lẫn lộn! Vì vậy trước mắt bác cho nó giả mạo Nhân Thành giải quyết cho xong buổi lễ, làm con và Nhân Thành xác định đã đính hôn rồi mai mốt bác sẽ từ từ tính sau” Bây giờ chuyện quan trọng nhất là vượt qua cửa ải khó khăn này.
Câu chuyện giống ngày hôm đó, khi Đỗ Hiểu Văn đến nhà làm khách, gặp được anh cả, còn anh hai thì đang ở trong phòng đọc sách. Đỗ Hiểu Văn nói chuyện với anh cả nửa ngày mới biết mình nhầm người. Dung Hoa chẳng thấy điều ấy đáng buồn cười tí nào… Nhưng nó xảy ra hết lần này sang lần khác, mà anh hai đối với tình cảm lại rất chậm tiêu, cứ coi như không có gì sai trái.
“Mẹ, việc này không được đâu!” Dung Hoa khổ sở nói. Vì cô biết chắc anh hai nhất định sẽ không đồng ý chuyện hoang đường như vậy. Hơn nữa, anh hai chẳng biết cách để diễn trò.
“Mặc kệ nó có chịu hay không, cũng phải làm!” Bà Triệu giận dữ quát.
Rõ ràng con trai cả gây họa, tự dưng lại trút giận lên đầu con trai kế.
Dung Hoa đổ mồ hôi hột.
Tuy thái độ bà Triệu rất mãnh liệt, nhưng bà cũng chẳng nắm chắc. Nói toạc ra là đối với đứa con kế tính tình thật thà cứng đầu như con trâu húc, khác hẳn con trai cả, khiến bà càng không dám cam đoan.
Dung Hoa thấy mình không lay chuyển được ý của mẹ, đành phải gọi điện thoại, rồi quay trở lại nói:
“Mẹ… Anh hai vẫn nói sẽ đến trễ một chút…” Bây giờ hết người chộn rộn.
“Không được, nó nhất định phải đến đây ngay!” Bà Triệu hét.
Phản hết rồi, hôm nay sao vậy? Đứa con cả chọc bà điên lên, còn con kế cũng chống đối luôn à?
“Anh ấy nói… anh cả không tới chắc vì còn muốn cân nhắc, kêu mẹ đừng ép buộc anh cả nữa. Nếu muốn anh ấy giả mạo chú rể, chi bằng…” Tiếng Dung Hoa càng lúc càng nhỏ dần.
“Chi bằng cái gì?” Bà Triệu giận dữ hỏi.
“Chi bằng… bắt con gà trống đến lạy tổ tiên đi…” Anh hai nghiêm túc trả lời như vậy, khiến Dung Hoa vừa buồn cười vừa thương cảm.
Hiện tại xào xáo đến nhường này, thì Duy Duy phải làm gì?
“Kêu nó đến đây ngay!” Bà Triệu hét.
Bà cực kì thích Duy Duy, sao có thể tận mắt để tuột mất đứa con dâu ngoan được?
“Anh hai bận việc…” Với cá tính của anh hai, thì dù chỉ hẹn gặp bình thường anh cũng đến sớm chứ tuyệt đối không đến muộn. Sẽ chẳng bao giờ ở một đêm quan trọng như vậy mà biến mất.
“Có chuyện gì quan trọng hơn ngày đính hôn của anh trai mình hả?” Bà Triệu hôm nay quá mức buồn lòng.
Dĩ nhiên là có… Ví dụ như bắt ghen.
Một người khách hàng tại phòng khám, hẹn anh hai tối nay đi bắt ghen tại trận. Dung Hoa làm việc tại đó, hôm nay vô tình nghe lén được, nhưng cô đâu dám nói với mẹ.
Duy Duy cảm thấy tim mình đóng băng lạnh lẽo như ở Bắc cực, khi chứng kiến tận mắt trò hề này. Đặc biệt lời nói của con trai kế nhà họ Triệu, khiến cô bị họa vô đơn chí.
Cô nghĩ chắc con kế nhà họ Triệu cố tình nói như vậy, là muốn nhắc nhở cô hãy nhìn rõ tình hình, ép buộc không thể đem tới ngọt ngào, đừng để hạnh phúc bị mai một.
Tuy nhiên cái gì mà bắt con gà trống đến vái lạy tổ tiên…? Có đôi khi lời nói quá mức thành thật, sẽ làm người khác tổn thương nghiêm trọng.
Điện thoại Duy Duy reo lên, một lúc lâu sau cô mới lấy lại tinh thần, tiếp điện thoại:
“Ra đây đi, anh chờ em ngoài cửa.” Đó là giọng nói của Tiêu Đồ – người đã mất liên lạc suốt hai mươi lăm ngày qua.
“Em…” Nghe được tiếng anh, Duy Duy thấy chua xót, thấy quá tủi thân.
Cô hít thở thật sâu mới kiềm chế mình đừng rơi lệ.
“Anh tới dự lễ đính hôn của em à? Chỗ của anh bên trong, có ghi tên đó…”
“Đi ra đây, đừng để anh nhắc lại lần thứ hai.” Tiêu Đồ lãnh đạm ngắt lời.
“Chú rể đến muộn không đáng để cho em phải chờ đợi.”
‘Chú rể đến muộn không đáng phải chờ đợi’, những lời này bất ngờ đâm thẳng vào lòng cô, nó như một tiếng trống kì diệu kêu gọi cô, cám dỗ cô rời khỏi. Đúng thế! Có gì đáng giá để cô chờ mong? Cô – Chu Duy Duy dễ bị người khi dễ vậy sao?
Duy Duy đứng bật dậy. Đúng! Cô cần quái gì phải chờ!
“Bác Triệu, Dung Hoa, các người đừng sốt ruột nữa.” Duy Duy bỗng nhiên bình thản tháo tấm khăn voan cài trên mái tóc mà cô đã chuẩn bị rất cẩn thận cho đám cưới xuống.
“Cháu không đính hôn nữa!” Vì tiệc đính hôn, cô đã tỉ mỉ chuẩn bị thật lâu. Bây giờ vì sao cô phải chờ đợi trò hề này?
“Duy Duy à, con đừng tức giận, để bác kêu người đi tìm!”
Đúng lúc đó, Dung Hoa hưng phấn chạy ào vào nói:
“Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi! Anh hai nói tìm được anh cả ở bệnh viện!” Có phải anh hai không đi bắt ghen?
“Thật quá tốt, thật quá tốt!” Bà Triệu phấn chấn nói.
Tuy nhiên đã quá muộn. Duy Duy lắc đầu…
“Cháu xin lỗi, cháu không thể tiếp tục chờ.” Duy Duy nản lòng thoái chí, mặc cho bà Triệu cùng mọi người khuyên can như thế nào, cô vẫn đi ra khỏi cửa khách sạn.
Nơi đó, có một người đang đợi cô.
Anh im lặng tựa vào vách tường chờ đợi…
“Em, em ra rồi!” Đi tới trước mặt anh, Duy Duy tủi thân bật khóc, nước mắt chảy xuống tẩy đi lớp trang điểm xinh đẹp.
Dường như đây là một cơn ác mộng.
Trong mộng có người muốn lá gan của cô, trong mộng cô thấy mình bị ưng thư, trong mộng cô trở thành cô dâu bị vứt bỏ.
“Ừ.” Anh gật đầu, như thể cô chỉ vừa bước ra từ bữa tiệc buffet trong khách sạn.
“Trong đời này em chưa bao giờ bị mất mặt đến như vậy.” Bên trong còn rất nhiều bạn bè bà con thân thích. Ngày mai, cô có thể phải đối mặt với cơn mưa điện thoại ‘quan tâm
“Đi thôi.” Tiêu Đồ cũng không nói nhiều, chỉ đưa tay về phía cô.
Duy Duy cầm chặt lấy, mười ngón tay hai người đan dính vào nhau.