• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sắc mặt Triệu Nhân Thành nặng nề bước ra từ văn phòng bác sĩ. Thấy anh vào cầu thang lên lầu, Duy Duy vẫn im lặng đi theo không dám quấy rầy.

“Anh Trương, chẳng phải chúng ta đã bàn bạc xong rồi ư? Vì sao anh lại đổi ý?” Anh vừa bấm số đã nói ngay.

“Lấy sinh thiết làm kiểm tra chắc chắn có đau đớn… Hiến gan cũng không đáng sợ như anh tưởng. Chỉ cần anh nghỉ ngơi một thời gian, có thể khỏe mạnh như thường…” Anh dùng hết tính nhẫn nại thuyết phục người bên đầu dây.

Duy Duy kinh ngạc nhìn theo bóng dáng anh.

Chẳng biết đầu dây bên kia nói gì, khiến anh tức giận: “Đúng! Đối với sức khỏe sẽ có tổn hại, anh không thể làm việc trong một thời gian ngắn, không thể đi làm bình thường được! Nhưng chẳng phải chúng ta đã nói, tôi sẽ bồi thường thiệt hại kinh tế cho anh sao? Hơn nữa Tiểu Vũ là con gái anh, bây giờ anh cứu mạng nó thì có gì quá đáng?”

“Năm mươi triệu tệ! Anh cho tôi năm mươi triệu đi? Muốn cứu con gái, phải đưa tôi năm mươi triệu…” Anh suýt cười thành tiếng.

Đây là cái thế giới gì? Không để đối phương nói thêm, anh dứt khoát cúp máy. Nếu không, anh có thể bị điên tiết đến mất lí trí. Anh nhắm mắt, dựa lưng vào vách tường, mệt mỏi rũ xuống.

Mệt chết đi, thật sự mệt chết đi! Khi mở mắt ra, anh thấy một gương mặt lo lắng đứng gần.

“Anh… anh có sao không…?” Hóa ra, bác sĩ Triệu cũng không phải một con ‘King Kong’ vô địch.

Duy Duy không muốn biết bí mật của ai, nhưng bí mật ngay trước mặt này, chẳng thể phớt lờ.

Mắt anh lóe lên sự kinh ngạc, lúc này có che giấu, e rằng đã quá muộn. Biểu hiện của cô đều nói cho anh biết, cô đã nghe hết tất cả. Mà thật ra, chuyện này vốn dĩ cũng chẳng phải bí mật gì.

“Vẫn… ổn, vấn đề hiến gan, đừng nói cho Tiểu Vũ biết.” Anh vô cùng mệt mỏi xoa đôi chân mày, dặn dò.

Con nít bây giờ rất thông minh, anh không hy vọng Tiểu Vũ bị tổn thương.

“Anh… chuẩn bị giải quyết làm sao?” Đáng lẽ nên im lặng, nhưng Duy Duy kiềm chế không được.

TriệuNhân Thành cười khổ:

“Biết làm sao đây? Bỗng dưng nổi chứng, thì chẳng phải muốn kiếm thêm miếng thịt miếng cá thôi à.” Anh từng nghĩ hãy quên hết đi, nhưng Tiểu Vũ do một tay anh nuôi lớn, chuyện nhẫn tâm như vậy, anh làm không nổi.

Duy Duy cảm thấy tim mình đau đến mức khó chịu.

Mặc dù thu nhập của anh cao, nhưng năm mươi triệu tệ và tiền phẫu thuật thay gan không phải nhỏ. Chuyện đó cũng chẳng quan trọng, mà là…

“Làm sao anh biết được chuyện này?” Duy Duy ngồi bên cạnh, cất tiếng hỏi.

Làm sao biết được?

“Thật ra Dung Hoa và em trai đã biết trước anh rồi, chỉ là họ không dám nói thôi.” Người thân một nhà nhưng chẳng ai có gan phù hợp với Tiểu Vũ, đã thế vẻ mặt vị bác sĩ lúc đó rất kì lạ. Đáng lẽ anh nên đoán ra sớm hơn, nhưng anh nào đủ thời gian để suy ngẫm.

Sau đó anh mới biết, hóa ra cả bác sĩ Tiêu cũng nhạy cảm đi làm so sánh gien giữa Dung Hoa và Tiểu Vũ. Còn vị bác sĩ trưởng khoa là bạn thời đại học với em trai anh, nên khi có kết quả đã gọi điện báo liền.

Họ giấu diếm, băn khoăn lo nghĩ, còn anh trở thành đứa ngốc nhất.

“Đêm trước khi chúng ta đính hôn, Nhã Vi tìm anh nói một chuyện…” Muốn bày tỏ chuyện xưa thật quá khó khăn, nhưng trong tương lai bọn họ sẽ sống với nhau cả đời, có một số việc không thể lừa dối.

“Cô ta muốn anh đừng đính hôn với em. Cô ta nghĩ anh lấy em vì lá gan…”

Ban đầu anh thật sự vì lá gan mà muốn kết hôn với cô. Nhưng rồi anh đối với Duy Duy có chút rung động. Hơn nữa Duy Duy mang bệnh, gan không thể hiến cho Tiểu Vũ được, mà tình trạng này Nhã Vi hoàn toàn chẳng hề hay biết.

Anh nhắm chặt mắt, đem sự thật tàn nhẫn nói ra: “Vì ngăn cản anh đính hôn, hôm đó cô ta đã kể mọi chuyện…”

Con mẹ nó, ả nhiều chuyện kia! Duy Duy muốn tận tay mình đánh ả chết đi!

“Hôm đó anh mới biết, lúc cô ta sống bên anh đã mang thai Tiểu Vũ rồi. Hóa ra ở trong trường học, cô ta đã quan hệ trai gái lung tung… Tên họ Trương – ba ruột của Tiểu Vũ là một kẻ phong lưu, hai người…”

“Cô ta có thai, thậm chí tên ấy cũng chẳng thèm cho tiền phá bỏ. Vì vậy, cô ta trút lên người anh…” Tình yêu của anh đối với cô ta thể hiện rõ ràng, cô ta chỉ cần cố ý chọc thủng lớp giấy là có thể nhận được.

Màn trình diễn thật đơn giản, dễ dàng lừa bịp anh suốt mười năm ròng.

“Khi sinh Tiểu Vũ nặng gần 3kg, là một thai nhi đủ tháng. Vậy mà anh lại nghĩ cô ta sinh non đến bốn – năm tuần, có buồn cười hay không?” Anh quay sang nhìn cô cười khổ sở.

Buồn cười, quá buồn cười! Anh là một bác sĩ phụ sản, vậy mà bịTriệuNhã Vi lừa trắng trợn.

Anh rất tin tưởng cô ta, nghĩ rằng cô ta đơn thuần lại nhát gan… Đêm đó hai người thành thật thừa nhận tâm ý,TriệuNhã Vi cố ý dẫn dụ, bọn họ kích động quá mức nên ăn vụng trái cấm.

Cô ta nhăn mặt nhíu mày giả vờ đau đớn, anh liền nghĩ cô ta còn con gái. Ai dè cô ta đã sớm ai cũng có thể làm chồng. Bây giờ nhớ lại anh thấy bi ai và buồn cười cho cuộc tình mà mình từng hy sinh tất cả.

Anh thay người khác nuôi nấng đứa con mười năm. Thậm chí coi đứa con ấy là lẽ sống, là tinh thần để tồn tại.

“Em biết lí do cô ta sống với anh là gì không?” Anh thản nhiên cười nói.

Duy Duy theo bản năng lắc đầu.

“Mẹ anh quản lý con gái rất nghiêm khắc, rất giới hạn tiền tiêu vặt, mà Nhã Vi với bọn anh lại khác nhau… cô ta hầu như chẳng có đồng tiêu vặt nào. Sở dĩ cô ta đi theo mấy tên thanh niên khác, cũng vì họ có thể cho cô ta cái ăn cái mặc. Còn chuyện xảy ra sau này… cô ta đâu có tiền để phá thai và tu bổ sức khỏe? Vì vậy phải đành chọn sống cùng anh…” Sự thật buồn cười này làm trái tim anh hoàn toàn giá lạnh.

“Bác sĩ Triệu…” Duy Duy kìm lòng không nổi cầm lấy tay anh, đột nhiên cảm thấy thật đau lòng, đau lòng cho sự thừa nhận của người đàn ông.

“Chúng ta vào phòng đi, đứa bé ấy thiếu cảm giác an toàn, luôn sợ anh vứt bỏ nó.” Nói xong chuyện cũ, anh vỗ tay cô đứng dậy.

Vóc dáng cao lớn của anh in vào mắt Duy Duy, cô bỗng thấy trước nay chưa bao giờ kiên cường như thế. Từ bé đến giờ, cô luôn tìm kiếm một người đàn ông như vậy.

“Bác sĩ Triệu, những lời anh nói lúc nãy coi như bỏ qua sao?” Duy Duy xúc động bật thốt.

Anh khựng lại. Nói gì nhỉ? Là chuyện kết hôn của bọn họ?

“Bác sĩ Triệu, chờ em hết bệnh sẽ sinh cho anh một đứa con! Sau đó chúng ta xem Tiểu Vũ như con ruột, nuôi nó khôn lớn!”

Cô quyết định, yêu đương thiết tha không bằng bình tĩnh. Nếu không yêu nhau, chi bằng hai người yên lặng làm bạn sống hết cuộc đời. Còn chuyện gian díu giữa cô và Thỏ Thỏ cũng nên chính thức đặt dấu chấm hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK