"Như vậy ta sẽ không đáp ứng đâu". Nói xong, thân mình mềm mại mang theo hương thơm của nàng liền chậm rãi đè ép tới.
Huyền Ngự tức khắc cảm thấy thân thể hơi hơi ngưng trọng, một tia mát lạnh đánh úp tới, nóng rực trong cơ thể cũng tiêu tán rất nhiều. Nhìn nàng bộ dáng cười nhạt, gương mặt gần dán sát, không biết vì sao, ý thức Huyền Ngự phảng phất có chút thoát ly.
Hắn nhớ rõ ràng rành mạch số lần gặp mặt Cửu Thiên Huyền Nữ không hề nhiều.
Thời điểm trên Tiên giới, hắn không phải không nghe qua nàng, chỉ là chưa từng quen biết, lại không có giao tình tâm hậu, như vậy càng không thể nói cùng nàng thân cận (gần gũi, thân thiết).
Đồn đãi về nàng rất nhiều: không dễ dàng thân thiết, ít khi nói cười, làm việc càng là câu nệ khuôn phép, dạy dỗ tiểu đồng tử cũng thập phần nghiêm khắc, không chấp nhận bất cứ sai lầm nào.
Đối với lời đồn đãi về nàng, hắn bất quá vẫn chỉ cười, trước mặt nhóm đệ tử càng lấy cười cho qua, "An tâm, vi sư sẽ không đối đãi các ngươi như vậy."
Tất cả mọi suy đoán đều bắt nguồn từ sự không hiểu rõ nàng.
Mà cũng thật là trùng hợp, cố tình lại khiến hai người chưa từng qua lại cùng tiếp nhận nhiệm vụ này. Nàng tựa hồ cùng người trong tưởng tượng của hắn bất đồng.
Tay lại nắm lấy cổ tay nàng, hắn đẩy nàng ra, thân thể miễn cưỡng muốn ngồi dậy, môi đỏ lẩm bẩm, "Không được..."
Bên tai chợt nghe một tiếng cười nhạt, thân hình nàng mềm mại cũng gắt gao dán sát vào hắn, đè lại hắn không cho động, giương lên khuôn mặt nho nhỏ trơn bóng càng ngày càng dựa vào gần mặt hắn.
"Tiên quân, phải chăng ngươi đang... sợ hãi?"
Nàng nhếch môi, cảm thấy nguồn thân nhiệt dưới thân hơi run rẩy rồi sau đó cứng đờ đến một cử động nhỏ cũng không dám.
"Làm như vậy...... Không ổn......"
An Tình lại nâng môi cười, ngón tay thon dài mịn màng bắt đầu buông xuống bên tóc hắn, bỗng nhiên rũ mắt, cũng không đợi hắn phản ứng, ngón tay ngọc liền xoa môi hắn đỏ thắm.
Thân thể hắn chợt cứng còng bất động. Nhưng không thể che dấu, nàng xúc cảm mềm mại cùng mát lạnh khiến thân mình nóng rực của hắn dần tiêu tán. Ánh mắt ngưng kết, Huyền Ngự ngơ ngẩn nhìn nàng.
Ái muội trong xe yên tĩnh nháy mắt lan tràn, ánh mắt nàng nhu hòa mang theo nhàn nhạt tươi cười cứ như vậy nhìn hắn, bỗng nhiên tầm mắt dừng ở cần cổ trắng nõn của hắn.
Hơi hơi gục đầu xuống, tay nàng cần cỏ trơn bóng chậm rãi trượt xuống, cuối cùng ở xương quai xanh mê người của hắn.
[Đinh! Chúc mừng người chơi, độ hảo cảm mục tiêu +20!]
Trên đỉnh đầu chợt vang lên một trận thở dốc dồn dập, tay hắn tức khắc xiết chặt bả vai nàng.
Trước mắt bỗng long trời lở đất.
Lần nữa giương mắt, nàng đã bị hắn đè dưới thân, thân hình nóng bỏng của hắn cũng làm mặt nàng nổi lên tia ửng đỏ. Gương mặt hắn tràn đầy ẩn nhẫn, gắt gao nhíu mày tỏ rõ hắn giờ phút này không khoẻ, da thịt trắng nõn đỏ ửng mê người chọc người ham muốn.
Nếu không phải quá mức thống khổ, hắn làm sao phải chịu đựng như thế.
Biểu tình giãy giụa của Huyền Ngự lộ ra không thể nghi ngờ, còn nàng lại cố tình như vậy câu dẫn hắn. Rũ mắt, sợi tóc theo động tác cúi đầu chậm rãi buông xuống, nhẹ đảo qua nàng cổ, chọc nàng bỗng nhiên phát ra tiếng cười nhẹ.
Trong phút chốc hồn phách quay lại, động tác tức khắc dừng lại, hắn khó nhịn bắt đầu ho khù khụ.
"Xin lỗi, là ta sai. Ta không nên trêu ghẹo ngươi." Thanh âm nàng tràn ngập ý cười truyền đến.
Mà hắn sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, chợt thấy sau đầu đau xót, ngón tay liền vô lực buông xuống.
An Tình chậm rãi ngồi dậy sửa sửa góc áo, đem Huyền Ngự dịch tới bên kia thùng xe, một bên buộc lại tóc. Nhìn bên kia Huyền Ngự lâm vào hôn mê, nàng bỗng nhiên gợi lên môi đỏ, bàn tay chống cằm tràn ngập ý cười.