Cố Trạch Thần bị lạnh lẽo đánh thức. Hắn nhấc môi nỉ non, chỉ cảm thấy toàn thân như bị trói, chìm sâu dưới đáy biển, tay chân lạnh băng gần như cứng đờ, đầu đau đớn nặng nề như đeo chì.
Hắn chậm rãi mở hai mắt, ánh sáng nhu hòa trong phòng liền rơi vào đáy mắt.
Mùi hương nhàn nhạt cùng bức màn in hoa lam nhạt trước mắt khiến hắn có chút ngây người.
"Anh đã tỉnh?"
Bên tai vang lên âm thanh quen thuộc, theo tiếng nói nghiêng đầu nhìn tới ——
An Tình một tay chống cằm, nhướng mày, môi đỏ khẽ cong, ghé vào bên giường nhìn hắn chằm chằm. Khoảng cách rất gần khiến từng lỗ chân lông trên mặt rất nhỏ đều có thể nhìn thấy.
Hắn hơi hơi sửng sốt, liếc mắt nhìn bốn phía, chợt thở dài, ngón tay xoa xoa trán.
"Xin lỗi."
"Anh hôm qua bỗng nhiên té xỉu" Cô nheo lại đôi mắt.
Khó được Cố công tử thất thố một ngày, hắn mỗi ngày đều giả dạng như vậy thật vất vả. Cơ hội như vậy, cô như thế nào không thể tận tình cười nhạo hắn một chút?
Đối với hắn mà nói, loại sai lầm này cũng có thể không nhắc tới, nhưng cố tình cô lại không dễ dàng buông tha hắn.
"Em nhớ rõ đã từng nói với anh..."
Cô nhìn hắn, lại nói: "Nên uống ít rượu?", trong giọng nói đã lộ ra một hai phần tức giận.
"Lúc ấy anh đã đồng ý với em thế nào?"
"A?" Âm cuối bỗng chốc tăng lên khiến hắn trong lòng bỗng cảm thấy lộp bộp một chút.
Miễn cưỡng cười cười, hắn khó xử nói: "Anh đã cố gắng..."
Cô nhìn chằm chằm hắn, vẫn nheo mắt, toàn thân trên dưới toát ra cỗ nguy hiểm, không có một chút ý tứ muốn tha hắn.
Cố Trạch Thần sửng sốt, nghiêng mặt nhìn cô, sau liền nhắm chặt mắt.
Sau một lúc lâu, mắt liền trừng lớn, bộ dáng tỏ vẻ đáng thương hướng An Tình nói: "Thực lạnh..."
An Tình vừa quay đầu liền thấy hắn vòng tay ôm lấy thân thể đang co lại của mình, hơi giống tiểu động vật bị vứt bỏ