"Học trưởng, em là sinh viên khóa dưới, khoa công nghệ thông tin. Dạo này bọn em gặp một chút khó khăn khi giải đề, giáo sư lại đặt ra rất nhiều câu hỏi, tất cả mọi người đều rất đau đầu khi tìm lời giải, học trưởng lại nổi danh tài cao, em có thể hỏi anh một vài điều được không?"
Cô tiến tới gần, vừa vặn chắn trước mặt hắn, ngẩng đầu cầu mong.
Ánh mắt hắn sâu thẳm quét một vòng trên người cô, duy trì trầm mặc. bộ dáng hắn dường như có chút không hài lòng. Cô coi như không thấy biểu tình ấy, cười tủm tỉm đưa sách qua: "Em cảm ơn ạ".
Hắn không chịu tiếp nhận, cô cũng không chịu thu tay, hai người cứ đứng như vậy giằng co. Một lúc sau, sách cuối cùng cũng được cầm lấy, thanh âm lạnh lùng vang bên tai An Tình.
Không hổ là nam thần, thật là đẹp mắt!
Cô một bên phụ họa theo đuôi, một bên da mặt dày đứng bên cạnh hắn. Vóc dáng của hắn rất cao, cô đứng bên cạnh chỉ tới bả vai hắn, dáng người hắn cũng vô cùng đẹp, một thân y phục nhàn nhã thoạt nhìn có chút lười biếng. Hắn hơi rũ mắt, cúi đầu lật sách. "Bộp", sách đã bị khép lại.
Cô ngẩn người, mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn.
"Xin lỗi, tôi sẽ không".
Tần Nguyên Ngăn rũ mắt nhìn cô, đem sách nhét trở lại tay cô, "Tôi sẽ không".
Lại nhìn cô một cái, hắn liền lưu loát xoay người rời đi.
Hả? An Tình kinh ngạc trừng lớn mắt, bất chấp đang phát ngốc, vội vàng đuổi theo, "Học trưởng..."
Dù sao thì cô cũng không tin vị đàn anh thông minh lừng lẫy như hắn lại không giải được loại chương trình học nhập môn này...
Nếu vậy, chỉ có một cách lý giải: Đối phương không hề nghĩ muốn giúp cô. Cố sức đuổi theo bước chân hắn, cô vừa hô vừa thở hổn hển: "Học trưởng, anh từ từ, em..."
Không kể điều kiện tốt, tư chất thân thể cũng khiến người khác ghen tị. Cặp chân hắn dài miên man sải bước khiến An Tình hoàn toàn không có biện pháp đuổi theo. Cô không cam lòng, cắn răng chạy lên trước, khoảng cách rốt cuộc được kéo gần, hình bóng hắn đã ở ngay trước mắt. Cô bỗng duỗi tay nắm góc áo hắn, cong khóe môi, "Học trưởng ——"
Vì không chú ý, cô bỗng bước hụt một cái, cả người không đề phòng cứ thế ngã nhào về phía trước.
"Bịch bịch——"
Một đám người qua đường bị thanh âm bất thình lình xảy ra hấp dẫn, sôi nổi quay đầu lại.
......
Ký ức hai mấy năm trưởng thành của Tần Nguyên Ngăn hắn tựa hồ chưa có một khắc nào lại mất mặt như vậy. Lúc thân thể hung hăng nện trên mặt đất lạnh băng, hắn vẫn là nhịn đau đớn chưa từng kêu rên một tiếng.
An Tình sửng sốt, sao thân thể vẫn chưa đau vậy? Cúi đầu xuống, cô ngay lập tức kinh hãi khi người nào đó đã trở thành đệm thịt bị cô đè dưới thân.
"A, xin lỗi học trưởng... (>.<)"
Gương mặt cô bỗng hiện lên nhàn nhạt đỏ ửng, miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, lắp bắp xin lỗi. Tiếng nện xuống sàn rất mạnh khiến cô có cảm giác không ổn.
Sách văng tung tóe.
Thân hình mềm mại của cô vẫn đè lên lưng hắn. Tần Nguyên Ngăn chau mày đẹp, chỉ cảm thấy xương sườn đau nhức, sắc mặt hắn khó coi cực điểm. Nếu là một người biết thương hoa tiếc ngọc, giờ phút này tự nhiên sẽ có cảm giác thế nào là tay ngọc nõn nà ấm áp, nhưng hắn lại hoàn toàn không có cảm giác ấy, "Cô định đè đến khi nào?"
Âm thanh sôi nổi nghị luận bên cạnh cùng đau đớn trong xương khiến hắn muốn ngay lập tức đứng dậy.
"Thật xin lỗi." Đỉnh đầu bỗng truyền đến một trận âm thanh mềm mại, lúc sau trên thân hắn chợt nhẹ. Hít một hơi thật sâu, Tần Nguyên Ngăn lưu loát xoay người từ mặt đất ngồi dậy. Hắn nhíu chặt mày, hơi khom người, tay ôm chặt vết thương bên sườn.
"Xin lỗi."
An Tình tiến đến trước mặt hắn, ngồi xổm xuống: "Thành thật xin lỗi, em không phải cố ý."
"Có phải nơi này? Hay nơi này?", giọng nói cô mang theo vài phần hoảng loạn, tay đụng trái phải trên người hắn.
Tần Nguyên Ngăn bỗng cứng người. Mùi hương ngọt ngào xông vào khoang mũi, khuôn mãnh liệt như nước hoa, đó là mùi thơm từ thân thể thiếu nữ, vô cùng dịu nhẹ. Khuôn mặt đối phương trắng nõn không tì vết, tóc dài đen nhánh có chút hỗn độn, từng sợi phiêu tán rủ xuống bên tai. Lông mi khẽ run rẩy, gương mặt cô dần tiến lại gần. Làn da trắng nõn có chút ửng hồng, cô khẽ cau mày, một lọn tóc dán trên cần cổ trắng mịn, vô cớ khiến cô thêm phần nhu hòa mỹ lệ.
Bỗng nhiên hắn lạnh lùng nói: "Không cần". Vươn tay chặn ngón tay đang chạm vào hắn, sau đó nhanh chóng dứng dậy.
"Anh nên đến phòng y tế đi"
Tần Nguyên Ngăn chớp mắt nhàn nhạt liếc cô một cái, sau đó thu hồi ánh mắt cũng không có lên tiếng. Tay dài chụp tới, hắn cầm quyển sách trên tay cô, không nói một lời xoay người bước nhanh rời đi.
An Tình sửng sốt, chợt ngó bàn tay trống không của mình, sau một lúc lâu, yên lặng thở dài. Thật là không cầu lại được.
[Đinh! Chúc mừng người chơi! Độ hảo cảm mục tiêu +20, tổng độ hảo cảm +20]
Ủa? Ngoài ý muốn nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống, cô ngay lập tức ngây người. Nheo mắt, cô nghiêng đầu nhìn hắn.
A... Vị đại thần này, khẩu vị thật không đơn giản!