Đại nhân dùng xà phòng* rửa tay không dưới hai mươi lần, rốt cuộc đã chạm vào thứ gì chứ?
(*Xà phòng: Từ đời Đường, người ta đã tạo ra xà-phòng từ đậu nành và cho tinh dầu, thảo dược dưỡng da vào chậu tắm. Sang đời Tống, lại phát hiện ra trái bả đậu có hoạt chất giúp tẩy rửa, nên đã có kỹ nghệ bào chế xà-phòng cục từ đậu nành và bả đậu.)
Lục đại tổng quản sau đó còn sai người tới Kính Sự Phòng mang về ký lục thị tẩm*, nhíu mày, cẩn thận nhìn, trong miệng còn lẩm nhẩm: "Sao lại không có ghi chép gì? Chẳng lẽ đều không vừa ý?"
(*Ký lục thị tẩm: ghi chép về việc giường chiếu của vua)
Hắn quăng quyển ký lục trong tay sang một bên, gọi tên thái giám Kính Sự phòng lại, sau đó vất "bộp" ngay dưới chân tên kia.
"Tại sao lại làm sai chức trách của ngươi?", hắn lạnh lùng nói, "Ngại sống thoải mái thì tìm chết đi, đừng chắn ở đây chướng mắt ta!"
Lục Sanh ánh mắt tăm tối, trong lòng tràn ngập âm u. Hắn vừa nhìn đến chiếc khăn kia liền cười lạnh một tiếng, cầm lên đem đốt trụi dưới ngọn nến. Khi nhìn bàn tay của mình, trong lúc nhất thời hắn lại có cảm giác bị người nọ ngậm trong miệng, đáy lòng bỗng có cảm xúc không rõ tên. Không chần chừ lâu, hắn nhanh chóng đứng dậy tiếp tục rửa sạch tay.