Hắn cũng không buông tay, bướng bỉnh nhìn cô.
Cong cong môi, nhìn hắn một lúc, An Tình bỗng nhiên duỗi tay nhéo nhéo mặt hắn. Giây tiếp theo cô đã nắm một góc chăn, nhấc lên, thân mình vừa chui vào liền giống như bánh xe lăn tới bên cạnh hắn.
Duỗi tay chặt chẽ ôm lấy hắn, gắt gao dựa vào hắn giống như một cái bánh tròn, chiếc chăn mềm mại bao lấy thân hình hai người, mang theo hương vị cùng mùi thơm nhè nhẹ được phơi dưới ánh mặt trời.
Giống như đang nấu cơm, cô là gạo trắng nõn, còn hắn là nguyên liệu trung gian dùng để nấu ăn. Cả quá trình bị cô liền mạch lưu loát đem quấn vào bên cạnh.
Cố Trạch Thần ngơ ngẩn. Cô chăm chú nhìn vào mắt hắn, gợi lên khóe môi, khẽ nheo mắt.
Bởi vì khoảng cách quá gần, hắn có thể thấy rõ hình ảnh hắn phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh của đối phương, ngay cả âm thanh hít thở nhợt nhạt cũng nghe rõ ràng.
"Ấm chưa?"
Ý thức hắn có chút mơ hồ, vừa nghe liền mơ màng đáp: "ừ"
Lồng ngực nơi cô dán sát liền trở nên ấm áp, toàn thân vốn dĩ lạnh băng trong chốc lát liền trở nên thoải mái ấm áp, có chút hơi toát mồ hôi.
"A ——" giây tiếp theo, hắn bị đau liền trừng mắt nhìn cô.
An Tình híp mắt, nhìn sắc mặt có chút vặn vẹo của hắn, nhướng mày, "Ai bảo anh không nghe lời?" Môi từ khóe miệng hắn rời đi, còn có chút chưa hết giận hừ hừ.
Hắn lại ngơ ngác nhìn cô.
"Nhìn cái gì?" Âm thanh không hề dễ chịu.
"Em thiếu chút nữa là gọi xe cứu thương tới, nhưng nếu có người biết chúng ta ở chung sẽ nói gì?"
"Cố Trạch Thần, vì sao lại ở trong nhà An Tình?"
Ngữ khí chất vấn của cô khiến tim hắn đập lỡ một nhịp.
"Em có bạn làm bác sĩ nên đã gọi cô ấy tới kiểm tra giúp anh, nhưng mà cô ấy cũng đã biết việc của chúng ta, liền yêu cầu hối lộ mới có thể giữ kín bí mật với người ngài."
Nói xong, cô hầm hừ nhìn hắn, "Làm sao bây giờ?"
Cố Trạch Thần hơi hơi cong môi, nhìn cô, "Cảm ơn em."
Cô híp híp mắt, cười ha hả lộ ra hàm răng trắng bóng, "Anh cho rằng cứ che dấu như vậy mọi chuyện liền qua?"
Hắn sắc mặt cứng đờ, xấu hổ cười cười.
"Nếu ngay từ đầu anh nghe lời em?"
"Nếu anh uống ít rượu đi..."
"Nếu..."
"An Tình."
"Cái gì?" Cô tức giận nói.
Không muốn nói gì, giây tiếp theo, môi hắn mang theo chút lạnh băng liền dán lên môi cô, ngăn chặn miệng cô đang thao thao bất tuyệt.
[Đinh! Chúc mừng người chơi, độ hảo cảm +20, tổng độ hảo cảm +40]
Cố Trạch Thần chỉ cảm thấy toàn thân hơi hơi tê dại, trái tim đột nhiên mềm mại, phảng phất như từng vòng gợn sóng chậm rãi tràn tới, ấm áp lan tràn tới toàn thân, chạy thẳng vào đáy lòng.
Thân thể hơi hơi cứng đờ, suy nghĩ một lát, cô liền thuận theo nhắm hai mắt lại.
"Kỳ thật... Em còn chưa đánh răng..." Thật lâu sau, cô nói nhỏ, mặt bỗng dưng ửng đỏ.
Cố Trạch Thần: "..."
"A... anh hình như cũng vậy...."
Hai người nhìn mặt nhau, mũi chạm mũi, bỗng nhiên cười ra tiếng, không khí xấu hổ liền tan biến như mây khói.