Cố Trạch Thần vẫn như cũ một thân anh tuấn soái khí. Dù đã cách rất xa nhưng cặp mắt màu hổ phách kia, dưới ánh đèn khúc xạ, phát ra từng tia sáng, nháy mắt khiến người ta trầm luân.
Hắn lúc này đang nghiêng người dựa vào sofa, chân dài bắt chéo, trên đùi đặt một tập kịch bản thật dày, chuyên viên trang điểm đứng phía sau vì hắn tạo kiểu tóc, còn hắn cứ như vậy lười biếng chậm rãi lật từng trang giấy trong tay.
Vừa liếc mắt nhìn người đối diện hắn cô liền kinh hãi!
Trần Lộ!
......
Trần Lộ cùng Cố Trạch Thần tuy trong cốt truyện không có quan hệ trực tiếp, nhưng Trần Lộ chính là người bên cạnh nữ chủ. Cô mơ hồ có thể nhìn thấy gương mặt trơn bóng trắng mịn nho nhỏ, mang theo tươi cười sáng lạn của đối phương.
"Cố tiền bối, nhưng là có báo viết anh cùng chị An từng hẹn hò...."
Trần Lộ vẻ mặt hồn nhiên mỉm cười, hoàn toàn không màng lời nói có thể đắc tội người khác hay không.
Cố Trạch Thần nghe vậy ngón tay cứng đờ, động tác giở kịch bản cũng vì thế dừng lại——
"Là giả."
Hắn trầm mặc thật lâu, đầu cũng không nâng lên, nhàn nhạt nói.
"Cố tiền bối, nơi này không có người ngoài, không cần lấy lý do ứng phó phóng viên thoái thác tôi".
Cố Trạch Thần ngẩng đầu, hơi hơi nhướng mày, cầm lấy bình nước trên bàn nhấp một ngụm, sau đó lại nheo mắt nhìn cô.
"Quy tắc trong giới giải trí chẳng lẽ Trần tiểu thư còn không rõ ràng?"
Ánh mắt hắn lạnh lùng đảo qua đối phương: "Thật thật giả giả cũng không liên quan đến Trần tiểu thư, việc gì cô phải quan tâm?"
Trần Lộ trên mặt một trận tái nhợt, nghe vậy xấu hổ cong cong môi, cười cười nói: "Tôi như nào lại vậy, Cố tiên sinh nói chuyện cũng quá...."
Cố Trạch Thần đảo mắt lạnh lùng nhìn qua, Trần Lộ chợt im bặt.
"Vậy tôi sẽ nói lại lần nữa". Cố Trạch Thần bỗng dưng đứng lên, kịch bản trên đùi cũng rơi xuống mặt đất. Hắn bỗng khom người cúi xuống nhặt lên, dựng thẳng lưng, nghiêng mặt nhìn Trần Lộ, thần sắc lãnh đạm nhìn cô, không màng đến cô đang xấu hổ.
"Tôi cùng An tiểu thư không có bất kì một qua hệ gì đặc biệt, chúng tôi chỉ là đồng nghiệp cùng công ty, là bằng hữu, thậm chí...."
Vừa nói Cố Trạch Thần vừa nhướng mày, nhấc môi nói:
"Chúng tôi còn chưa gặp qua vài lần, căn bản là không quen biết"
"Lạch cạch ——"
Cố Trạch Thần hơi hơi nhăn mi, không vui nhìn về phía cửa phát ra tạp âm: "Ai——" lời đang nói bỗng nhiên kẹt trong cổ.
Giây tiếp theo, độn tác toàn thân hắn dần trở nên cứng đờ.
Nheo nheo mắt, trong mắt bỗng thấy chua xót, nhìn đến gương mặt quen thuộc kia nhất thời liền cảm thấy sống lưng lạnh toát.