• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì yêu mà hèn mọn - Sao anh dám ngoại tình? (PCuối)




Sao anh dám ngoại tình? (PCuối)
Thuấn biết rằng mình đã thua trong trận này Bây giờ hắn cần phải bỏ chạy Hắn phải mở đường máu cho mình Thuấn giả vờ buông tay, thả Tuấn ra Thư cũng buông lỏng cái dây vòi nước trên tay Thuấn nhân cơ hội đánh mạnh vào vai Thư, bắt được cô
Sau hai tiếng súng, có kẻ nào đó đã dập cầu giao điện Hồng sợ hãi co rúm lại, còn Thư thì căng mắt ra nhìn xung quanh, nhưng vì quá tối nên cô không thể thấy gì
Không gian yên ắng làm cô hoảng sợ Dù thế nào cô cũng không thể ngồi im đây chờ chết được
Thư cố gắng nhích người sang bên cạnh, hướng về phía Hồng Vết thương trên vai nhói lên khiến cho cô dừng lại, khẽ phát ra tiếng rên nhẹ Hồng đã nghe thấy Thư
- Thư! – Hồng khẽ thì thào – Cô có làm sao không?
- Suỵt Khẽ thôi Lại đây đi – Thư trả lời
Hồng nhích về phía Thư Cả hai cởi trói cho nhau Thư tựa lưng vào tường, thở hắt ra sau khi cánh tay và cổ chân được giải thoát Vết thương trên vai lại ứa máu Trên trán Thư đã lấm tấm mồ hôi
Hồng mò mẫm trong bóng tối, lấy ra được một cái khăn lau tóc dài, đưa cho Thư Thư buộc nó vào vai mình để cầm máu Cả Thư và Hồng dựa lưng vào tường, chờ đợi một phép màu nào đó, hay chỉ là một cơ hội mong manh để có thể chạy thoát khỏi đây
Không gian im lìm, bóng tối che giấu cho những tội ác Những người đàn ông đang truy lùng lẫn nhau
Tuấn và Định đã bị phát hiện lúc hai tên côn đồ đi tìm giẻ lau Thuấn nổ súng để cảnh cáo, chính hắn là người dập cầu giao điện
Tuấn và Định đã kịp trốn và đâu đó Cả hai hồi hộp nhìn nhau Lúc này cả hai đã quen mắt với bóng tối, cùng với chút ánh sáng lờ mờ trên trần nhà chiếu xuống, cả hai nhìn thấy hai tên côn đồ đang đứng loay hoay mò mẫm ở giữa phòng
Tuấn đang cố gắng làm mình bĩnh tĩnh hơn, bằng cách tự cho rằng mọi chuyện thật đơn giản Hai tên to con kia cũng chỉ là hai thằng ngu mà thôi Xử lý hai thằng này trước, rồi đến tên cầm đầu
Tuấn chỉ ra phía hai tên to con Định nhìn theo
- Anh dụ hai tên kia vào đây – Tuấn thì thào với Định – Từng thằng một nhé
Ngay khi Định vừa đụng vào một tên, thì ở phía sau có tiếng đánh nhau Thuấn đã nhân lúc cả Tuấn và Định sơ hở để tấn công Tuấn
Tuấn bị hắn kẹp cổ, chĩa dao vào lưng Anh đứng im, không thể giãy dụa
Định ngửa cổ lên nhìn hai tên đô con, chúng vẹo cổ, bẻ tay kêu răng rắc, báo hiệu sẽ cho anh một trận tơi bời
Định nắm chặt tay, anh phải cầm chân hai tên này để Tuấn có thêm thời gian Dù sao trước khi đến đây hai người cũng báo cảnh sát rồi Họ sẽ đến ngay thôi Định đang suy nghĩ miên man, tự trấn an mình thì bỗng nhiên BỤP một cái, một tên côn đồ ngã ra ngay trước mặt anh Hồng đứng phía sau, trên tay còn cầm cái ghế sắt Định nhân cơ hội đạp cho tên còn lại một cái, Hồng cầm ghế đập thêm một cái nữa Hai tên côn đồ trong nháy mắt nằm ngay đơ
Định nắm lấy tay Hồng, kéo cô đứng dậy Cả hai quay về phía Tuấn
Lúc này Thư đã lẻn ra được phía sau Tuấn và tên cầm đầu Vừa hay chỗ bọn họ đứng gần cái bàn gội đầu, Thư kéo dây vòi nước ra, bất ngờ siết cổ Thuấn Cả ba người cùng nhau giằng co
- Thả anh ấy ra không tao siết cổ mày đến chết Mau bỏ dao xuống – Thư gào lên, tay siết mạnh hơn Chiếc khăn buộc trên vai đã thấm đầy máu
- Mày thả tao ra không tao đâm chết thằng người tình của mày
Tuấn túm được tay tên côn đồ, bẻ ra sau Thuấn bị đau tay nên buông lỏng, con dao rơi xuống đất
Định vội vàng chạy lại đá con dao văng ra xa, còn Hồng đã mò ra được đến cầu dao điện và bật hết các đèn lên Trên tay cô còn cầm súng lấy được của hai tên đô con kia Hồng chĩa về phía Thuấn
Thuấn biết rằng mình đã thua trong trận này Bây giờ hắn cần phải bỏ chạy Hắn phải mở đường máu cho mình Thuấn giả vờ buông tay, thả Tuấn ra Thư cũng buông lỏng cái dây vòi nước trên tay Thuấn nhân cơ hội đánh mạnh vào vai Thư, bắt được cô
Tất cả mọi người lại căng lên như dây đàn
- Thả cho tao đi, tao sẽ không hại đến con bé
- Hắn không có vũ khí đâu Đừng để hắn thoát – Thư gào lên Ngay lập tức, Thuấn ấn ngón tay vào vết thương trên bả vai khiến thư đau đến không thể hét được
Tuấn tức điên lên, nhưng anh và Hồng quyết định thả cho Thuấn đi
Thuấn lùi ra đến cửa salon, định quẳng Thư lại rồi bỏ chạy Định bất ngờ xuất hiện, chẳng biết anh kiếm đâu được cái que sắt, quật thẳng vào chân Thuấn Hắn ngã ra đất
Tuấn nhảy lên người hắn ngồi, đấm lia lịa vào mặt hắn
- Thằng chó, mày là đứa nào? Ông cho mày biết tay – Cứ mỗi cú đấm, anh lại bực mình chửi rủa một câu – Mẹ nó, mày có phải đàn ông không hả? Cú này là vì mày dám chạm vào cô ấy Cú này vì mày dám làm cô ấy bị thương Cú này là vì mày dám cởi áo cô ấy Thằng khốn nạn
Tuấn phát điên, liên tục đấm xuống, đến khi mặt Thuấn bầy nhầy đầy máu đỏ, biến dạng Tuấn rũ áo, đứng dậy Hồng đưa cho anh một chiếc khăn lau tay
Lúc này cảnh sát cũng vừa đến Thuấn và hai tên đồng bọn bị khiêng đi trong trạng thái bất tỉnh
- Mau lại xem Thư thế nào đi – Định nhắc nhở Tuấn
Tuấn vội vàng chạy lại bên cạnh Thư Sắc mặt cô tái nhợt, chắc là do mất máu quá nhiều Tuấn bế cô lên, chạy đến chiếc xe của mình
- Em đừng có sợ, anh đây rồi Anh đưa em đến viện ngay đây
Thư níu lấy cổ áo Tuấn Cô nhịn đau, nhăn răng cười Khi nãy, cô đã nghe được hết những gì Tuấn nói với tên côn đồ
- Lý do chính là do hắn đã được nhìn thấy những thứ không nên nhìn đúng không?
Tuấn ho nhẹ, anh quay ra nhìn:
- Đừng có đánh giá cao mình quá Không có anh em đã rũ thây ở đây rồi đấy
Thư nhéo má Tuấn Tiếp tục trêu chọc:
- Nếu em rũ thây ở đây thì ai sẽ đau lòng nhất hả?
Tuấn gạt tay Thư ra, vô tình khiến vết thương cô bị đau Tuấn vội vàng đỡ lấy, nhăn nhó nói:
- Bà trẻ của tôi ơi, ngồi yên cho tôi nhờ không thì tôi sợ đến chết mất đấy
Thư cười giòn giã, cô chợt nhận ra, tình yêu cũng có thể là thuốc giảm đau cực mạnh Ngay lúc này cô chẳng thấy đau đớn gì cả, mà chỉ thấy ngọt ngào và hạnh phúc thôi

Hồng và Định nhìn nhau, không ai nói với ai câu nào, không khí trở nên ngượng ngùng Hồng bị cảnh sát gọi đi lấy lời khai Cô nhìn Định, chần chừ
- Cô cứ đi đi, tôi sẽ đợi ở đây
Trong lúc chờ Hồng, Định đã đốt hết cả bao thuốc Anh nghĩ mãi, sau chuyện này, hai người có nên ly hôn nữa hay không đây? Dù sao hai người đã chuẩn bị ly hôn, Vy cũng biết chuyện
Hồng đã xong việc, ngồi xuống cạnh Định
- Vy sao rồi?
- Con bé tỉnh rồi Nhưng hình như chẳng nhớ gì cả
- Thật sao?
Hồng mừng rỡ
Định gật đầu:
- Anh định gọi điện để nói nhưng không ngờ lại thành thế này
Cả hai quay về bệnh viện
Sau khi các bác sĩ kiểm tra cho Vy, đưa ra kết luận là não bộ bị thương tổn, nhưng không hề mất trí nhớ Hồng biết rằng Vy đang cố giả vờ như không có gì xảy ra Con bé vẫn đang cố cứu vãn tình hình
Hồng và Định chẳng biết làm sao Hay là cứ ở thế với nhau, họ đã gây ra quá nhiều đau khổ cho con bé rồi Cả hai im lặng ngồi cạnh nhau ở băng ghế ngoài phòng bệnh
Tuấn dìu Thư đến phòng bệnh của Vy Sau mọi chuyện, cô vẫn cần gặp Vy để nói lời xin lỗi
Thư ngồi xuống cạnh giường bệnh, trước mặt Vy
- Chị là ai? – Vy lạnh lùng ra mặt, giả vờ như không biết Thư
Thư im lặng một lúc lâu, cô cầm lấy tay Vy Con bé ngạc nhiên, muốn rụt tay về nhưng không dám, cuối cùng vẫn để yên như vậy
- Chị biết là em giận chị Chị thừa nhận rằng mình đã sai khi khiến em và gia đình em tổn thương quá nhiều Chị không xứng đáng nhận được sự tha thứ của em Nhưng mà, xin em hãy hiểu rằng, bố mẹ em rất yêu em
Vy đã không nhịn được nữa Nước mắt chảy xuống hai bên má
- Nếu yêu tôi thì họ đã không bỏ rơi tôi, không lăng nhăng bên ngoài rồi gây ra những chuyện này
- Không phải thế đâu Vy Đợi sau này em có người yêu, trở thành mẹ, em sẽ hiểu Bố mẹ không bỏ rơi em Không ai bỏ rơi con cái của mình cả Họ đều ở lại đây vì em mà Họ chỉ không sống cùng nhau nữa thôi
Vy liếc nhìn ra cửa Cả bố và mẹ cô đều đứng đó, đợi chờ một sự tha thứ và chấp nhận
Vy gục đầu xuống giường Cô nằm quay lưng lại với Thư, trùm chăn lên
Cuối cùng Vy cũng chấp nhận chuyện bố mẹ ly hôn Cô chọn sống cùng mẹ Hàng tuần, Định đều đến thăm Vy, và cả nhà cùng nhau đi ăn cơm
Hồng tin rằng mình không cần phải có một người đàn ông để trở nên hạnh phúc Vì thế cô cứ ở vậy Suốt một thời gian dài, cuối tuần nào cũng gặp chồng cũ và đi chơi cùng nhau như một gia đình, Hồng cảm thấy cuộc sống như vậy cũng tốt Dường như chính cô cũng không muốn xa rời gia đình ấy, chỉ là cô không nhận ra
Người ta nói xa nhau để gần nhau hơn Có những người nếu ở gần quá sẽ sinh ra mâu thuẫn, nếu gặp nhau nhiều qua dễ sinh ra nhàm chán Định và Hồng là như vậy Giờ đây họ chỉ gặp nhau vào cuối tuần, chia sẻ một vài điều trong cuộc sống như những người bạn Cả hai đều có những công việc riêng và không hề giấu giếm, mọi thứ đều được bộc bạch khi gặp lại Tính ra, cuộc sống như vậy ấm áp và dễ chịu hơn rất nhiều

Tuấn và Thư cùng nhau đi du lịch Đà Nẵng Vết thương trên vai Thư vẫn chưa lành hẳn
Tắm xong, Thư ngồi trên giường, với tay ra đằng sau để bôi thuốc vào thay băng Tuấn cướp lấy lọ thuốc trên tay Thư, cố tình nghiêm giọng:
- Để đấy người ta bôi cho
Thư bĩu môi, nhưng cũng không ngăn cản
Tuấn nhẹ nhàng bôi thuốc, dán băng lại cho cô Anh xoa nắn giúp cô để các cơ thịt mềm trở lại Vậy là sau này trên vai cô ấy sẽ có một vết sẹo xấu xí như thế này Tuấn tự nhiên cảm thấy mình có lỗi cho dù anh không phải là người gây ra nó
- Sao mà trầm ngâm thế? - Thư hỏi
- Anh hứa sẽ bảo vệ em - Tuấn tự nhiên thề thốt khiến không gian trở nên đậm vị sến súa
Thư bật cười rồi đẩy Tuấn ra, Tuấn vùng lại, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng Cuối cùng anh cũng có được cô, người con gái khiến anh mòn mỏi và điên cuồng
Thư vẫn chưa sẵn sàng cho hôn nhân, nhưng cô cũng không cảm thấy ghét bỏ nó nữa Cô hiểu rằng, không nên có định kiến xấu về bất cứ điều gì Cả Tuấn và cả hôn nhân, cái gì cũng nên có ngoại lệ
- Lần này em không bỏ anh nữa chứ?
- Anh có thể nuôi em ba bữa một ngày, chịu đựng em đòi bỏ em cũng ba bước một ngày hay không? – Thư dọa nạt
Cô chợt cảm thấy ngón tay mình lành lạnh Thư vội đưa tay lên xem Ngón áp út trên bàn tay trái đã được lồng nhẫn vào từ bao giờ Tuấn đặt tay cạnh cô, khoe ra chiếc nhẫn tương tự trên tay mình
- Anh lấy em!
Thư òa lên khóc
Không cần biết sau này chúng ta sẽ thế nào Chỉ cần giây phút hiện tại được tận hưởng trọn vẹn và hạnh phúc, thế là đã quá đủ

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang