• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì yêu mà hèn mọn - Sống không ánh mặt trời - Phần 6: Cuộc chạm trán bất ngờ




Sống không ánh mặt trời - Phần 6: Cuộc chạm trán bất ngờ
Ăn xong bát cháo, tôi cảm thấy tỉnh táo hơn một chút nhưng khi tỉnh táo cũng là lúc tôi nhận ra những vết thương trên người mình trở nên đau nhức, tôi quờ quạng cố bước ra khỏi chiếc giường nhưng vừa đứng lên tôi đã lảo đảo không vững mà ngã lại xuống Nhìn điệu bộ của tôi lúc ấy anh ta chợt bật cười rồi bảo:
– Cô nằm yên đó đi, dậy làm gì?
Sau đó anh ta lấy nước khử trùng dùng bông gắn nhúng vào để lau những vết thương cho tôi
– Cô cởi áo ra! – Anh ta thả từng chữ một như một câu ra lệnh
– Tôi, tôi không sao đâu…anh cứ mặc tôi…
– Cô cứ cởi ra, tôi là bác sĩ nên với tôi chuyện này là bình thường với lại nhìn cô như thế này rồi thì tôi còn nỡ làm gì cô được nữa
Câu nói đầy hàm ý của anh ta khiến tôi cảm thấy tổn thương, phải rồi con người nhớp nháp, bẩn thỉu như tôi thì có ai thèm chứ Anh ta rửa, khử trùng những vết thương trầy sát trên người tôi rồi bôi một lớp thuốc bột màu trắng lên vết thương Anh ta khẽ nhíu mày bảo tôi
– Xong rồi, à thế còn chỗ đó của cô giờ thế nào?
Như động chạm vào nỗi lớn nhất tôi cúi gằm mặt xuống, bầu không khí trở nên gượng gạo khác thường, tôi vội lảng sang câu chuyện sang hướng khác
– Hôm nay anh không phải đến bệnh viện?
– Không, may cho cô hôm nay là ngày nghỉ của tôi
Sau đó tôi nằm thư thả ra chiếc giường đơn nhỏ của anh ta thiếp dần vào giấc ngủ, lần đầu tiên kể từ ngày rời xa gia đình tôi mới lại có một giấc ngủ thư thái đến như vậy không gặp những cơn ác mộng hay bị quấy rầy bởi những tiếng chửi rủa của chồng Lúc tôi tỉnh dậy lần thứ 2 thì thấy mặt trời đã lên cao, bụng tôi cũng bắt đầu đói cồn cào, nhìn vào căn bếp nhỏ thấy anh ta đang ngồi ăn uống, tôi tự động dậy tiến lại chỗ bàn ăn
– Cô đói thì tự lấy bát mà ăn – Nói đoạn anh ta vừa ăn vừa chăm chú vào đọc một cuốn sách tiếng anh chắc là sách chuyên ngành y học
Tôi lấy vội bát cơm trên chiếc chạn bát rồi ăn, anh ta nhìn tôi ăn xong đưa tay lên với cốc café rồi chậm rãi nói:
– Ăn xong nếu cô khỏe cô có thể rời nhà tôi ngay bây giờ còn nếu cảm thấy vẫn chưa ổn thì có thể ngủ nhờ nốt đêm nay và sáng mai đi cũng được
Tôi chợt buông đũa xuống, suy nghĩ trong tôi giờ bỗng hỗn loạn, anh ta nói thế là muốn đuổi tôi đi nhưng giờ tôi biết đi đâu về đâu chứ trong người tôi không có một xu dính túi, quần áo thì bị đánh đến nỗi xộc xệch chẳng còn lành lặn Giờ về nhà bố mẹ là điều không thể tôi thà chết chứ không nỡ để cho lòng tự trọng và phẩm giá của bố tôi một nhà giáo ưu tú bị giày xéo thêm nữa không những thế nếu như tìm được tôi ở đâu đó chồng tôi – anh ta có thể giết chết tôi mất Nỗi sợ hãi khi nghĩ về đoạn đường tăm tối mờ mịt phía trước khiến tôi không kìm lòng được khiến nước mắt tôi tuôn rơi
– Sao tôi nói gì sai à? – Anh ta vẫn bình thản nói chuyện mắt không rời trang sách
– Tôi cầu xin anh…giờ tôi không biết đi đâu về đâu cả Nếu anh đẩy tôi ra đường như thế này thì tôi thà tự tử còn hơn, tôi xin anh… anh đã cứu tôi một lần rổi anh cứu tôi thêm lần nữa được không? – Tôi vừa nói nước mắt vừa lăn dài trên má
– Cứu cô? Tôi biết cứu cô bằng cách nào trong khi tôi không phải là nhà từ thiện, làm sao tôi có thể cứu vớt đời cô được Với lại cô cũng phải hiểu tôi và cô1 nam, 1 nữ ở cùng nhau sẽ không ổn lắm nên tôi nghĩ tốt nhất là cô nên đi cho
Tôi bỗng ngồi thụp xuống sàn nhà mọi hi vọng đều tiêu tan trong chớp mắt, tôi cứ ngồi như người mất hồn như vậy cho đến khi anh ta quay lại lay người tôi và bảo “ Xin lỗi côTôi không thể làm gì hơn”
Trong giờ phút ấy tôi tha thiết muốn ở lại căn phòng này, tôi sợ đối mặt với những chuyện đã qua, sợ cái thực tế phũ phàng ngoài kia Không hiểu sao tôi quay ra ôm chầm lấy anh, mân mê những chỗ nhạy cảm trên người anh ta Tôi cứ suy nghĩ ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần khơi gợi nhục dục từ anh ta có nghĩa là anh ta sẽ cần tôi và giữ tôi ở lại
– Xin lỗi cô tôi rất mệt và nhà tôi cũng không có bao cao su để làm tình – Vừa nói anh ta vừa cười khẩy nhìn tôi rồi tiếp lời – Đúng là không bao giờ nên nghe cave kể chuyện và con nghiện trình bày Giờ tôi có việc phải ra khỏi nhà và tôi mong rằng lúc tôi quay về cô sẽ không còn ở đây để tôi phải nhìn thấy những giọt nước mắt giả dối nơi cô nữa
Nói đoạn anh ta đứng lên và đóng sầm cửa lại để đi ra ngoài, ngồi thất thần một lúc tôi vội đứng dậy như có một sức mạnh thôi thúc bảo tôi “ Mình phải sống, phải rời khỏi chốn này để làm lại cuộc đời, mình không thể chết được, cũng không thể ra đi trong bộ dạng như thế này nữa”
Tôi lục tung căn phòng tìm kiếm những thứ gì đáng giá nhất để có thể mang đi, anh ta nói đúng không nên tin bọn gái điếm và nghiện ngập bởi một khi cùng đường họ có thể làm tất cả mọi việc để sinh tồn cho bản thân mình Căn phòng anh ta ở đa phần toàn sách và các dụng cụ y tế chẳng có gì đáng giá cả, tôi ngồi thụp xuống thở dài và tự nhủ “ Chả lẽ ông trời lại tuyệt con đường sống của tôi như vậy sao?” Thất vọng tôi ngồi xuống chiếc giường đơn chợt thấy thứ gì đó màu nâu thò ra 1 góc dưới nệm giường tôi vội lật chiếc đệm lên là chiếc ví tiền của anh ta, bên trong dù số tiền không được nhiều nhưng cũng đủ cho tôi thực hiện một cuộc chạy trốn ra khỏi nơi này
Khoác thêm chiếc áo sơ mi màu xanh da trời của anh ta treo trên mắc áo, tôi vội vã đi ra khỏi căn phòng đó Tôi sợ sệt lúc anh ta quay trở lại và bắt gặp tôi như 1 đứa ăn trộm đồ, nhục nhã và không thể chối cãi, nhanh chóng gọi 1 chiếc xe ôm trên đường tôi bảo họ cho tôi đi ra bến xe X của thành phố, mặc dù không định hình được là mình sẽ đi đâu khi ra tới bến xe nhưng tôi chỉ biết một điều nếu không nhanh thoát khỏi mảnh đất này thì tôi sẽ không bao giờ có cơ hội quay lại làm người đúng nghĩa
Đi, phải đi thật xa nhưng biết là đi đâu, ví tiền của anh bác sĩ kia cũng chẳng có bao nhiêu, tôi thu mình ngồi co ro trên chiếc ghế của bến xe, gió lạnh từ bên ngoài thi thoảng tràn vào khiến tôi rùng mình, và nỗi sợ hãi biết đâu chồng tôi con ác quỷ không tính người đó đang nháo nhào đi tìm tôi không được sẽ đến gây hại và sỉ nhục bố mẹ tôi Nhưng giờ nếu tôi quay lại thì anh ta sẽ lại hành hạ và ép tôi làm nô lệ bán thân để kiếm tiền cho anh ta Không, tôi không thể nào quay lại lớp bùn nhơ nhuốc đó thêm một lần nào nữa
Chiếc loa phát thanh thông báo chuyến xe Bắc – Nam đã vào bến cắt ngang dòng suy nghĩ trong tôi như có một sự thúc đẩy vô hình, tôi vội chạy ra tìm và leo lên ngồi cuối xe Một hành trình mới của tôi bắt đầu, cuộc sống phía trước chưa biết thế nào, chuyến xe định mệnh lăn bánh không biết sẽ đưa tôi đến bến bờ nào của cuộc đời đầy sóng gió này đây?
***
Tôi xuống xe ở Thanh Hóa, tôi nghĩ nó đủ xa để chồng tôi con ác quỷ đó không tìm hay nghe ngóng tin tức gì về mình và vì tôi cần phải tiết kiệm số tiền kia Lang thang nơi đât khách quê người tôi không biết mình sẽ làm gì? Đi đâu? ở đâu? Trong khi màn đêm dày đặc và lạnh lẽo đang bao phủ xung quanh tôi
Xuống xe cũng là lúc trời tối mờ mịt nhưng tôi không định hình rõ được lúc đó là mấy giờ, nhưng tôi biết chắc là đã khuya lắm rồi vì các hàng quán gần như đã đóng cửa gần hết bụng tôi bắt đầu réo lên những tiếng động liên hồi Đi bộ mất một đoạn đường khá xa tôi bỗng thấy thấp thoáng một quán ăn còn ánh điện, vội bước tới quán thì người chủ cửa hàng đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi nghỉ, nhìn thấy tôi bà chủ cửa hàng vội xua tay:
– Nhà cô hết hàng rồi cháu ạ! – Rồi cô ta không ngửng lên nhìn mà tiếp tục thu dọn đồ
Cơn đói, mệt sau một chuyến hành trình dài khiến tôi không còn đủ sức nữa mắt tôi hoa lên, cơn đau đầu khiến tôi choáng váng và ngồi thụp xuống, cô chủ quán ăn thấy tôi như vậy, chạy lại nâng tôi lên ngồi trên chiếc ghế rồi hỏi:-
– Cô bị trúng gió à? Sao đêm hôm lại lang thang 1 mình thế này?
Tôi lắc đầu không trả lời, cô chủ quán nhìn tôi khẽ lắc đầu rồi vội đi vào nhà trong, lúc sau cô ta mang ra một bán mì nóng hôi hổi, đẩy bát mì về phía tôi cô ta bảo:
– Cô ăn đi!
Không khách khí tôi xì xụp ăn luôn mà không ngửng mặt lên một lần nào…

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK