• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì yêu mà hèn mọn - Sống không ánh mặt trời - Phần 3: Tôi không thể chết




Sống không ánh mặt trời - Phần 3: Tôi không thể chết
Cánh cửa đóng lại, tôi không còn lối thoát, niềm tin và hi vọng của tôi về người mà tôi gọi là chồng cũng đóng lại theo cánh cửa đó Anh đã đâm tôi một nhát đau đến thật thấu tim…
Người đàn ông lực lưỡng tiến lại gần tôi hơn, tôi thật sự hoảng sợ, người tôi giật lùi lại phía tấm phản, tôi cố gắng tìm mọi thứ có được trong tầm tay để ném vào người hắn nhưng tất cả những thứ tôi có thể tìm được đều không hề gây một chút mảy may nào sát thương đến hắn ta cả Hắn lại gần đẩy tôi nằm sõng soài trên chiếc phản gỗ, tôi hoảng loạn thật sự tôi bắt đầu định kêu gào lên với hi vọng những người ở xóm trọ có thể nghe được để cứu tôi nhưng hắn ta đã vội lấy chiếc áo nhoét vào miệng tôi Thân thể đói mềm và kiệt sức của tôi gần như không thể chống lại sức mạnh của một người đàn ông lực lưỡng, miệng tôi kêu gào nhưng chỉ phát ra được những tiếng ú ớ Chiếc phản gỗ cũ kĩ rung lên từng đợt như những cơn phong ba đè bẹp tôi xuống theo từng nhịp …
Tôi chợt đau đớn nhận ra cố gắng chống cự là vô ích và chỉ làm hắn cảm thấy trở nên hứng thú và kích thích lòng ham muốn hơn, tôi không muốn mình vùng lên rồi lại bị đè nghén xuống… Tôi buông thõng bản thân mình, hắn ta có vẻ cảm thấy khó chịu trước một con mồi yếu ớt và câm lặng Sự hưng phấn trong lòng hắn có vẻ giảm đi nhiều đến nỗi hắn có vẻ tỏ ra đờ đẫn những nhịp lên xuống thưa dần… Vài phút trôi qua hắn thực sự cảm thấy mất hứng thú trước một thân thể ẽo uột như xác chết, câm lặng, không bộc lộ cảm xúc Tôi nhìn thật sâu vào trong mắt hắn bằng đôi mắt lạnh băng không cảm xúc, cái nhếch mép lạnh lẽo của tôi khiến hắn hoảng sợ, hắn buông vội tôi ra và đi ra ngoài…
Cảm giác trong tôi lúc này thật đơn điệu, đầu tiên là sự đau đớn sau đó nó rách nát và xé toạc tôi ra thành trăm mảnh vỡ vụn Trên chiếc phản gỗ cũ là tấm thân nhàu nhừ của tôi đang nhìn trân trân lên trần nhà, ở đó có đôi thạch thùng đang vô tư lự bò nhấp nhổm, mắt tôi như dán chặt vào khoảng không gian vô hình đó
Chồng tôi đi vào, anh ta ném cho tôi một cái nhìn mỉa mai:
- Thích không? Chắc khoái lạc lắm hả? Giờ thì mặc quần áo vào và ăn cơm đi cô định nằm vậy cho ai ngắm hả? – Sau câu nói là tiếng cười của anh ta vang lên man dại trong đêm khuya
Tôi không trả lời anh ta, tôi còn không còn chút sức lực nào nữa, thực sự lúc này tôi đang cảm giác như mình chết dần dần đi chỉ có đôi mắt tôi là cử động nó rung rức nhìn vào khoảng không trung câm lặng Tôi muốn giải thoát khỏi những đau đớn, những nhục nhã ê chề… Thấy tôi đưa mắt về con dao nơi góc nhà
Anh ta liền cầm chiếc dao lên ngắm nghía rồi nhìn tôi cười khẩy:
- Cô muốn chết cũng không dễ dàng thế đâu? Từ ngày cưới cô tôi như rước vận đen vào người đánh gì thua đấy Giờ cô phải đi làm gái kiếm tiền trả nợ cho tôi Nếu không tôi sẽ cho bố mẹ và cả cái gia đình danh giá nhà cô biết con gái họ giờ đã trở thành 1 con đĩ… haha… mà bố cô bị bệnh tim đó nhỉ? Nếu muốn kéo dài tuổi thọ của ông ta thì hãy nghe lời tôi
- Khốn nạn, đồ khốn nạn… anh không phải con người… Tôi có mắt như mù mới yêu và lấy anh Anh là con quỷ đội lốt người
- Quỷ cũng được, người cũng được giờ cô và tôi đều nhơ nhớp như nhau rồi nếu cô muốn chết tôi cũng không thèm cản nhưng cô biết đó cô chết đi thì sẽ có nhiều người đi theo cô lắm
Nói xong anh ta vội nhoét vào miệng tôi một viên thuốc vàng vàng
- Nuốt vào không chửa ễnh ra đấy thì lấy ai kiếm tiền trả nợ hộ tôi
***
Hôm sau tôi ra khỏi phòng trọ, ánh sáng mặt trời làm tôi cảm thấy nhức nhối, cảm giác như mọi thứ xấu xa trong tôi đều được ánh mắt trời chiếu rọi mồn một trước mặt mọi người Tôi kéo chiếc nón là thấp xuống đi như chạy đến trước cửa một ngôi nhà 2 tầng Trong nhà vang lên tiếng bọn trẻ học bài léo nhéo, tiếng quát nghiêm khắc của người đàn ông khiến bọn trẻ trở nên im bặt Sắp đến giờ bọn trẻ tan lớp học thêm rồi, tôi vội vàng kéo nón quay đầu tan bước đi thì mẹ tôi đi đầu về bắt gặp chạy theo:
- An, an ơi! Phải con đó không?
Mẹ chạy theo giữ tay tôi lại:
- Trời ơi sao con về mà không vào nhà? Người con gầy quá, thằng đó nó đối xử không tốt với con đúng không?
Nước mắt mẹ lăn dài trên má, bao nhiêu tủi thân, ấm ức tôi òa khóc ôm lấy mẹ Đến lúc này thì giọng trầm ấm với vẻ nghiêm khắc vang lên sau lung:
- Bà vào nhà ngay, nhà này không bao giờ có đứa con gái mất nết như nó… Nó bỏ nhà đi theo trai thì khác gì lấy gio, lấy trấu bôi vào mặt tôi khụ khụ
- Ông ơi ! Ông bỏ qua cho con được không? Ông nhìn con xem nó
- Sướng hay khổ, ngu hay dại là do nó lựa chọn Có nó ở nhà này thì không có tôi, bà có vào nhà ngay không thì bảo
Tôi gạt nước mắt trên má tươi cười bảo mẹ:
- Con nhớ mẹ quá nên về thăm chút thôi, chứ anh ấy đối xử với con tốt lắm, mẹ vào nhà đi không bố lại tức quá mà lên cơn đau tim, con đi đây ạ
Nói xong tôi vội quay đầu rảo bước đi thật nhanh mà không dám ngoảnh mặt lại lấy một lần tôi sợ đối diện với ánh mắt của bố, sợ đối diện với những giọt nước mắt của mẹ
Lần này về tôi muốn từ biệt bố mẹ để chạy trốn khỏi người chồng hèn hạ và những kí ức đau thương đến một nơi thật xa bỏ quên mọi thứ
Nhưng…
Tôi đã không thể thực hiện được dự định của bản thân mình, giờ nếu tôi chạy trốn thì tôi biết với bản tính lưu manh của mình anh ta sẽ không bao giờ để gia đình tôi yên Tôi không thể ích kỉ đưa bố tôi một con người cả đời là một nhà giáo gương mẫu không dám đứng trên bục giảng nhìn học sinh vì có đứa con hư hỏng như tôi Tôi không thể vấy bẩn thêm danh dự gia đình mình được nữa Sống nhục nhã cũng được, khổ cũng được, sống lay lắt như một con vật cũng được NHƯNG tôi cần phải sống, chỉ có sống tôi mới không gây thêm những tổn thương chất chồng trong lòng những người thân về tôi nữa…
Tôi không thể chết, tôi phải sống, phải sống…

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK