• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì yêu mà hèn mọn - Sống không ánh mặt trời - Phần 9: Một vụ bắt cóc




Sống không ánh mặt trời - Phần 9: Một vụ bắt cóc
Mặc dù nói vậy nhưng trong lòng tôi cũng rất lo lắng nếu biết tôi đã về nhà hắn ta có thể giở đủ trò xấu xa được nhưng tôi không thể mãi trốn trong nhà được, tôi có thể trốn 1, 2 ngày nhưng không thể nào trốn được cả đời May quá tối hôm đó con quỷ đó không xuất hiện, tôi được an ổn một hôm Tôi nói qua với mẹ về tình hình hiện tại của mình, mẹ mừng vì tôi đã biết đứng dậy sau vấp ngã, mẹ bảo tôi đừng nặng lòng chuyện quá khứ nữa tất cả đã qua rồi sau bao chuyện xảy ra mẹ chỉ mong cha tôi khỏe mạnh và chị em tôi được an yên:
– Thiên hạ nói sao kệ họ dù có thế nào con cũng là con gái mẹ là núm ruột của mẹ, mẹ cất công mang nặng đẻ đau con đừng vì tiếng bấc, tiếng chì của thiên hạ mà hủy hoại bản thân con thêm nữa
Nghe những lời mẹ nói tôi mới biết mình ngu dại biết bao chính sự ngu dại và thiếu suy nghĩ của mình tôi đã khiến cho gia đình mình gặp bao sóng gió
Cả đêm nằm cạnh ôm mẹ ngủ tôi trằn trọc thao thức suy nghĩ cách nào để có thể giúp trả nhanh món nợ của gia đình, lấy tiền để bố tôi chữa bệnh và phụ giúp em trai tôi Tất cả mọi người trong gia đình tôi đã quá khổ sở vì tôi rồi giờ tôi phải làm gì đó để trả nợ cho bố mẹ Muốn vậy tôi phải bỏ việc ở phòng khám của anh bởi nếu ở đó số tiền anh trả cho tôi sẽ không đủ cho tôi nuôi sống bản thân mình chứ nói gì đến phụ giúp gia đình, thứ hai là mẹ tôi cũng già yếu rồi một mình bà chăm sóc bố thực sự vất vả tôi muốn được làm gần nhà để vừa có tiền vừa có thể phụ giúp gì đó cho bố mẹ Nhưng nghĩ đến việc phải xa Hưng tự dưng con tim tôi lại chùng xuống một nhịp có cái gì đó như là không nỡ, như là tiếc nuối…
Giờ muốn yên ổn làm ăn thì tôi phải cắt đứt được với chồng cũ, tôi không thể làm ăn, buôn bán gì được khi mà hắn ta suốt ngày đến quậy phá được, nhưng làm thế nào để thoát ra được vòng kiểm soát của con ác quỷ đó? Một năm qua hắn đến nhà tôi quậy phá như thế giờ biết tôi về chắc gì hắn đã buông tha cho tôi…những dòng suy nghĩ nối tiếp nhau đưa tôi vào trong giấc mơ mộng mị
Sáng hôm thứ hai tôi phải dậy sớm để bắt chuyến xe đến chỗ làm, mẹ tôi còn cẩn thận hái ít trái cây trong vườn cho tôi mang đi làm quà cho mọi người ở phòng khám, mẹ định cùng theo ra đường cái để bắt xe cùng tôi nhưng tôi gạt đi:
– Thôi con lớn rồi mà, mẹ ở nhà còn lo bữa sáng cho bố nữa, cuối tuần này con sẽ lại về thăm bố mẹ – Vừa nói tôi vừa nắm cánh tay của mẹ mà không nỡ buông ra
Đoạn tôi vẫy tay chào bố mẹ hăm hở bước đi, nhưng đi được một quãng tôi có cảm giác như có ai đó đang theo dõi sau lưng mình, tôi mải mốt băng qua con đường nhỏ hẹp sáng sớm nên vắng người qua lại một nỗi lo sợ mơ hồ tràn ngập trong lòng Bỗng mắt tôi tối sầm lại miệng tôi bị một cánh tay bịt chặt lại sau đó tôi lịm dần đi
Khi tôi tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong một căn nhà kho ẩm thấp và tồi tàn bên cạnh là những vỏ mì ăn liền, vỏ bánh mì vất vung vãi khắp nơi, đầu tôi vẫn còn chút choáng váng do tác dụng của thuốc mê để lại, nhưng một lúc sau khi định thần lại được tôi mới biết tay tôi bị trói bởi một sợi dây thừng được kết bằng sợi gai, mỗi lần tôi cố gắng dãy giụa ra thì nó khiến tay tôi trở nên đau nhức, lúc này tôi biết mình đã bị bắt cóc nhưng ai bắt cóc tôi mới được chứ? Phải chăng là hắn ta biết tôi về nhà nên âm mưu bắt cóc tôi Tôi cố tìm mọi cách để thoát ra khỏi sợi dây nhưng gần như là vô vọng, Nhìn ra bên ngoài tôi chỉ thấy một màu xanh ngắt của cây cối và cỏ dại qua ô lỗ thông khí nhỏ, tôi không định hình được thời gian chỉ thấy khi ánh nắng lọt nghiêng qua khe cửa thì có tiếng động hình như là tiếng bước chân người tôi cố dùng hết sức mình bò lại cánh cửa sắt dùng cánh tay bị trói đập mạnh vào cánh cửa mong sao có ai đi ngang qua nghe thấy tiếng động có thể đến cứu tôi, tiếng bước chân dừng lại nơi cửa mang theo nụ cười nham hiểm và thứ ánh nắng chói chang từ bên ngoài chiếu vào
Hắn ngồi xuống khe khẽ nâng chiếc cằm của tôi lên:
– Muốn chạy trốn sao vợ yêu, em có biết là tôi chờ em hơn một năm qua lâu như thế nào không?
Miệng tôi bị bịt kín tôi chỉ biết lắc đầu ú ớ nhìn anh ta bằng ánh mắt đỏ hoe của sự van xin cầu khẩn
– Ngoan nào sau này anh sẽ đối xử tốt với vợ yêu Chúng ta sẽ đi đến một nơi thật xa để trốn chạy tất cả, giờ anh đang bị bọn chủ nợ truy tìm nhưng anh vẫn chưa dám bỏ đi vì anh còn phải đợi vợ yêu về để đi cùng anh – Sau câu nói đó tiếng cười của hắn ta vang lên ha hả hết sức man dại, hắn ta thực sự điên rồi, điên thật rồi, làm sao tôi có thể chấp nhận trốn chạy cùng hắn sau bao nhiêu chuyện hắn đã gây ra cho tôi và gia đình tôi kia chứ, tôi lắc đầu ú ớ những tiếng không rõ
Hắn vội xoa đầu tôi như một ông chủ xoa đầu một con cún cưng:
– Ngoan nào! Để anh thương vợ nào…
Nói đoạn anh ta lột trần quần áo trên người tôi ra, cái miệng nham nhở lòa xòa râu ria của anh ta mút liếm lên cơ thể lõa lồ của tôi miệng anh ta di chuyển đến đâu thân thể tôi rúm ró lại tới đó, khi miệng anh ta kề sát mặt tôi thì thầm những lời tục tĩu kinh khủng thì một mùi hôi từ miệng anh ta xộc thẳng vào mũi khiến tôi cảm thấy buồn nôn một cảm giác uất hẹn và ghê tởm tràn ngập lòng tôi, tôi càng cố gắng giãy giũa để thoát ra thì thân thể anh ta lại càng áp chặt vào người tôi hơn
Anh ta nhấp nhổm cái mông chi chít những mụn đen chà xát bộ phận của anh ta lên người tôi, và thô bạo đẩy nó vào bên trong, sự thô bạo của anh ta khiến tôi đau đớn vô cùng chỗ đó của tôi đau và rát khiến cho mặt tôi nhăn lại sau mỗi cú thúc, nước mắt như ứa ra
Anh ta vẫn ra sức đẩy “nó” vào trong những cú dập mạnh liên hồi lên xuống chỉ khiến tôi đau đớn vẫy vùng trong sự khô khốc và tuyệt vọng Một lúc sau anh ta rút “nó” ra vơ vội hộp kem rồi bôi lên, chất nhầy của kem giúp anh ta đi vào trong tôi 1 cách dễ dàng hơn, cứ thế trong căn nhà kho anh ta ép tôi làm đủ trò để thỏa mãn nhu cầu sinh lí bao lâu nay bị kìm hãm của anh ta Đầu gối tôi quỳ xuống nền đất lạo xạo, đau điếng Cánh tay thô bạo của anh ta vặn vẹo nơi đầu ngực tôi, anh ta dùng đôi tay hằn học, bóp nặn khiến ngực tôi đau như muốn vỡ tung ra Anh ta vần vọc thân thể tôi đến khi chiều tắt nắng mới chịu kết thúc bằng một dòng nước ấm nhẫy trảy tràn trên cửa mình của tôi tanh tưởi và bẩn thỉu
Đói, mệt và thất vọng…
Lại một lần nữa màn đêm dài rằng rặc kéo đến bao phủ cuộc đời tôi, nước mắt tuôn rơi bởi sự bất lực bởi bao hi vọng làm lại cuộc đời lại bị con ác qủy đè nén đến tan tành, nhễu nhệt mùi mồ hôi, mùi phân chuột gián xung quanh cái nhà kho nát rách quyện vào nhau khiến người ta muốn nôn ói ra tất cả những gì có trong ruột và tôi chợt nghĩ rằng hình như cái mùi đó là mùi của cuộc đời mình thì phải
Sang ngày thứ hai người tôi như lả đi vì mệt, đầu tóc tôi quay cuồng tóc tai thì bết dính lại vì mồ hôi và bụi bẩn của nền nhà kho, tôi gần như tuyệt vọng hoàn toàn vào số phận của bản thân mình Hắn ta sau khi ngủ dậy vội vã đi ra ngoài, mắt tôi lim dim giả vờ như chìm đắm trong giấc ngủ, nhìn theo bóng hắn ta khuất hẳn sau cánh cửa sắt han gỉ, tôi vội vã lết dậy, tôi bò nhoài người lại bên cánh cửa sắt, cố gắng ma sát sợi dây với cánh cửa để tìm cửa sống cuối cùng cho bản thân mình, máu từ tay tôi ứa ra một chút do những vết han gỉ trên cửa cứa vào tay, máu chảy từng giọt, từng giọt xuống nền đất nhưng tôi không dám dừng lại dù còn 1 tia hi vọng tôi cũng phải cố để giành giật, “ phựt” chiếc dây thừng trên tay tôi tách ra…
***
Tôi lồm cồm chạy ra khỏi căn nhà kho đó, dù là ban ngày nhưng nơi này hoàn toàn xa lạ tôi không thể định hướng xem mình nên đi theo hướng nào, tôi chỉ biết chạy và chạy lúc mệt quá không chạy được nữa tôi nằm vật xuống bên lề đường lồm cồm bò như một con vật bị thương Tôi trần truồng chạy giữa những đám cỏ lau, thân thể bị vô số những chiếc lá cứa vào đau rát nhưng tôi không thể dừng lại tôi nghe được tiếng bước chân rất mau đang ở phía sau, một nỗi sợ hãi mơ hồ lại dâng lên trong lòng tôi gom tất cả chút hơi sức tàn còn lại của mình chạy thục mạng về phía trước miệng kêu cứu nhưng xung quanh chẳng có một ai cả, con đường nhỏ vắng tanh bóng người qua lại, đáp lại tôi chỉ là tiếng gió hoang hoải thổi làm rối bời mái tóc Tôi thất thần vừa chạy vừa nhìn quanh không có một ai cả tôi dần kiệt sức, mắt tôi hoa lên không nhìn rõ mọi thứ xung quanh, tiếng bước chân và hơi thở gằm ghè phía sau lưng tôi càng trở nên rõ rệt Lần này nếu lại rơi vào bàn tay nhơ nhớp bẩn thỉu của hắn thì tôi thà cắn lưỡi chết còn thanh thản hơn Đầu óc tôi dần trở nên mông lung vô định…
Bỗng tôi nghe được tiếng xe gắn máy từ phía xa chạy đến, lấy hết sức can còn lại tôi bò ra giữa con đường nằm, chiếc xe phanh “ két” lại cùng với tiếng làu bàu “ Cô bị điên à?” Tôi giơ cánh tay hua lên không trung thều thào “ Cứu tôi với! Có kẻ muốn giết tôi”
Người đi xe máy ngoái về đằng sau, anh ta dường như cũng thấy một bóng người đang cầm chiếc gậy lao tới, không kịp nghĩ ngợi nhiều anh ta vội bế xốc thân hình mềm oặt không mảnh vải che thân của tôi lên sau xe và nhanh chóng dồ ga chạy xe cũng là lúc “ vút” hòn đá được lao tới trúng vào đầu tôi máu bắt đầu chảy loang ra thấm đẫm vào chiếc áo anh ta đang mặc, anh ta loạng choạng tay lái thấy vậy tôi vội hét lên “ đi nhanh lên nếu anh ta đuổi kịp không chúng ta sẽ chết mất”, như được định thần lại anh ta nhanh chóng lao xe đi, tôi ngoái lại đằng sau con quỷ đó vẫn đang đuổi theo nhặt đá chọi liên tiếp nhưng chiếc xe cứ lao đi xa dần để lại con quỷ đang gào thét như xé rách không trung ở lại phía sau khuất dần, khuất dần
Đi được một quãng khá xa chừng như yên tâm là con ác quỷ kia không kịp đuổi theo nữa người lái xe máy cho xe đi chậm dần dần lại và dừng hẳn bên một vệ đường Anh ta xuống xe cởi chiếc áo lao động bên ngoài đã dính bê bết máu ra choàng lại cơ thể trần truồng như nhộng của tôi lay mạnh người tôi:
– Cô có sao không bị thương khá nặng, giờ tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện trước đã, thế nhà cô ở đâu để tôi thông báo cho người thân của cô
– Nhà tôi ở đường X, số nhà 36…- nói xong tôi mi mắt tôi nặng dần, nặng dần tôi chìm vào trong cơn mê vô thức
Lúc tôi tỉnh lại đã thấy trên mình mặc quần áo bệnh nhân mẹ tôi ngồi cạnh nước mắt ngắn dài, chỉ thức trông tôi có một đêm thôi mà sao gương mặt mẹ đã hóp tọp đến hẳn đi như thế, mẹ nhìn tôi nước mắt ứa ra:
– Khổ thân con gái tôi, khổ thân con gái tôi… – chỉ nói được câu ấy mẹ lại quay đi để lau những giọt nước mắt đang tràn trề trên khuôn mặt mẹ mỗi lần những vết chân chim co rúm lại là mỗi lần nước trong mắt mẹ lại trào ra
Tiếng bước chân đi tới
– Cô ấy không sao đâu chỉ bị thương phần mềm và ngất đi do bị mất nhiều máu và kiệt sức chỉ cần nằm viện theo dõi trong 12 tiếng nữa thôi sẽ được xuất viện Bác về nghỉ ngơi đi cả đêm qua bác đã thức trắng rồi, ở đây mọi việc đã có cháu lo
Tôi chợt nhận ra giọng Hưng, một nỗi xấu hổ xen lẫn tủi hờn dội lên trong lồng ngực cảm giác chua xót như thấm dần nơi đầu lưỡi Tôi thực sự không muốn anh ta nhìn thấy tôi trong hoàn cảnh thảm thương như thế này Tôi vội quay ra an ủi mẹ để tránh ánh nhìn đầy vẻ thương hại của anh ta dành cho tôi
– Con không sao đâu, mẹ về nghỉ ngơi chút đi Giờ mẹ vào chăm con thế này thì lấy ai ở nhà chăm sóc bố
– Bố con mẹ đã nhờ cô Lan hàng xóm sang trông nom giúp rồi con cứ yên tâm – mẹ vội xua tay như để trấn an sự lo lắng của tôi
– Quan trọng là bác phải giữ gìn sức khỏe, giờ cả nhà đang phải trông cậy vào bác, nếu bác ốm ra đấy thì lấy ai chăm sóc cho bác trai và cả An nữa Giờ bác ở đây cũng không giải quyết được gì, bác cứ về ăn uống nghỉ ngơi An là nhân viên trong phòng khám của cháu bác yên tâm là cháu sẽ có trách nhiệm lo cho cô ấy
Dù hơi lưỡng lự nhưng nghe lời khuyên của Hưng mẹ tôi cũng đành đứng lên để ra về Trước khi về mẹ tôi dùng hai tay nắm lấy cánh tay Hưng thật chặt:
– Giờ bác về lo cho bác trai, còn An … bác nhờ cậy cả vào cháu…
– Vâng bác cứ yên tâm
Nhìn theo dáng mẹ khuất dần nơi phía cửa, nước mắt tôi lại trực trào ra, không còn ai bên cạnh một mình đối diện với Hưng khiến tôi cảm thấy ngượng ngập không tự nhiên một chút nào hết, tiếng Hưng vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi:
– Đêm qua tôi đã được nghe bác kể về chuyện của cô…- Thoáng chút im lặng rồi Hưng tiếp lời “ Thế cô định để hắn ta điều khiển cuộc đời cô đến bao giờ?”
– Thế theo anh tôi phải làm gì với tên ác quỷ đó? – Giọng tôi thoáng bần thần
– Tôi chưa thấy ai ngu ngốc như cô – giọng Hưng trở nên gay gắt – Cô như người không có não vậy giờ chỉ còn một cách thoát ra được hắn là cô sẽ đơn phương li hôn ra tòa với những gì hắn đã gây ra cho cô tôi tin hắn ta sẽ phải trả giá
– Anh không hiểu hết về con người anh ta đâu, một khi máu điên nổi lên anh ta có thể liều mình làm bất cứ chuyện gì – tôi nói trong lo lắng sợ hãi
– Nếu cô còn yếu đuối và sợ hãi thế này thì đừng mong thoát được khỏi hắn ta Mọi việc về giám định thương tật cô cứ để tôi lo, hắn dùng luật rừng để điều khiển cô khiên cô sợ hãi thì tôi dùng pháp luật để chơi lại hắn…
Có tiếng y tá gọi có ca cấp cứu khẩn, Hưng vội quay sang dùng cánh tay đặt nhẹ lên vai tôi:
– Cô cứ yên tâm mà nghỉ ngơi, mọi chuyện đã qua rồi!
Tôi không biết những sóng gió trong cuộc đời tôi đã qua thật chưa nhưng chỉ cần nghe thấy câu nói đó của anh bỗng dưng tôi như có thêm sức mạnh để sống…

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK