Mục lục
Bà Xã, Anh Ở Đây!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những ngày sau đó, Lăng Mặc không tìm đến cô nhưng ông nội Lăng không biết bằng cách nào có được số điện thoại của cô, muốn cô đến Lăng gia chơi. Nhưng Thẩm Ninh cứ nghĩ đến Lăng Mặc là thấy sợ nên cô đành từ chối khéo, nói bản thân sắp tốt nghiệp, còn nhiều thứ phải chuẩn bị.



"Lăng Mặc, ông Lăng dạo này khỏe không? Ba chú nhắc tới ông Lăng suốt, bữa tới nhất định phải mời ông ấy tới Kim gia chơi."



"Kim tổng có 5 phút để nói chuyện chính, nếu chỉ đến để hỏi thăm thì có thể kết thúc được rồi." Lăng Mặc nhìn đồng hồ đeo tay hờ hững nói.



"Chú đến tất nhiên là muốn bàn về hợp đồng cháu muốn huỷ. Không biết cháu có thể suy nghĩ lại không?" Kim Nghị nén cơn giận trong lòng, nhíu mày nói.



"Không thể."



"Lăng Mặc, hợp đồng đó chúng ta đã bàn rất lâu rồi, nếu như có điều gì không hài lòng, cháu có thể nói với chú."



Lăng Mặc nhìn Kim Nghị một hồi, cuối cùng ngả người ra sau vẫy tay với Lâm Triết bên cạnh: "Tiễn khách."



Kim Nghị không ngờ Lăng Mặc lại không cho ông ta chút mặt mũi nào, cứ như vậy sai người đuổi ông ta về. Lăng Mặc cũng không để tâm đến khuôn mặt khó chịu của ông ta, Kim Cẩm Nhi dám gài bẫy anh, huỷ một hợp đồng đã là quá nhẹ nhàng rồi.



"Tiểu Ninh Ninh, dạo này cậu gặp chuyện gì sao? Đêm nào tớ cũng thấy cậu gặp ác mộng." Diệp Tử lo lắng nhìn Thẩm Ninh.



Từ sau khi biết được thân phận của Lăng Mặc, đêm nào Thẩm Ninh cũng mơ thấy anh đến tìm cô đòi mạng, không muốn gặp ác mộng cũng khó.



Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô nhìn người gọi đến, do dự một chút rồi vẫn nghe. Diệp Tử ngồi một bên thấy cô dạ dạ vâng vâng, hỏi thăm mấy câu rồi vội vàng thay đồ thì hiếu kỳ không thôi.



"Có chuyện gì sao?"



"À không, đi thăm người ốm thôi."



Nhìn cánh cổng cao lớn trước mặt, Thẩm Ninh do dự không biết có nên bấm chuông hay không. Đến khi cô muốn quay người rời đi, lại bị một chiếc xe đen sang trọng chắn trước mặt. Cửa kính từ từ hạ xuống, Lăng Mặc một thân vest đen bá khí nhìn cô, một cái liếc mắt cũng khiến Thẩm Ninh thấy chột dạ.



"Cô đến thăm ông nội sao?"



"Đúng... đúng vậy." Thẩm Ninh ấp úng nói.



Cánh cửa lớn mở ra, nhìn xe đen đi vào trong, Thẩm Ninh khẽ thở dài một tiếng, cô là đến thăm ông nội Lăng, sao phải sợ chứ.



"Tiểu Ninh Ninh, cuối cùng cháu cũng đến rồi." ông nội Lăng mặt mày hồng hào, giọng nói cũng to gấp mấy lần bình thường, trông vô cùng khỏe mạnh, nào có nào gọi là ốm yếu chứ.



"Ông nội, nếu ông khỏe rồi thì cháu đi đây." thấy ông nội chỉ chăm chăm nói chuyện với Thẩm Ninh, Lăng Mặc nhàn nhạt lên tiếng.







"Cái thằng này, vừa đến đã muốn đi rồi à. Vào thư phòng, ông có chuyện muốn nói với hai đứa."



***



Choang.... Kim Nghị tức giận đập bể bình hoa bên cạnh, đám người hầu sợ hãi không ai dám tiến lên dọn dẹp. Mấy hôm trước ông chủ đã đập không ít đồ trong nhà, nay lại không biết vì sao vừa về đã tức giận đập bể bình hoa mới mua.



"Đúng là tức chết mà. Tên oắt con Lăng Mặc đó đúng là hống hách kiêu ngạo, nếu không phải hợp đồng đó quan trọng với Kim thị, còn lâu Kim Nghị này mới xuống nước đến đó." cứ nghĩ đến hôm nay bị mất thể diện như vậy, ông ta lại càng muốn lật đổ Lăng Mặc hơn.



"Ông xã, anh bớt giận đi. Dù sao tính khí của Lăng Mặc trước giờ đều như vậy, ông chấp nhất làm gì." bà Kim xoa nhẹ lưng chồng khẽ nói.



"Đợi tôi có được hợp tác lâu dài với Lệ thị, để xem thằng nhãi đó còn kiêu ngạo được nữa không. Mà Cẩm Nhi đâu rồi, nó theo đuổi Lăng Mặc lâu như vậy mà vẫn chưa thành công sao? Đúng là vô dụng, biết trước tôi đã đưa nó sang nước ngoài."



Bà Kim cắn nhẹ môi không nói gì. Năm đó để ngăn chồng đưa con gái sang nước ngoài, bà đã bày kế cho Kim Cẩm Nhi theo đuổi Lăng Mặc nhưng không ngờ đã qua 2 năm mà vẫn chưa thành công. Bà chỉ có 1 đứa con gái bảo bối duy nhất, sao có thể dễ dàng đưa đi xa như vậy được.



Lăng gia, Thẩm Ninh có chút không tin vào tai mình, cô nghi hoặc nhìn ông nội Lăng, cẩn thận hỏi lại lần nữa.



"Ông muốn con kết hôn với Lăng Mặc?"



"Ông biết con rất bất ngờ nhưng hai đứa đã ngủ với nhau, nó phải có trách nhiệm với con." ông nội Lăng vỗ vỗ tay cô an ủi nói:" Tiểu Ninh Ninh con yên tâm, ông sẽ không để con phải chịu thiệt đâu."



"Con...." Thẩm Ninh cứng họng, cô rất muốn nói rằng cô không cần anh chịu trách nhiệm. Cô không cần.



"Tiểu Ninh Ninh, không lẽ con chê Lăng Mặc sao?"



“Ông nội.” Lăng Mặc nhíu mày lên tiếng. Từ bao giờ Lăng Mặc anh lại bị người khác chê chứ? Chỉ có anh chê người khác chứ làm gì có chuyện ngược lại, tuỳ tiện vẫy tay một cái cũng có hàng tá cô xếp hàng muốn bò lên giường của anh, nhưng anh lại chỉ chạm được vào người Thẩm Ninh.



"Con không chê." Thẩm Ninh nghe vậy buột miệng nói.



"Vậy tốt quá rồi."



"....."



Đợi Thẩm Ninh rời đi, Lăng Mặc mới nhíu mày nhìn ông nội.



"Cháu sẽ không lấy cô ấy."







"Cháu muốn làm một người không có trách nhiệm sao?" ông nội Lăng điềm tĩnh hỏi.



"Nếu ông muốn có chắt thì Lăng Y hay Lăng Thiên đều có thể sinh cho ông được."



"Lăng Mặc, sau khi ông mất, Lăng gia chỉ có thể giao cho cháu. Bây giờ Thẩm Ninh có thể chạm vào cháu, vậy thì Lăng gia sau này không sợ không có người thừa kế."



Nghĩ đến đêm đó anh điên cuồng phát tiết trên người cô, Lăng Mặc lại chẳng thể phản bác nổi lời của ông nội. Nếu bây giờ bỏ qua cô, có thể anh sẽ cả đời phải cô độc nhưng Lăng Mặc anh tuyệt đối không lấy người anh không yêu.



"Nếu cháu có thể lấy vợ sinh con, ông cũng yên tâm mà gặp bà và mẹ cháu ở dưới kia." ông nội Lăng bỗng nhiên nói khẽ như chỉ để một mình bản thân nghe thấy.



Những lời nói lọt vào tai Lăng Mặc khiến anh trầm tư, bước chân rời đi khẽ dừng lại rồi nhanh chóng hồi phục rời khỏi thư phòng.



Lấy Thẩm Ninh sao? Xem ra thật sự phải suy nghĩ chuyện này rồi.



Nhìn chiếc xe đen rời đi, ông nội Lăng quay người ngồi xuống ghế, trên môi lộ ra nụ cười thỏa mãn. Quản gia mang ly nước và thuốc bước vào phòng, vừa nhìn liền biết lão gia lại vừa lừa thành công cháu trai mình nên mới hí hửng như vậy. Ông ta làm quản gia ở đây hơn nửa đời người, chứng kiến biết bao nhiêu việc, chỉ có thể nói lão gia chính là một diễn viên chuyên nghiệp, đâu đâu cũng là đất diễn. Cái tật này già rồi vẫn không bỏ.



"Lão gia, lần này cậu chủ sẽ nghe lời ông sao?" quản gia đặt cốc nước xuống bàn, quay sang hỏi.



"Tâm nguyện cả đời của tôi đấy, nó dám không lấy, tôi lên cơn đau tim cho nó xem."



"....."



"Thuốc gì đây?"



"Không phải ngài bảo diễn phải diễn cho thật thì cậu chủ mới tin sao?"



"Nó đi rồi, thuốc này không cần nữa. Mau giúp tôi xem xem ngày nào đẹp, qua nhà Tiểu Ninh Ninh hỏi cưới."



Quản gia khẽ thở dài một tiếng, con gái người ta còn chưa đồng ý mà.



Lâm Triết đang ngồi ngủ gật trong phòng làm việc bỗng nhận được tin nhắn của anh. Anh ta nhướng mày, suy nghĩ một chút rồi bấm gọi cho một người, rất nhanh đầu dây bên kia đã có người bắt máy.



"Tiên sinh xảy ra chuyện gì sao?"



"Anh trai, Lăng Mặc muốn gặp anh. Có một cô gái chạm vào được cậu ấy. Thế nào, đủ thú vị với anh chưa?"



Ngắt điện thoại, Lâm Triết ngáp dài một cái, tiếp tục sự nghiệp ngủ của mình. Dạo này vì có thêm việc của Thẩm Ninh nên anh ta vô cùng mệt mỏi, giờ có Lâm Từ, gánh nặng công việc sẽ bớt đi không ít.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK