Người trong đại sảnh vừa nhìn thấy Thẩm Ninh đến liên lập tức bỏ lại công việc, nhanh chân ra chào cô. Tiên sinh đã từng nói, thây Thẩm Ninh cũng như thấy anh, ai dám không nghe theo sẽ lập tức bị đá đi.
"Tôi có làm chút bánh, mọi người ăn thử đi."
Thấy bọn họ như vậy, Thẩm Ninh liền lấy bánh trong túi ra chia cho mỗi người một ít. Cũng may cô làm nhiều nhưng cũng chỉ đủ cho người ở đại sảnh, mấy chục tầng còn lại, e là không thể chia cho được.
"Ha ha ha phu nhân khách khí quá, bánh này thơm thật đấy, nhìn còn ngon mắt nữa." Một nhân viên cười nói.
2
.
"Phu nhân đúng là khéo tay, vừa xinh đẹp lại còn giỏi nấu ăn." Một người khác tiếp lời.
Mọi người đều vây quanh Thẩm Ninh nịnh nọt, cô cứng nhắc cười đáp lại, cố gắng chui vào trong thang máy. Vừa lên được tăng 48 đã thấy Lâm Triệt và thư ký Tô đang báo cáo gì đó. Thẩm Ninh nhẹ nhàng đi tới ngồi xuống ghế sopha. Lăng Mặc đang chăm chú nghe, cảm nhân được ánh mắt nhìn mình chăm chăm thì ngâng đầu lên nhìn,
Bốn mắt nhìn nhau, Lăng Mặc nhướng mày nhìn Thẩm Ninh, môi mỏng khẽ cong lên. Lâm Triết thấy Lăng Mặc bắt đầu không chú ý liền quay lại nhìn, thấy Thẩm Ninh thì hiều ra.
"Được rồi thư ký Tô, cô còn báo cáo cái gì nữa." Lâm Triệt huých nhẹ vào tay người bên cạnh.
"Sao vậy? Sao lại không báo cáo nữa?"
"Nhìn Lăng Mặc xem, giờ có báo cáo thì cũng không vào tai đâu."
Thư ký nhìn theo ánh mắt của Lăng Mặc, phát hiện Thẩm Ninh đang ngồi phía sau. Tiên sinh đúng là cuồng vợ trước đó còn vác bộ mặt nghiêm túc nghe bọn họ báo cáo, bây giờ lại nhởn nhơ như vậy.
"Xong rồi sao?" Lăng Mặc bổng lên tiếng hỏi.
"A... chưa xo..."
"Nêu xong rồi thì ra ngoài đi."Còn chưa đợi thư ký nói hết, Lăng Mặc đã lên tiếng đuổi người.
Anh đứng dậy đi đến chỗ Thẩm Ninh, lâu rồi mới thấy cô đến đây, còn mang cả đồ ăn đến. cho anh nữa. Nhưng Lăng Mặc còn chưa vui vẻ được vài phút, Thẩm Ninh đã gọi Lâm Triệt và thư ký Tô quay lại, còn nhiệt tình mời hai người đó ngồi xuống thử bánh cùng nhau.
Thư ký Tô cắn một miếng nhỏ liền quay sang nhìn Lâm Triết ngồi bên cạnh. Lâm Triết nuốt miếng bánh xuống bụng, cười vui vẻ lấy miếng khác ăn, hoàn toàn không để khuôn mặt u ám của Lăng Mặc vào trong mắt.
"Trợ lý Lâm, anh vẫn còn ăn được nữa sao?" Thư ký Tổ nghiêng người nói nhỏ vào tại Lâm Triệt.
"Bánh ngon mà."
"Nhìn tiên sinh kìa."
"Bánh ngon mà." Lâm Triệt ngang đầu nhìn Lăng Mặc, vừa nhai vừa nói. Sau đó giống như không thấy ánh mặt hình viên đạn của ai kia tiếp tục sự nghiệp ăn uống.
Thư ký thấy vậy, trong lòng liên cảm thấy khâm phục Lâm Triết. Trong Hoàng Đăng, người có gan trêu chọc tiên sinh chắc chỉ có trợ lý Lâm thôi. Mà người bị tiên sinh vặn lại chắc cũng chỉ có mình anh ta.
"Lăng Mặc, bánh không ngon sao?" Thấy Lăng Mặc vẫn chưa ăn miếng nào, Thẩm Ninh khẽ hỏi. Mọi người đều khen ngon mà, chẳng lẽ không hợp khẩu vị với anh sao?
"Anh muốn em đút cho anh ăn." Vừa quay sang Thẩm Ninh, Lăng Mặc liên lập tức mỉm cười dịu dàng, thái độ khác hẳn lúc nhìn hai cái bóng đèn kia.
Thẩm Ninh đỏ mặt nhưng cũng không từ chối, trước bốn con mắt của hai người đối diện, cô xấu hổ đút cho anh ăn. Vẻ mặt Lăng Mặc vô cùng hưởng thụ, nhướng mày nhìn hai người đối diện. Nêu đã muốn ăn thứ không phải ai cũng được ăn thì phải chịu được chút chuyện này.
Lâm Triết hừ hừ hai tiếng, bỏ cả miếng bánh vào miệng. Chỉ là đút đồ ăn thôi mà, anh ta với Diệp Tử cũng làm được.
Tiếng điện thoại vang lên, Lăng Mặc thấy hiện thị là số lạ, nhíu mày bắt máy.
"Lăng Mặc đúng không? Vợ của mày đang ở trong tay bọn tao."
Lăng Mặc nhướng mày nhìn Thẩm Ninh đang nói cười với Lâm Triết. Bắt cóc tống tiền thời nay quá thiếu chuyên nghiệp, bắt nhầm người còn dám gọi đòi tiền chuộc sao?
"Mau chóng gom đủ 100 triệu nếu không... tút... tút...tút."
Người bên kia còn chưa nói xong, Lăng Mặc đã trực tiếp tắt điện thoại.
"Có chuyện gì sao?" Thẩm Ninh thấy biểu cảm của anh khác lạ liền hỏi.
"Không có gì, gọi nhầm thôi."