"Đi thôi... đi thôi..." nhân viên khác đang nói chuyện, nhìn thấy Diệp Tử đi đến liên lập tức giải tán rời đi.
Mọi người đều đối tốt với cô ta nhưng thỉnh thoảng Diệp Tử vẫn cảm nhận được những ánh mặt khác lạ của bọn họ, nhất là lúc cô được Hà tông gọi vào hay là đi từ phòng Hà tông đi ra, bọn họ đều nhìn bằng ánh mắt kì quái.
"Chị định pha cafe sao? Loại này uống lạnh sẽ ngon hơn đấy." Diệp Tử nhìn người bên cạnh cười nói.
"Cảm ơn em."
"Chị không đi ăn trưa cùng mọi người sao? Nghe nói ở dưới có quán ăn mới khai trương đấy."
Người đó cười đáp lại Diệp Tử. Cô ta ngó xung quanh, thấy không có ai mới dám đến gần nói nhỏ với Diệp Tử.
"Em đừng thân cận với Hà tổng quá."
"Có chuyện gì sao?"
"Những thư ký nữ trước đây của Hà tông, người thì sảy thai, người thì bị đuổi việc mất trắng tất cả, còn có người bị mất mạng nữa, nghe nói đều là do Hà tông..."
"Diệp Tử" giọng Hà tông vang lên.
Người kia sợ hãi vội vàng đi ra ngoài. Diệp Tử nhíu mày nhìn theo cô ta, đợi Hà tông gọi lần hai mới trả lời.
Cuối cùng cũng đến ngày nghỉ, Thẩm Ninh lôi Diệp Tử ra quán cafe, không ngừng than thở về công việc hiện tại của mình. Cô dù sao cũng là thiếu phu nhân của Lăng gia, vậy mà vào Lăng thị làm việc lại bị bắt nạt.
"Ai kêu cậu không cho Lâm Triết nói ra thân phận, giờ còn than trách." Diệp Tử chông cảm
nói.
"Còn cậu thì sao? Công việc ổn chứ?"
"Cũng ôn, chỉ là...." Diệp Tử ngập ngừng nói.
"Có chuyện gì sao?"
"Có chị nhân viên khuyên tớ không nên thân cận với sếp, nghe nói những thư ký nữ trước đây đều có kết cục không tốt."
"Cậu nên cẩn thận, bây giờ không tin được bố con thằng nào đâu."
Diệp Tử gật đầu, trong lòng lại có chút lo lắng. Sau khi nghe chị nhân viên đó nói vậy, cô ta luôn có cảm giác không an tâm, nhất là lúc ở một mình với sếp, cảm giác ánh mặt anh ta cứ gian tà.
Chiều tối gần tan làm, Hà tông gọi Diệp Tử vào phòng. Anh ta cười cười nhìn cô ta từ đầu đến chân rồi mới nói.
"Tối nay có hẹn với đối tác, em về thay đồ rồi đi với anh."
"Em cũng phải đi cùng sao?"
"Em là thư ký của anh, đi cùng anh là nhiệm vụ của em."
"Vâng."
Diệp Tử cúi đầu, trong lòng không muốn đi nhưng lại chẳng thể từ chối. Dù sao công việc tốt như vậy cũng không phải đâu cũng có.
Đối tác của Hà tông lại hẹn gặp nhau ở trong quán bar. Diệp Tử chưa từng đến những nơi như thế này, nhìn mọi người ăn mặc mát mẻ điên cuồng nhảy nhót khiến cô ta thấy sợ hãi. Hà tông nhìn biểu cảm của Diệp Tử thì càng hài lòng hơn, cừu non quả nhiên là ngây thơ.
"Tân Bách?"
Diệp Tử ngạc nhiên nhìn anh ta đang cười vui vẻ, tay trái ôm một em, tay phải ôm một em. Hoá ra đối tác mà Hà tông nói chính là Tân Bách. Diệp Tử định quay người rời đi, tay lại bị Hà tông giữ lại.
"Diệp Tử, em định làm anh mất mặt sao?" Hà tông nửa đùa nửa thật nói.
Diệp Tử căn nhẹ môi đi theo sau Hà tông vào trong, lại không biết rằng hai người họ sớm đã chuẩn bị kế hoạch trước.
"Hà tông đến rồi đấy à" Tân Bách đứng dậy cười chào, lại làm như ngạc nhiên khi nhìn thấy Diệp Tử: "Hoá ra bây giờ em lại làm thư ký cho Hà tông."
"Hai người biết nhau sao?"
"Là người quen cũ."
Tần Bách cười cười nhìn Diệp Tử. Anh ta vừa ngồi xuống đã gọi rất nhiều rượu, thậm chí còn gọi cho Hà tông hai cô em xinh đẹp. Diệp Tử ngôi vào một góc, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của bản thân. Bình thường nhìn Hà tông hiền lành tốt bụng như vậy, không ngờ là bạn của Tần Bách. Sau khi uống với Hà tông mày lỵ, Tân Bách liền quay sang Diệp Tử.
"Diệp Tử, anh mời em một ly."
"Tôi không biết uống rượu." Diệp Tử lập tức từ chối.
"Chỉ là một ly thôi, chẳng lẽ em không nề mặt anh được sao?"
"Tôi..."