Giọng nói non nớt của UU vang lên khiến hai người khựng lại. Lâm Triết thay mặt Lăng Mặc bắt đầu đen lại thì cố nở nụ cười, vội vàng bịt miệng UU lôi vào trong thang máy.
Lăng Mặc ho khan hai tiếng buông cô ra, anh quên mất UU đang ở đây. Thâm Ninh xấu hổ cúi đầu, cô quên mất Lâm Triết là người đưa cô lên đây.
Lăng Mặc cũng không còn lý do giấu cô, liền đem hết mọi chuyện lúc trước kể lại. Nghe đến đoạn lần đầu hai người gặp nhau, Thâm Ninh chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Đúng là xấu hổ mà, cô còn cho rằng lần đầu của bản thân đã bị tên khốn nạn nào cướp mất rồi, hoá ra lại là anh.
"Mặc dù bây giờ em chỉ nghe qua anh hai và anh kề nhưng chắc chắn sau này em sẽ nhớ ra." Thâm Ninh thấy hơi có lỗi nhưng bây giờ có muốn cô cũng chưa thể nhớ ra được, có thì cũng chỉ là những mảnh vụn trong mơ.
Lệ Tử Ngôn lại kể cho Thâm Ninh nghe sao? Lăng Mặc thấy có chút hoài nghi. Trước kia anh ta là người biết rõ tất cả mọi chuyện, lại chọn cách giấu giếm Thâm Ninh, bây giờ lại kế ra?
"Sao vậy, anh vẫn giận em sao?" Thấy Lăng Mặc nhíu mày, Thâm Ninh lo lắng hỏi.
"Thâm Ninh, em có muốn điều trị không? Anh nghe nói thôi miên có thể giúp người ta nhớ lại những thứ đã quên mất." Lăng Mặc nắm lấy tay cô, dù sao cô cũng đã biết rồi, anh cũng không sợ cô nhớ lại sẽ hận anh.
Thâm Ninh suy nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý. Nếu thôi miên có thể giúp cô nhớ ra thì cô sẽ đồng ý.
Đưa U U xuống bên dưới, Lâm Triết mới dám đưa tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán. Lăng Mặc ác lắm, bình thường không sao nhưng chỉ cần liên quan đến Thâm Ninh là sẽ ra tay với anh ta rất nặng. Anh ta không muốn tranh công việc của mấy cô lao công nữa đâu.
"Chú Lâm, sau đó papa sẽ “hun hun” mami đúng không?" UU hai mắt long lanh nhìn Lâm Triệt.
"Sao cháu biết? Chú nói cho cháu nghe, trẻ con nhìn mấy thứ đó sẽ bị đau mắt đấy." Lâm Triết liếc bé con một cái, nhìn cái mặt hứng khởi thế kia xem ra là vẫn chưa hết kích thích.
UU dầu mỏ, nó mới không tin đầu. Papa và mami đã ở bên nhau, vậy chẳng phải đã đến lúc thực hiện hợp đồng rồi sao? Nghĩ đến sau này sẽ được ngủ cùng với cô, UU lại vui vẻ, vừa đi vừa ngâm nga hát. Lâm Triết khó hiểu nhìn theo, hai ba con nhà này đúng là quái dị, chằng thể hiểu nổi.
Trong một ngôi nhà cách xa trung tâm thành phố, nơi này ít người qua lại, chủ yếu đều những người nghèo khô hoặc không còn nơi nương tựa, gọi là khu ổ chuột cũng không quả đáng. Kim Cẩm Nhi ngồi trong nhà chật hẹp, cảm giác khó chịu chạy dọc toàn thân. Trước đây đã quen sống sung sướng, bây giờ khô một chút cũng không thể chịu được.
Bỗng có người mở cửa đi vào khiến cô ta giật mình đứng bật dậy. Nhưng vừa thấy người đến là ai liền thở phào nhẹ nhõm.
2
2
"Tiểu Băng, sao em lại đến đây? Có phải bên ngoài xảy ra chuyện gì không?"
"Em đến xem chị sống như thế nào." Lệ Tiếu Bằng đặt túi đồ ăn xuống, mỉm cười nói.
Thấy có đồ ăn ngon, Kim Câm Nhi cũng không giữ hình tượng mà hùng hô lây ăn. Đồ ăn ở đây phải gọi là quá kinh khủng, cô ta không thể nuột nôi, cũng không hiệu đám người kia làm sao có thể sống ở đây đến tận bây giờ.
"Chị ăn từ từ thôi kéo nghẹn." Lệ Tiểu Băng mở miệng quan tâm Kim Cầm Nhi nhưng có trời mới biết trong lòng cô ta lúc này cảm thấy cực kỳ ghê tởm.
"Um chỉ có em là tốt với chị... Tiểu Băng... em có thể kiếm chỗ nào tốt hơn một chút cho chị không? Ở đây thực sự quá tồi tàn, chị chằng bữa nào được ăn no cả." Kim Câm Nhi vừa ăn vừa nói, đối với Lệ Tiêu Băng chính là cảm động đến mù quáng.
Ăn mày có đòi xôi gấc, nếu không phải cô ta ra tay cứu giúp thì giờ này Kim Cầm Nhi đang bị người của 3 thế gia hành hạ rồi, vậy mà còn dám mở miệng yêu cầu?
"Chị yên tâm, em đã nghĩ được cách giúp chị chạy trốn rồi. Chỉ có điều..."
"Chỉ có điều gì?"
"Chỉ có điều... Thấm Ninh vì muốn trả thù chị mà bắt Tiểu Kiều gánh tội thay, đánh đập thăng bé vô cùng tàn bạo, đúng là không phải con người mà" Lệ Tiêu Băng đau lòng nói, diễn xuất không thể nhìn ra là đang nói dối.
"Cái gì? Cô ta đánh đập con trai chị? Tiện nhân đó... vậy Kim gia không ai đứng ra giúp thăng bé sao?" Kim Câm Nhi tức giận đứng bật dậy.
Trong mắt Lệ Tiều Băng thoáng tia hài lòng, biều hiện này đúng là rất vừa ý cô ta. Kim Cầm Nhi nhát gan vô dụng, nhưng chỉ cần tức giận thì mới có thể giống như kẻ điên mà ra tay dứt khoát.
"Thâm Ninh là đại tiểu thư Lê gia, lại là thiếu phu nhân của Lăng gia, ai dám đứng ra ngăn cản chứ. Em cũng có nói giúp nhưng cũng không thể thay đổi được, dù sao em cũng chỉ là con nuôi, làm sao so được với con ruột như chị ấy." Lệ Tiêu Băng chấm nước mắt, lại giống như thật sự lo lắng cho Tiêu Kiêu.
"Tiện nhân... cô ta đúng là đáng chết.
"Câm Nhi, chị có muốn trả thù cho Tiêu Kiêu không? Em sẽ giúp chị, xong việc chị chỉ cần trốn sang nước ngoài là được, bên đó em đã sắp xếp người tiếp ứng rồi."