Mục lục
Bà Xã, Anh Ở Đây!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Ông nội Lăng liếc mắt lên trên lầu, chỉ khẽ thở dài một tiếng. Thật ra ông cũng không phải là ghét Lăng Viên nhưng dường như Nhã Khanh kia quản lý quá chặt chẽ, con bé cũng không dám đến gần nói chuyện với mọi người.


"Cụ nội, cô Lăng Viên tại sao không xuống chơi với chúng ta?" UU bỗng nhiên lên tiếng.


"UU, cháu có thích cô Lăng Viên không?"


"Cháu không biết nhưng có vẻ cô không phải là người xấu."



Ngay cả đến một đứa trẻ cũng có thể nhận ra sao? Cũng may tính cách Lăng Viên không giống mẹ nó, nếu không nó sớm muộn cũng sẽ bị cô độc cả đời.


"UU, cụ nhờ cháu một việc nhé."


Ông nội Lăng ghé sát tai UU thì thầm to nhỏ. Chỉ thấy UU gật đầu vài cái, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn.


Lăng Viên đang thất thần nhìn đống bài tập, bỗng tiếng gõ cửa vang lên. Trước giờ ngoài người hầu ra, không ai vào phòng nó mà phải gõ cửa cả. Lăng Viên cẩn thận mở hé cánh cửa ra, chỉ thấy UU đang mỉm cười thật tươi nhìn nó, trên tay còn có thêm chiếc bánh kem vị dâu tây.


"Cô nhỏ, mở cửa cho cháu vào đi."


"Cậu... cậu vào làm gì?" Lăng Viên có chút sợ hãi nói.




"Đương nhiên là cùng cô nhỏ ăn bánh kem rồi" UU thoải mái nói, dùng thân hình nhỏ nhắn đẩy cánh cửa ra đi vào trong.


Lăng Viên hơi ngạc nhiên, nó nhìn chằm chằm đĩa chiếc bánh trong tay UU, bỗng nhớ đến người phụ nữ dịu dàng lần đó. Người đó là mẹ của UU nhỉ và cũng là chị dâu của nó.


"Cô nhỏ, lại đây ăn bánh kem này, đây là cụ nội đặc biệt chuẩn bị cho cô nhỏ đấy."


"Là... là ông nội chuẩn bị cho tôi sao?" Mắt Lăng Viên hơi sáng lên nhưng lập tức tối lại, nó lắc đầu: "Nhưng tôi không thể ăn, mẹ sẽ đánh tôi."


UU chớp chớp mắt nhìn Lăng Viên, chỉ là ăn một chiếc bánh kem thôi mà, có cần phải như vậy không. Nhớ trước đây mỗi lần nó thèm, không ai có thể ngăn cản được, ngay cả papa cũng phải chịu thua đấy.


"Không sao đâu, đồ của cụ nội cho, mẹ của cô nhỏ sẽ không dám làm gì đâu."


"Thật sao?" Hình như trong nhà này, ông nội là to nhất, nếu ăn một ít, chắc sẽ không sao đâu nhỉ? Nhưng nó vẫn sợ.


"Không sao thật mà." UU mỉm cười, đút một miếng bánh kem cho Lăng Viên: "Thế nào? Ngon không?"


Cảm nhận được vị ngọt bên trong miệng, Lăng Viên lập tức vui vẻ gật đầu. Đúng là ngon thật, hai mắt Lăng Viên sáng lên, bánh kem ngon đến như vậy sao. UU thấy vậy thì mỉm cười vui vẻ, cụ nội nói đúng, cô nhỏ đúng là rất thích chiếc bánh kem này.


"Lăng Viên, con đang làm gì vậy?" Giọng nói u ám vang lên.


Lăng Viên lập tức sợ hãi quay đầu nhìn ra phía cửa. Quả nhiên thấy Nhã Khanh đang đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm nó. UU nhíu mày, người phụ nữ độc ác này lại xuất hiện rồi, còn khiến cô nhỏ sợ hãi như vậy.


"Cô nhỏ đừng sợ, có UU ở đây." UU chắn trước mặt Lăng Viên, bình tĩnh nói.


"Lại là mày. Hai mẹ con chúng mày đúng là âm hồn bất tán." Nhã Khanh đi đến nhíu mày nhìn UU. Khuôn mặt này càng nhìn càng thấy đáng ghét.


Lăng Viên sợ hãi núp sau lưngUU. Nó có thể tưởng tượng cảnh mẹ lấy rọi ra đánh vào người mình hoặc những cái tát giáng xuống mặt đau đớn như thế nào.


"Lăng Viên, đi ra ngoài." Nhã Khanh khẽ lên tiếng, ánh mắt hiện lên tia độc ác.


Lăng Viên sợ hãi nhìn Nhã Khanh, nó biết chuyện đáng sợ sắp tới với UU nhưng nó lại chẳng thể làm được gì. Nhã Khanh thấy con gái vẫn đứng im thì nhíu mày khó chịu, cô ta lớn tiếng quát.


.


11


"Còn không mau cút ra ngoài."


Sự độc ác của Nhã Khanh đã sớm ghim sâu vào trong tâm trí của một đứa trẻ mới 7 tuổi. Lăng Viên bị Nhã Khanh quát lớn, sợ hãi vội vàng bỏ lại UU chạy nhanh ra bên ngoài. UU nhìn Nhã Khanh, ánh mắt lại bình tĩnh đến kỳ lạ, ngay cả một chút sợ hãi cũng không có.


"Sớm biết mày rất giống Lăng Mặc nhưng bây giờ nhìn khuôn mặt của mày, tao lại cảm thấy khó chịu. Nhất là đôi mắt không biết sợ là gì kia lại càng khiến tạo cảm thấy đáng ghét."


"Bà ghen tị với mami của tôi à? Chẳng lẽ bà không bao giờ tự hỏi bản thân rằng tại sao papa lại chọn mami chứ không chọn bà không?"


"Quả nhiên là con gái của Lăng Mặc, đúng là giỏi ăn nói. Nếu không phải mẹ của mày vô tình leo lên được giường của Lăng Mặc thì mày nghĩ cậu ấy sẽ lấy cô ta sao? Mẹ của mày chỉ giỏi câu dẫn người khác mà thôi, Lăng Mặc đều là vì chịu trách nhiệm nên mới đồng ý kết hôn Nhã Khanh híp mắt nhìn UU: "Rồi sau đó mới sinh ra nghiệt chủng như mày"


UU nắm chặt tay thành nắm đấy. Nó không phải là nghiệt chủng, nó là con gái bảo bối của papa và mami. Người phụ nữ độc ác này, rõ ràng là ghen tị với mami của nó, bây giờ lại còn đổ lỗi cho mami, đúng là đáng ghét mà.


"Tiện nhân sinh ra nghiệt chủng cũng là điều bình thường. Nhưng mày đừng mong có thể cướp đi mọi thứ của Lăng Viên. Mày nên nhớ, tăng gia này còn có Lăng Viên là người thừa kế hợp pháp."


"Tôi không có cướp cái gì của cố nhỏ cả. Bà đừng có ăn nói linh tinh."


"Chỉ là bây giờ thôi nhưng ai biết tương lai sẽ như thế nào chứ. Mày cũng giống như người


mẹ xấu xa kia của mày, thích cướp mọi thứ của người khác." Nhã Khanh cười nhạo, giọng nói vô cùng mỉa mai.


"Không được nói mami của tôi như vậy."


UU tức giận, xông lên muốn đánh bà ta. Nhưng sức lực của một đứa trẻ 5 tuổi làm sao có thể đánh lại người lớn. Nhã Khanh không kiêng nể mạnh tay hất ngã UU xuống dưới đất. Bé con cứng đầu không chịu khuất phục, cắn răng đứng dậy tiếp tục xông lên.





20220313025238-tamlinh247-vn.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK