"Ông xã, hay mai gia đình chúng ta đi du lịch được không?"
"Ngày mai chẳng phải gấp quá hay sao? Em vội vàng muốn đi như vậy làm gì." Lăng Quân ngồi xuống giường, ánh mắt có chút khác lạ.
"Em...em chỉ là muốn đi đâu đó khuây khoả một chút. Nếu anh ngại Lăng Viên còn phải đi học thì hai chúng ta đi thôi cũng được. Lâu rồi vợ chồng mình cũng không được riêng tư." Nhã Khanh ôm lấy cánh tay Lăng Quân, ấp úng nói. Chỉ cần rời khỏi đây một thời gian, để mọi chuyện lắng xuống rồi tính tiếp chưa muộn.
Lăng Quân nghe vậy, trong lòng chỉ thấy chua xót. Ông ta biết rất rõ tình cảm của Nhã Khanh là dành cho ai, trước giờ cô ta chưa từng coi ông ta là chồng. Chỉ có những lúc như thế này, cô ta mới dịu dàng nhỏ nhẹ như vậy.
"Em hãy đến sở cảnh sát tự thú đi."
"Sao? Anh đang nói linh tinh cái gì vậy? Sao lại kêu em tự thú?" Nhã Khanh buông tay xuống nhìn ông ta.
Lăng Quân đặt một tập hồ sơ xuống giường, Nhã Khanh run rẩy cầm lên xem. Bên trong đều ghi rõ những việc xấu mà cô ta đã làm. Từ việc đổ tội cho Thẩm Ninh đẩy Lăng Viên đến chuyện hợp tác với Lệ Tiểu Băng để hãm hại Thẩm Ninh.
"Sao...sao anh lại có cái này..." Cô ta sợ hãi ném tập hồ sơ xuống đất, vẻ mặt vô tội nhìn sang Lăng Quân: "Những thứ viết trong đó đều là giả. Ông xã, anh phải tin em. Em không có làm mấy chuyện như vậy."
"Không có? Nhã Khanh, cô tưởng tôi là đồ ngốc sao? Tôi không ngờ cô vì hãm hại Thẩm Ninh mà ngay cả con gái mình cũng xuống tay được. Tôi không thể bao che cho cô nữa, ngày mai cô hãy tự mình đi tự thú đi, như vậy sẽ được giảm án." Lăng Quân lạnh nhạt đứng dậy nhìn cô ta, ánh mắt thoáng qua tia đau lòng.
"Không, em sẽ không tự thủ đâu. Em không muốn ngồi tù. Có chết em cũng không làm như vậy đâu."
"Đừng có cứng đầu nữa. Nếu như cô biết hối hận, sau khi ra tù tôi sẽ đón cô về Lăng gia, để cô tiếp tục làm Lăng phu nhân. Còn nếu không tôi sẽ lập tức đuổi cô khỏi Lăng gia và kiện cô vì tội mưu sát." Lăng Quân lúc này đã hoàn toàn tức giận. Ông ta dứt khoát không để cho Nhã Khanh có đường lui.
Cô ta nắm chặt tay thành nắm, cô ta đứng bật dậy chạy đến bên ngoài ban công. Trước ánh mắt ngạc nhiên của Lăng Quân, Nhã Khanh liền trèo qua lan can nhảy xuống dưới.
"Em nói rồi, có chết em cũng không tự thú đâu."
"Cái gì? Nhã Khanh chết rồi?"
Thẩm Ninh đang ăn sáng, nghe được tin tức này liền không khỏi ngạc nhiên. Mới hôm qua cô ta còn khoẻ mạnh sao qua một đêm đã chết rồi?
"Nghe nói nhảy xuống từ ban công tầng hai." Lăng Mặc lạnh nhạt nói. Nhã Khanh này tội ác khó tha, cứ thế chết như vậy đúng là quá dễ dàng cho cô ta rồi.
"Tầng hai nhà anh cao đến độ nhảy chết được người sao?"
Tin tức Nhã Khanh ngã chết nhanh chóng được truyền đến tai mọi người. Ai nấy đều ngạc nhiên, những lời bàn tán không ngừng truyền tai nhau.
Nhã Khanh đã chết cũng không ngờ đến, cô ta vốn dĩ chỉ định nhảy xuống để dọa Lăng Quân khiến ông ta thương xót mà không ép nữa. Nhưng người tính không bằng trời tính, cứ nghĩ nhảy xuống cùng lắm sẽ chỉ gãy tay gãy chân, ai ngờ bên dưới lại chất đầy gạch đá, mà mấy hôm trước chính cô ta lại là người ra lệnh nhổ hết đám hoa cổ bên dưới để xây một cái khác. Trong lúc giật mình, cô ta đã tiếp đất bằng đầu rồi cứ thế xuống U Minh gặp Diêm Vương.
Nhìn ba chồng đau buồn như vậy, Thẩm Ninh cũng không biết phải an ủi như thế nào. Nếu cô không đưa tờ giấy ghi tất cả mọi chuyện xấu của Nhã Khanh cho ba chồng, ông ta cũng không cần phải ép cô ta đến mức tự tử như vậy. Nhưng đó cũng là cái giá mà cô ta phải trả.
Người ngoài chỉ biết Nhã Khanh tự tử, chỉ có những người trong Lăng gia mới hiểu được sự thật đằng sau vụ tự tử đó. Tang lễ vẫn diễn ra như bình thường, mộ của Nhã Khanh được đặt vào phần mộ của Lăng gia. Dù sao cô ta vẫn là Lăng phu nhân được cưới hỏi đàng hoàng.
"Cô nhỏ ngoan, còn có U U bên cạnh cô nhỏ mà." U U ôm lấy Lăng Viên khẽ an ủi.
Lăng Viên ôm chặt lấy bé con, mặc dù nó không khóc nhưng trong lòng vẫn cảm thấy đau buồn. Thẩm Ninh thấy hai đứa nhỏ như vậy cũng an tâm hơn, con gái đúng là biết quan tâm đến người khác.
Tang lễ qua hơn 1 tháng, mọi người lại bắt đầu trở về cuộc sống thường ngày. Sau đám cưới, hôm nay là ngày đầu tiên vợ chồng Lăng Mặc ăn cơm ở Lăng gia. Ông nội Lăng còn đặc biệt dặn dò Lăng Thiên dẫn theo Lâm Từ về.