"Chị... chị..." nhìn Lục Vũ đáng sợ như vậy, mẹ Tiểu Bảo liên ấp úng không dám nói tiếp.
"Lục Vũ, em bình tĩnh đã." ba Tiểu Bảo tiến lên nhỏ giọng nói: "Cho dù cô ấy không nói nhưng Lăng Mặc vẫn có thể điều tra ra được mà."
2n
Lục Vũ nghe vậy quả nhiên đã bình tĩnh trở lại. Đúng là với thực lực của Lăng Mặc, tra ra chuyện này chỉ là sớm hay muộn nhưng nếu cô ta không nói ra, cũng có thể Lăng Mặc sẽ không nghĩ đến chuyện điều tra. Lịch hẹn này anh ta đã phải tốn công tốn sức mới có được, vậy mà chỉ trong phút chốc đã bị người đàn bà ngu ngốc này phá hỏng hết. Không những vậy Lục thị còn mất đi 3 hợp đồng lớn.
"Chúng ta phải làm gì bây giờ, Lục Vũ?"
“Làm gì sao? Chị đã bị Lăng Mặc nhắm vào rồi, ngoan ngoãn mà đi tù đi."
"Cái gì? Em... em định bỏ mặc chị sao?" mẹ Tiêu Bảo run rẩy nói.
Đó là tất nhiên. Cô ta gây họa còn làm liên lụy đến Lục thị, vậy đừng trách anh ta vô tình.
"Lăng Mặc là một kẻ đáng sợ, bây giờ chỉ còn cách chị đi cầu xin UU con gái anh ta thì may ra mới có thể giảm được tội." Lục Vũ cười gian xảo: "Con bé đó mới 5 tuổi thôi, rất dễ mềm. lòng. Chỉ cần nó nói với Lăng Mặc một câu, có khi chị sẽ không phải đi tù nữa đấy"
"Đi... cầu xin một đứa trẻ 5 tuổi sao?"
Mẹ Tiêu Bảo có chút không muốn. Lúc trước là cô ta kêu UU và ba mẹ con bé xin lỗi con trai
mình. Bây giờ bản thân lại phải chủ động đi cầu xin nó. Đối với một kẻ kiêu ngạo thành thói như cô ta, chuyện này là chuyện đáng xấu hổ đến mức nào.
"Đó là cách duy nhất rồi. Chị làm hay không đều là ở chị. Sau này đừng gây rắc rối rồi lôi tên tôi ra nữa." Lục Vũ lạnh nhạt nói.
Biết Lục Vũ đã trở mặt, hai người chỉ có thể rời đi, tự mình nghĩ cách cứu mình. Thư ký nhìn theo, cảm thấy có họ hàng như vậy thật sự là mất mặt chủ tịch. Mọi thứ đang tốt đẹp đều đã bị phá huỷ.
Lục Vũ ngồi xuống ghế chủ tịch nhíu mày suy nghĩ. Bây giờ khả năng hợp tác với Hoàng Đăng hoàn toàn không có, tính cách của Lăng Mặc kỳ quái, trước hết phải giữ lấy mình đã rồi mới tính đến chuyện sau này.
Đón U U về nhà, Lăng Mặc đã giảng dạy cho con cái cách nhìn người đàn ông chuẩn. Anh lấy tấm ảnh của bản thân ra đưa cho con gái, nghiêm túc nói.
"Nếu gặp được người nào hơn ba về mọi mặt, con mới được phép thích nghe không?"
Lăng UU cầm tấm ảnh lên xem, thoáng chốc đã gạt sang một bên. Coi nó là con nít sao? Nhỡ chẳng may không gặp được người hơn ba nó vậy chẳng phải sẽ thành bà cô già cô độc cả đời sao?
Bất quá vẫn còn mấy chục năm để tìm kiếm:
"Papa, bao giờ mami mới về với U U?" bé con bỗng nhiên hỏi khiến Lăng Mặc bối rối.
Anh bế con gái lên đi vào phòng ngủ, lại kéo tấm rèm mỏng ra, để lộ tấm ảnh của Thầm Ninh được phóng to. Ở đây một tâm, ở Lăng gia một tâm, ở tầng 48 Hoàng Đăng một tâm, dù là ở đâu cũng có thể thấy cô.
"Mami rất nhanh sẽ về với ba và U U. Chúng ta đợi thêm một thời gian nữa được không?"
"Được."
Đây đã là câu hỏi quen thuộc của anh trong suốt 5 năm qua. UU sớm đã quen với nó, lần nào cũng trả lời như vậy. Mặc dù thế, bé con vẫn cảm thấy đau lòng. Nó không hiểu tại sao mẹ lại bỏ mặc hai ba con nó, nó đáng yêu như vậy, ba cũng hảo soái như vậy, chẳng lẽ mẹ không thấy tiếc sao? UU ôm lấy cô Lăng Mặc, vùi đầu vào lòng anh.
Hôm sau luật sư đã đến thông báo tình hình cho Lăng Mặc. Anh nói muốn ông ta làm việc hết sức, ít nhất là 10 năm tù. Luật sư nghe vậy liền nói không thành vấn đề, báo cáo xong liền rời đi.
"Cậu lại trở về như ngày trước rồi." Lâm Triệt nhoài người ra ghế sopha nhướng mày nói.
"Dạo này không thấy Lâm Từ đâu." Lăng Mặc không muốn trả lời, ngược lại hỏi Lâm Triệt.
"Anh ấy à, bận đi khám sức khoẻ cho Lăng Thiên rồi."
Từ một bác sĩ riêng chuyên khám bệnh cho Lăng Mặc nay đã quay đầu chuyến thăm khám cho Lăng Thiên. Ngày ngày lẽo đẽo theo Lăng Thiên khiến anh ta bức bối đến phát điên.
Lúc này điện thoại của Lâm Triệt vang lên, anh ta uể oải nghe máy, ừ một tiếng rồi rời mắt sang Lăng Mặc.
"Lễ tân thông báo, có cô Lệ Tiêu Băng tìm cậu."