"Chỉ cần là mami nấu, món gì U U cũng thích."
Thẩm Ninh trong lòng cảm thán, đúng là dẻo miệng. Cuối cùng Thẩm Ninh quyết định làm vài món tủ của bản thân, đến khi chọn hoa quả, cô không suy nghĩ mà mua dưa hấu.
Lăng Mặc thấy vậy im lặng không nói gì, thói quen hình như vẫn như trước.
Bữa tối nhanh chóng được giải quyết xong, Lăng Mặc chủ động nhận rửa bát, Thẩm Ninh nhướng mày ngạc nhiên. Một lúc sau, tiếng rơi vỡ liên tục vang lên trong phòng bếp, Thẩm Ninh chạy vào trong, chỉ thấy dưới chân anh là một đống mảnh vỡ, còn Lăng Mặc đang vứt nốt mấy cái bát lành lặn còn lại vào sọt rác.
Lăng Mặc quay lại phát hiện Thẩm Ninh đang nhìn mình chăm chăm bằng ánh mắt bất lực thì thản nhiên nói.
"Bát mỏng quá, vừa rơi đã vỡ. Mai anh sẽ mua loại khác."
Khóe miệng Thẩm Ninh khẽ giật giật, cô quay người đi ra ngoài nhưng vừa đi qua phòng anh, một thứ đã đập vào mắt cô, bước chân khẽ dừng lại. Sau tấm rèm mỏng mập mờ lộ ra tấm ảnh bên trong. Thẩm Ninh từ từ từng bước đi vào trong phòng, tấm rèm bị gió thổi bay lên, ẩn hiện một người phụ nữ.
Đến khi Thẩm Ninh vừa chạm được vào chiếc rèm, tay đã bị Lăng Mặc đăng sau giữ lại.
"A... xin lỗi, tôi..." Thẩm Ninh giật mình vội cúi đầu không biết nên giải thích như thế nào.
"Không sao." Lăng Mặc đóng cửa sổ.
Thấy Thẩm Ninh vẫn còn để ý đến tấm ảnh sau rèm, anh dịu dàng nói.
"Đó là mẹ của U U."
Thẩm Ninh cụp mặt, ánh mắt lại thoáng tia buồn bã. Thì ra là mẹ của U U nên anh mới để trong phòng, còn không muốn cho người khác xem.
"Muộn rồi, tôi về đây."
Cô nói xong liền vội vã lấy túi xách rời khỏi đây, UU cũng không kịp giữ cô lại. Chẳng hiểu sao khi nghe Lăng Mặc dịu dàng nói đến mẹ của UU, Thẩm Ninh lại cảm thấy đầu đau đến khó chịu, giống như cô đã quên mất thứ gì đó rất quan trọng.
"Papa, mami về mất rồi." U U đi đến khẽ nói. Vốn còn định giữ cô ngủ lại ở đây.
"Không sao, chúng ta còn nhiều thời gian mà." Lăng Mặc bế con gái lên.
Thẩm Ninh, anh chờ ngày em nhớ ra tất cả!
Hoàng Đăng, đèn bàn của Lâm Triết đến bây giờ vẫn còn sáng. Anh ta vừa đói bụng vừa phải căng mắt ra làm việc. Lăng Mặc đúng là ác ôn, không thông báo trước đùng cái nói bận khiến anh ta trở tay không kịp, đến giờ này vẫn chưa xong việc. Bụng kêu ụt ịt, Lâm Triết tức giận ném tập tài liệu xuống bàn.
Điện thoại bóng đô chuông, Lâm Triết xoa xoa thái dương gắt gỏng bắt máy.
"Em là Diệp Tử."
"A Diệp Tử đấy à? Có chuyện gì không?" Lâm Triết vội vàng hạ giọng, dịu dàng nói.
"Tiêu Ninh Ninh trở về rồi đúng không? Em muốn gặp cô ấy."
Lâm Triết nhíu mày, nếu để hai người này gặp nhau liệu Thẩm Ninh có nhớ lại chút nào không?
"Tiểu Ninh Ninh... Tiêu Ninh Ninh...."
"Diệp Tử?"
Vừa thấy Thẩm Ninh, Diệp Tử đã nhào đến ôm chặt lấy cô. 5 năm rồi, ngày nào cô ta cũng lo lắng, thật may bây giờ Thẩm Ninh đã trở về rồi.
"Diệp Tử, sao cậu lại ở đây?"
"Cậu ấy, trở về cũng không gọi điện nói với tớ một tiếng." Diệp Tử hờn dỗi chết mấy cái lên má Thẩm Ninh.
"Tớ xin lỗi, tại tớ làm mất điện thoại nên..." Thẩm Ninh ôm mà cười cười. Sau khi tỉnh lại cô đã không tìm thấy điện thoại nhưng anh hai nói mọi chuyện đều có anh ấy giải quyết ôn thoả nên cô cũng không mấy đề ý.
"Người này là ai vậy?"
Lúc này Thẩm Ninh mới để ý người đàn ông phía sau Diệp Tử. Là bạn trai sao?
Lâm Triết nghe xong chỉ muốn ôm tim ngã lăn xuống đất. Quên Lăng Mặc là được rồi, tốt xấu gì cũng phải nhớ anh ta chứ.
"Tiểu Ninh Ninh... cậu..."
"Sao vậy?"
Ban đầu nghe Lâm Triết nói Diệp Tử còn có chút không tin nhưng nhìn khuôn mặt ngây ngô không hiểu chuyện gì của Thẩm Ninh thì cô ta thật sự là tin rồi. Không ngờ Thẩm Ninh lại mất trí nhớ, ngay cả Lâm Triết cũng không nhận ra là ai.
"Anh lây là Lâm Triết, bạn của tớ." Diệp Tử điều chỉnh lại cảm xúc, quay sang giới thiệu.