Nhưng Lệ Tiểu Băng đã quá tự tin khi nghĩ bản thân hiệu Lăng Mặc. Anh là loại người gì, có thể vì mấy câu xin lỗi này mà tha cho kẻ đã nói xấu Thẩm Ninh và UU sao?
Vợ và con mới là điều quan trọng nhất, mặt mũi mất hay không không quan trọng.
"Nếu cô mở lời xin tha cho cô ta vậy thì chịu thay tội cho cô ta đi." Lăng Mặc hất tay cô ta ra, ghét bỏ nói.
"Em..." Lệ Tiêu Băng cắn nhẹ môi, không nghĩ anh lại nói như vậy. Đúng là tự mình làm xấu mặt mình.
UU ôm cô anh, liếc Lệ Tiếu Bằng một cái, trong lòng chỉ cảm thấy cô ta đúng là kẻ phiền phức, chẳng khác nào một oan hồn vất vưởng không tan.
"Luật sư đã làm việc rồi, cô cứ đợi giấy triệu tập của toà án đi." anh nhàn nhạt nói, mặc kệ cô ta khóc lóc cầu xin, bước qua rời đi.
"Lăng Mặc, đợi em với." Lệ Tiều Băng vội đuổi theo.
Cô ta đuổi đến cửa xe, vừa mở cửa phụ ra đã thấy UU ngồi đó, sắc mặt Lệ Tiều Bằng hơi đồi nhưng cũng không tức giận. Đến khi muốn mở cửa sau, cô ta lại phát hiện cửa đã bị khoá. Cô ta ngại ngùng muốn nói nhưng Lăng Mặc lại ấn nút khoá tất cả các cửa, đạp ga phóng đi. Lệ Tiêu Băng hậm hực dậm chân vài cái. Đúng là đen đủi, biết vậy đã không lên tiếng thay cho người phụ nữ kia.
"Papa" U U đang im lặng bỗng nhiên lên tiếng.
"Có chuyện gì vậy? Con đội rồi sao?" Lăng Mặc không nhìn con gái, vấn chăm chú lái xe.
"Con không thích cái cô đó."
UUngâng đầu nhìn ba mình. Nó biết có rất nhiều người thích papa nhưng papa không đề ai lại gần, trừ người phụ nữ kia. Nên trong lòng bé con vô cùng bất mãn, nó không thích cô ta làm mẹ kế của nó.
"Ba cũng vậy." Lăng Mặc không suy nghĩ liền lập tức trả lời. Đời này của anh chỉ thích duy nhất một người, cũng yêu duy nhất một người, đó là mẹ của con anh.
"Nhưng cô ta cứ bám lấy papa, U U không vui." UU xụ mặt nói.
Lăng Mặc liếc con gái một cái, cong môi cười cười. Tính cách thẳng thắn này cũng không biết là giống ai.
"Con cứ coi cô ta như người vô hình là được. UU yên tâm, con sẽ không có cơ hội gọi ai là mẹ kế đâu."
Ba cũng không có ý định đi bước nữa!
Mẹ Tiểu Bảo xin lỗi không được lại chạy đi tìm Lục Vũ cầu xin giúp đỡ. Nếu thật sự bị triệu tập ra tòa, cô ta có thuê luật sư cũng không ai dám đồng ý đối đầu với Lăng Mặc, đến lúc đó cô ta chỉ còn nước vào tù.
"Không phải kêu chị đi xin lỗi con bé kia sao?" Lục Vũ uống ngụm cafe.
"Chị đã xin lỗi Lăng Mặc nhưng anh ta không đồng ý tha thứ."
"Hừ, chị xin lỗi anh ta thì có ích gì, cái quan trọng là con bé kia kìa. Trước khi bị toà triệu tập, chị hãy xin lỗi con bé đi" anh ta cười nhạt.
"Chị..."
Cô ta cắn chặt môi dưới. Lục Vũ nói đúng, bây giờ chỉ còn cách đó thôi. Con bé đó tha cho cô, đương nhiên Lăng Mặc cũng sẽ không tiếp tục kiện nữa.
Lục Vũ nhìn chị họ rời đi, ánh mắt lập tức thay đổi. Chỉ vì cô ta mà Lục thị tổn thất một khoản lớn, nhưng cô ta lại là người thân, làm Lăng Mặc nguôi giận được cũng giúp cho Lục thị dễ thở hơn.
Hôm sau Lăng Mặc nhận được thiệp mời dự tiệc sinh nhật của Lệ thiệu Lệ Tử Ngôn thì vô cùng ngạc nhiên. Anh ta đột nhiên biến mất lúc Thẩm Ninh đang mang thai, mấy năm qua cũng không về nước lấy một lần, vậy mà lần này còn tổ chức sinh nhật ở đây?
"Lệ Tiêu Băng, em gái anh ta cũng về đây, có lẽ Lệ Tử Ngôn muốn tiếp quản Lệ thị trong nước chăng?" Lâm Triết nói ra suy đoán của mình.
"Còn có chuyện hoang đường như vậy sao?" Lăng Mặc cười nhạt một tiếng.
Lệ gia không giống Lăng gia, mặc dù cả hai đều là gia tộc lớn nhưng Lăng gia cầm rẽ ở trong nước đã lâu, sản nghiệp hầu hết đều ở trong nước, ngay cả nhà chính Lăng gia cũng ở ngoại thành thành phố. Lệ gia lại không như vậy, từ sớm đã chuyển sang nước ngoài, Lệ thị bên đó phát triển vô cùng mạnh, nhà chính cũng ở bên đó, tại sao người thừa kế độc nhất như Lệ Tử Ngôn lại phải về nước để tiếp quản một Lê thị nhỏ nhoi này? Ranh ma như Lệ Tử Ngôn, nhất định là có uẩn khúc.
"Nghe nói Lệ gia đã tìm lại con gái ruột mất tích hai mấy năm, hay là liên quan đến chuyện đó?"
"Chuyện của Lệ gia không liên quan đến chúng ta, chỉ riêng một Lê Tiểu Băng đã khiến tôi khó chịu rồi."