Tác giả: Miêu Giới Đệ Nhất Lỗ
Edit: Cánh Cụt
【 Làm thế nào để một người đang rất đau khổ, ăn không ngon có thể vui vẻ hơn?
—— Ở bên người đó nhiều, giúp đối phương trút hết ra là ổn.
—— Còn phải xem nguyên nhân đau khổ là gì đã.
—— Giống như trên, còn phải xem địa vị của anh trong lòng đối phương là gì nữa.
yangyang*: Đau khổ vì cha mẹ, tôi là bạn đời của cậu ấy.
*yangyang: Dương Dương
—— “Cậu ấy”? Nam?
—— Cãi nhau với cha mẹ à? Chuyện này rất bình thường, ai từ nhỏ đến lớn mà chẳng có chút cọ xát gì đó với cha mẹ, nghĩ thông tốt rồi.
—— Cậu làm chồng mà không biết dỗ như nào phải lên mạng hỏi hả?
—— Hay là câu cá đi?
—— Tuy rằng không biết thật giả như nào, nhưng nếu đã là bạn đời thì phải làm như này ngay. Ôm ấp hôn hít nhiều vào, dẫn cậu ấy ra ngoài đi chơi giải sầu, ở bên cậu ấy nhiều vào.
—— Hai bên đều khuyên nhủ đi, mâu thuẫn giữa cha mẹ có thể có lớn đến nhường nào cơ chứ?
—— Nếu ăn không ngon thì làm món gì mà cậu ấy thích ăn, dỗ cậu ấy ăn. 】
*
Giải Biệt Đinh tắt điện thoại, anh đã ra ngoài được mười lăm phút.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Mộc Dương vẫn ngồi ở trước bàn, chọc chọc đôi đũa vào đồ ăn, nghe thấy tiếng động thì chậm rãi nghiêng đầu, đôi con ngươi tròn yên lặng nhìn Giải Biệt Đinh.
Mộc Dương trông rất bình thường, khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ với đuôi mắt ửng hồng, ánh mắt so với trước đó đã thiếu đi sự tuyệt vọng khiên tim người ta đập nhanh.
Anh hỏi: “Làm sao vậy?”
Giải Biệt Đinh không nói gì.
Từ khi anh làm nghề diễn viên cho đến bây giờ thì anh đã từng diễn vô số nhân vật phức tạp, có thể hiểu được rất mau trạng thái của nhân vật từ những hàng chữ trong kịch bản, nhưng lại khó có thể cảm nhận được sự ấm lạnh của tình người bên mình.
Khi Giải Chi Ngữ còn trên đời từng vô số lần nói anh như vậy là không tốt, như vậy là không đúng, không bình thường.
Nhưng giống như bệnh nhân tâm thần không cảm thấy mình có bệnh, Giải Biệt Đinh cũng không cảm thấy có gì không tốt.
Không thể cảm nhận được trăm vị của cuộc sống thì tự nhiên cảm xúc của Giải Biệt Đinh cũng vô cùng nhạt nhẽo.
Không biết là may mắn hay là bất hạnh, lần đầu tiên anh cảm thấy nặng nề là khi mẹ mất, anh đứng ở trước mộ của mẹ, nghe người khác gào khóc mà vẫn yên lặng đứng, trở thành đứa con bạc tình bất hiếu trong mắt người khác.
Mà lần thứ hai cảm nhận được khắc sâu là khi Mộc Dương tử vong, cho tới sau này, trái tim như bị đao cùn cứa cũng chưa từng bình ổn lại.
Đây là lần đầu Giải Biệt Đinh nhận ra được rõ ràng rằng Mộc Dương đang khổ sở, so với những câu chữ trong kịch bản mà anh từng đọc còn khổ hơn trăm lần, vạn lần.
“Đó không phải lỗi của em ——”
Giải Biệt Đinh đứng ở cửa, ngữ điệu thong thả, như đang vô cùng cẩn thận mà sắp xếp ngôn từ: “Mộc Dương, em đừng thấy khổ sở vì sai lầm của người khác.”
Mộc Dương hơi giật mình, trái tim hoang vu vì bị gió bão càn quét đang từ từ cảm nhận được rằng, Giải Biệt Đinh đang an ủi cậu.
Sau một hồi, cậu mới cúi đầu: “Tôi ăn no rồi.”
Giải Biệt Đinh nghe vậy thì đi về phía cậu, thấy đồ ăn trông có vẻ chưa được động đến thì nhíu mày: “Ăn ít quá.”
Mộc Dương nhấp môi dưới, cậu định đứng dậy rời đi thì đã bị Giải Biệt Đinh ấn ngồi trở về.
Giải Biệt Đinh bưng chén lên, múc một chút mướp hương xào trứng cùng xương sườn hấp, thịt xương sườn đã được hầm nhừ, anh có thể gỡ thịt khỏi xương một cách dễ dàng, sau đó múc cùng cơm đưa đến bên miệng Mộc Dương: “Ăn thêm một chút.”
“……” Mộc Dương mê man mà mở miệng, không biết Giải Biệt Đinh đang làm cái gì.
Khi Giải Biệt Đinh đút tới miếng thứ hai, Mộc Dương hơi tránh đi: “Tôi… tôi có thể tự ăn.”
Giải Biệt Đinh không tiếp tục kiên trì: “Ăn nhiều một chút.”
Có lẽ là do Giải Biệt Đinh trùng hợp mua được món cậu thích nên Mộc Dương vẫn ăn hết bữa cơm tối đó dù tốc độ rất chậm.
Đây là phòng Giải Biệt Đinh, sau khi cơm nước xong thì Mộc Dương vốn định rời đi, nhưng lại thấy Giải Biệt Đinh cầm một cái gối: “Anh ngủ sô pha nên không ảnh hưởng tới em.”
Mộc Dương ngẩn người, rồi mới nhận ra Giải Biệt Đinh nói vậy là bởi vì hôm qua cậu bảo họ đã ly hôn, ở chung một phòng không tốt lắm.
Mộc Dương nghiêng đầu nhìn Giải Biệt Đinh, thật sự không hiểu anh muốn làm gì.
“Anh không cần như vậy.” Mộc Dương cảm thấy hoang mang, “Anh cũng đâu thích tôi, vì sao cứ phải xen vào chuyện của tôi?”
Thích sao?
Giải Biệt Đinh nói không rõ, thậm chí anh còn không hiểu thích là trạng thái như nào.
Mộc Dương không muốn anh trả lời, cho rằng sự im lặng của anh chính là đáp án.
Trong khoảnh khắc cậu dựa vào trên giường chuẩn bị nằm xuống thì bỗng nhận ra: “Đúng rồi… Tôi đã ký đơn thỏa thuận ly hôn, nhưng chúng ta còn chưa làm chứng nhận ly hôn.”
Giải Biệt Đinh bỗng quay đầu, đôi môi vừa hé mở đã bị Mộc Dương ngắt lời: “Nhưng sau một tháng ký đơn thoả thuận ly hôn mới được lấy chứng nhận.”
Giải Biệt Đinh dừng một chút: “Không làm cũng được.”
Không ly hôn cũng được.
Nhưng Mộc Dương không cảm thấy vậy, toàn thân cậu vùi trong đệm chăn, chỉ lộ ra một cái đầu: “Một tháng sau tôi sẽ đi, trước khi đi sẽ cùng anh đến Cục Dân Chính…… Anh không cần lo lắng.”
Thật ra cậu muốn nói là không làm cũng được, cùng lắm là 5 năm sau cậu sẽ chết. Chờ sau khi cậu chết, trên sổ hộ khẩu của Giải Biệt Đinh chắc chắn sẽ không còn tên cậu, so với li hôn cũng không khác mấy.
Nhưng nghĩ lại thì, sao cậu lại muốn Giải Biệt Đinh chịu đựng cậu suốt 5 năm?
Khi chưa có giấy chứng nhận thì sự tồn tại của cậu đối với Giải Biệt Đinh sẽ giống như bom hẹn giò.
Mộc Dương tắt đèn, Giải Biệt Đinh đối diện với bóng đêm, còn có một tháng.
Anh chỉ nhìn thấy hình dáng mơ hồ trên giường: “Anh không muốn ly hôn.”
Mộc Dương giật mình: “Ừm……”
Nhưng cậu không còn muốn tìm hiểu xem lời này của Giải Biệt Đinh có phải thật hay không, hay là vì nguyên nhân gì mà không muốn ly hôn.
“Nhưng tôi muốn ly hôn.”
Mộc Dương nằm nghiêng, đưa lưng về phía Giải Biệt Đinh rồi nghịch tay mình: “Chờ ly hôn xong thì anh muốn thế nào cũng được, lời lúc trước thì cứ coi như tôi chưa từng nói.”
Cậu từng nói một lời tuyên ngôn tàn nhẫn nhất với Giải Biệt Đinh. Chính là trừ khi cậu chết, thì bất cứ con yêu tinh nào cũng đừng hòng bò lên giường Giải Biệt Đinh, ai tới thì cậu đuổi người đó, tới một đôi thì cậu chém cả đôi.
“Là tôi có lỗi với anh.” Giọng Mộc Dương vừa nhẹ vừa chậm rãi, có vẻ như đang buồn ngủ, “Không có hôn nhân thì sự nghiệp của anh cũng có thể đi xa hơn……”
Cũng không hẳn kiếp trước cậu không tủi thân vì việc này. Rõ ràng là đã kết hôn, nhưng fans của Giải Biệt Đinh hay là những người qua đường, những người trên mạng vẫn cảm thấy anh độc thân, vẫn sẽ có rất nhiều người không hề cố kỵ mà gọi Giải Biệt Đinh là chồng.
…… Mà cậu còn chưa từng gọi.
Kết hôn 5 năm, vô số lần Mộc Dương tức giận đều muốn công khai mặc kệ mọi thứ, nhưng chưa làm là vì cậu sợ sau khi cậu vạch trần mối quan hệ của hai người, Giải Biệt Đinh sẽ càng chán ghét cậu.
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||
Nhưng hiện tại anh đã hiểu, khi lý trí trở về đã cẩn thận suy ngẫm lại, Giải Biệt Đinh cũng không làm sai điều gì, anh chỉ không thích cậu, tất nhiên là sẽ không công khai việc mình đã kết hôn.
Dù là đối với sự nghiệp hay là đối với người anh thật sự thích trong tương lai đều sẽ có ảnh hưởng.
“…… Không sao.”
Giải Biệt Đinh muốn nói anh cũng không để ý tới những ảnh hưởng mà hôn nhân mang đến, nhưng Mộc Dương đã ngủ mất rồi, hơi thở vừa nhẹ vừa chậm.
*
Anh mơ thấy một đám lửa lớn, ánh lửa bỏng cháy làn da, nhưng kỳ quái là lại không đau lắm.
Bóng người quen thuộc đứng trong đám lửa, gương mặt xinh đẹp rạng rỡ vẫn cười hoạt bát như thường, chỉ là trên mu bàn tay còn cắm cái kim đầy chướng mắt, trên cổ tay còn quấn băng phân biệt bệnh nhân.
“Mộc Dương?”
“Anh đừng tới đây.” Nụ cười của Mộc Dương tắt dần, bình tĩnh nhìn anh, “Tôi không thích anh nữa, sao anh còn chưa ly hôn với tôi?”
Giải Biệt Đinh bừng tỉnh vào đêm khuya như một thói quen, anh đứng lên, không bật đèn mà chỉ nhẹ chân nhẹ tay đến bên mép giường, khẽ chạm vào tay Mộc Dương đang đặt trên đệm chăn.
Trước khi kết hôn cùng Mộc Dương, Giải Biệt Đinh chưa bao giờ chung giường với người khác, anh ngủ một mình hơn hai mươi năm rồi bỗng có người nằm cạnh mà nói thấy quen thì là giả.
Đặc biệt là Mộc Dương còn thích làm một ít động tác vào buổi tối.
Mỗi lần trước khi đi vào giấc ngủ, hai người cứ bình thường nằm hai bên giường, nhưng chờ tới lúc giữa đêm thì Mộc Dương sẽ lăn vào trong lồng ngực của Giải Biệt Đinh, tìm một tư thế thoải mái tiếp tục ngủ.
Ngay từ đầu Giải Biệt Đinh cho rằng Mộc Dương hay lăn qua lăn lại khi ngủ, cho đến khi Mộc Dương nói thầm: “Lớn như vậy rồi mà có người ngủ bên cạnh vẫn không chịu chạm vào, chắc không phải đang bị bệnh gì đâu nhỉ……”
Giải Biệt Đinh không còn lời gì để nói, nhưng cũng không đẩy con chuột thích giở trò vào ban đêm này ra.
Sáng sớm hôm sau Mộc Dương còn có thể nói một cách đúng lý hợp tình: “Em ngủ im lắm, chắc chắn là vấn đề của anh!”
Khi có lần sau thì Mộc Dương lại có thể tìm ra một lý do mới.
Cậu không biết rằng, mỗi lần lăn vào trong lồng ngực Giải Biệt Đinh vào ban đêm thì Giải Biệt Đinh đều tỉnh giấc.
Anh chưa bao giờ cảm thấy phản cảm, cũng chưa bao giờ đẩy ra.
Bắt đầu từ khi nào mà Mộc Dương không còn thích lăn vào trong lồng ngực anh ngủ lúc nửa đêm nữa?
Giải Biệt Đinh cẩn thận nhớ lại, hình như là từ lúc thân thế của Mộc Dương bị vạch trần.
Cậu bắt đầu trở nên nhạy cảm, không hề tự tin kiêu ngạo như lúc trước, một chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ khiến cho cậu hoài nghi bản thân sắp sửa mất đi.
Sau đấy một khoảng thời gian thật dài Giải Biệt Đinh không nhận đi diễn nữa, thông cáo của mỗi ngày cũng cố gắng sắp xếp vào buổi sáng, cố gắng trở về trước giờ cơm tối.
Cho đến khi anh thấy Mộc Dương gửi Phan Đạt Tương một tin nhắn, “Nếu tôi lừa Giải Biệt Đinh rằng tôi bị bệnh nan y, liệu anh ấy có tốt với tôi hơn không?”
Một tháng sau khi Mộc Dương chết, Giải Biệt Đinh đã từng nghĩ vô số lần. Nếu anh không thấy được tin nhắn đó, anh sẽ tin tưởng Mộc Dương, sẽ dẫn cậu đi bệnh viện để trị liệu, có lẽ Mộc Dương có thể sống sót.
Giải Biệt Đinh nương theo ánh trăng lọt qua bức màn không được khép kín, dịch chăn cho Mộc Dương.
Ngừng trong chốc lát rồi anh mới rời khỏi phòng, gọi điện cho Tào Dược: “Cho tôi phương thức liên hệ của bác sĩ lần trước cậu nói với tôi.”
Tào Dược: “…… Đời trước tôi có thù oán gì với anh mới khiến anh gọi điện cho tôi vào 3 giờ sáng?”
Giải Biệt Đinh bình thản nói: “Xin lỗi, tôi cho rằng giờ này cậu còn ở quán bar.”
“…… Tôi là loại người đấy à?”
Tào Dược ấn đầu người bên cạnh, ngăn cơn buồn ngủ nói: “Đợi lát nữa gửi WeChat cho anh… Chẳng phải trước đây anh thấy bình thường cơ mà, sao bây giờ lại muốn xem bác sĩ?”
Giải Biệt Đinh không trả lời, sau khi im lặng một hồi thì cúp máy.
Sự nghiệp diễn của anh cũng không hẳn là thuận buồm xuôi gió, vốn anh làm nghề này là vì người mẹ Giải Chi Ngữ.
Giải Chi Ngữ cho rằng, có lẽ nghề diễn viên sẽ cải thiện được sự khuyết thiếu trong tâm lý anh.
Nhưng thật ra lại không phải vậy, Đàm Giác rất hà khắc với kịch bản mà Giải Biệt Đinh lựa chọn, fans hâm mộ đều cho rằng Giải Biệt Đinh chỉ đang diễn tốt kịch bản chứ không thích tình cảm vẩn vơ, nhưng thật ra là anh không diễn nổi phim tình cảm.
Nhưng hiện giờ anh muốn thay đổi, muốn trả lại một phần “thích” của Mộc Dương mà mẽ đã nói lúc trước.
Có lẽ Mộc Dương không còn cần nữa, nhưng không sao.
Khi trước Giải Biệt Đinh đồng ý kết hôn cùng Mộc Dương cũng không hoàn toàn là vì hy vọng của Giải Chi Ngữ, mà bởi vì Giải Chi Ngữ từng nói: “Dương Dương rất thích con, con đừng làm cho cậu ấy đau buồn quá.”
Danh Sách Chương: