• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại khái là những người đàn ông trì độn khá mẫn cảm với bốn chữ “Anh không làm được”, Giải Biệt Đinh nắm lấy bốn ngón tay đang kiên cường dựng lên của Mộc Dương, cúi người hôn cậu.

Chất lượng của ghế mây mới đổi quả nhiên không tồi, chịu trọng lượng của hai người đàn ông trưởng thành mà vẫn cứ bất động như núi.

Giải Biệt Đinh quỳ một gối trên ghế mây, kề sát bên chân Mộc Dương phòng ngừa việc cậu sẽ lộn xộn, đồng thời vừa đè nặng cậu để hôn, vừa dùng tay nâng cổ để Mộc Dương không khó chịu.

“Ưm……”

Tuy rằng trước lúc hôn môi cậu đã chuẩn bị tâm lý là phải nhớ dùng mũi hô hấp, nhưng sau khi bị hơi thở của Giải Biệt Đinh bao phủ, Mộc Dương chẳng còn nhớ gì hết, chỉ biết nắm chặt quần áo của Giải Biệt Đinh mặc kệ anh xâm chiếm.

Vì để hít thở, Mộc Dương đẩy Giải Biệt Đinh theo bản năng, nhưng đến khi anh định lùi về sau thì lại nắm chặt lấy quần áo của anh, kéo anh lại không cho đi.

Khó hầu hạ thật.

Mộc Dương vô thức mà chép miệng: “Còn thiếu ba cái.”

Giải Biệt Đinh: “……”

*

Thời gian khiến người ta sung sướng thường trôi đi khá nhanh, dù trong lòng vẫn mang theo nỗi lo lắng âm thầm thì ngày này vẫn cứ tới.

Thạch cao trên đùi dần dần bị được gỡ bỏ, Mộc Dương ngây người một chút, theo bản năng mà nhìn về phía Giải Biệt Đinh muốn bảo anh đừng xem.

Nhưng vì Diêu Diên cùng Mộc Nam Sơn cũng ở đây nên cậu chỉ có thể nhịn.

Trông xấu quá……

Khômg chỉ đỏ da mà thậm chí toàn bộ cẳng chân đến dưới bắp chân còn hơi sưng to, quả thật là trái ngược với cẳng chân trắng nõn cân xứng khi trước.

Giải Biệt Đinh thấy cậu nhìn mình, ra vẻ muốn nói lại thôi thì nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu à?”

“Không……”

Mộc Dương ngăn lời mình nói lại, yên lặng cúi đầu nghe bác sĩ nói những việc cần chú ý.

“—— tổng kết lại thì phải hoạt động khớp nhiều vào.”

Trước đó bác sĩ đã nói rất nhiều: “Hoạt động cả ngón chân mắt cá chân cùng đầu gối, nếu ban đầu không quen có thể để người trong nhà hỗ trợ, chú ý ngay từ đầu đừng làm mạnh quá.”

Mộc Dương an tĩnh gật đầu: “Vâng.”

Diêu Diên hỏi: “Vậy cần chú ý gì về đồ ăn không?”

Bác sĩ lắc đầu: “Có thể ăn nhiều mấy món có hàm lượng Canxi cao, hút thuốc uống rượu ít thôi.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”

Đi ra từ bệnh viện, Mộc Dương yên lặng thở phào, nhưng nghĩ đến những ngày sau phải vào tiếp thì thần kinh cả người cậu lại căng thẳng hơn.

Diêu Diên gọi bọn họ trở về ăn cơm trưa, hiện tại điều sợ nhất chính là hai người sẽ bảo cậu ở nhà vài ngày, bởi vậy chỉ sợ là chuyện ung thư sẽ không giấu được.

Nhưng cũng may trước khi đi Diêu Diên chỉ đau lòng cậu hắn trong chốc lát, dặn dò cậu thật nhiều: “Lúc rèn luyện nhất định phải cẩn thận, đừng liều lĩnh……”

Mộc Dương gật đầu: “Con biết rồi mẹ.”

Diêu Diên quay đầu lại nhìn Giải Biệt Đinh đang nói chuyện cùng Mộc Nam Sơn, hạ giọng bảo: “Trong khoảng thời gian này đừng đến mấy nơi đó để chơi, quán bar cưỡi ngựa chơi bóng ít thôi, chờ chân khoẻ rồi nói sau.”

Mộc Dương: “……”

Trong lúc nhất thời cậu không biết nên trả lời như thế nào.

Kiếp trước sau khi kết hôn cậu ít tới những nơi đó hơn hẳn, nhưng một đời này hình tượng của cậu trong lòng ba mẹ còn chưa chuyển biến nhiều, ít nhất thói mê chơi vẫn xuất hiện trước khi kết hôn.

Mộc Dương trả lời: “Con sẽ ít đi hơn ạ.”

Diêu Diên xoa nhẹ đầu cậu, chần chờ một giây xong thì vẫn hỏi câu: “Con nói thật cho mẹ, giữa con cùng Tiểu Giải thế nào?”

Mộc Dương ngẩn ra: “…… Khá tốt.”

“Nói thật, trước kia mẹ không xem trọng hai người bọn con lắm, tính cách Tiểu Giải quá lạnh lùng, mẹ sợ con thiệt thòi trong chuyện tình cảm……” Diêu Diên bất đắc dĩ cười, “Nhưng sau khi quan sát trong khoảng thời gian này, nó rất để tâm đến con, con cũng nên để tâm tới nó chút.”

Mộc Dương thong thả gật đầu, đột nhiên nhớ tới hai tháng trước cậu say rượu tỉnh lại trong phòng mình.

Lúc ấy Mộc Nam Sơn chỉ biết sau hôm kết hôn cậu say rượu không về nhà, nhưng không biết linh hồn đến từ 5 năm sau trong thân xác này mới thoát khỏi tay Tử Thần.

Lúc ấy Mộc Nam Sơn nói với cậu: “Nếu con chịu thiệt thòi khi ở cùng nó, chắc chắn ba có thể đòi lại công bằng cho con, nhưng nếu người ta không bắt nạt con, con cũng đừng quá đáng, nếu nói thích người ta thì phải thể hiện là mình thích thật.”

Bây giờ Diêu Diên cũng nói như vậy: “Hôn nhân khác với yêu đương, hai người phải nâng đỡ lẫn nhau, nếu con bị thiệt thòi thì cũng đừng chịu đựng, ba mẹ đều ở đây, nhưng cũng đừng làm loạn quá.”

Mộc Dương vâng một tiếng thật nhỏ: “Con biết……”

Sau khi gỡ thạch cao cậu đã có thể đi đường, chỉ là chưa được vững vàng như trước. Giải Biệt Đinh đỡ cậu lên xe, Diêu Diên cùng Mộc Nam Sơn đứng ở cửa nhìn bọn họ đi dần.

Mộc Dương quay đầu lại nhìn, đôi mắt cậu cay cay, cậu nhớ tới khi còn nhỏ, bởi vì quá nghịch ngợm nên cậu thường hay bị họ hàng ngấm ngầm hại, Diêu Diên chưa bao giờ hùa theo bọn họ mà luôn bảo vệ cậu: “Con nhà chúng tôi không cần phải ngoan, hoạt bát sẽ tốt hơn, đỡ bị bắt nạt.”

Hôm trước phẫu thuật còn phải đi làm kiểm tra, nói không chừng còn phải lấy máu trước, bởi vì cần phải lấy mẫu bệnh, chẩn đoán chính xác về ung thư phổi mới có thể tiến hành mọi bước trị liệu kế tiếp, bao gồm phẫu thuật.

Vốn nên chẩn bệnh từ trước, lúc làm xong CT thì Giải Biệt Đinh đã hẹn hai ngày sau kiểm tra, không ngờ Mộc Dương lại bỏ chạy.

Tâm trạng Mộc Dương tệ đi, như bị một chậu nước lạnh dội lên đầu.

Xe chạy càng ngày càng xa, bóng hình của Diêu Diên và Mộc Nam Sơn càng ngày càng nhỏ, mơ hồ không thấy rõ.

Mộc Dương lập tức luống cuống.

Bỗng dưng cậu thấy sợ, sợ đây là lần gặp mặt cuối cùng.

Nếu cậu không thể xuống khỏi bàn phẫu thuật, chẳng lẽ lại giống đời trước, để Diêu Diên cùng Mộc Nam Sơn phải tạm biệt đứa con của mình ư? Thậm chí đến chết cũng chưa nói được lời trong lòng.

Mộc Dương xúc động mà lấy điện thoại ra, khi mở mục tin nhắn ra, Mộc Dương lại ngừng động tác.

Cuối cùng phân vân nửa ngày, cậu cũng chỉ gửi một câu ‘mẹ, chờ con khôi phục sẽ về nhà ở vài ngày’.

Diêu Diên bên kia trả lời ngay lập tức, thậm chí hơi hối hận ban nãy sau khi ăn xong không giữ Mộc Dương lại, trực tiếp gọi điện cho cậu: “Các con còn chưa ra khỏi tiểu khu đúng không? Hay là cứ ở trong nhà một khoảng thời gian đi? Con với Tiểu Giải ở cùng nhau, quần áo trong nhà cũng có.”

Mộc Dương bất ngờ, luống cuống tay chân mà tùy tiện tìm lý do để ứng phó, nói mấy ngày nữa Giải Biệt Đinh phải đi công tác, cậu muốn bắt nạt anh mấy hôm.

Giải Biệt Đinh: “……”

Diêu Diên hiểu ngay lập tức, cho rằng hai người bọn họ muốn trải nghiệm thế giới hai người trước, tức khắc dở khóc dở cười: “Được thôi, từ lúc hai đứa kết hôn Tiểu Giải không lộ mặt phải gần ba bốn tháng rồi, hôm qua nẹ còn thấy nod lên hot search fans bảo nó mất tích kìa, con cũng thông cảm cho nó chút.”

“Vâng……”

Đã lâu rồi Mộc Dương không chú ý đến chuyện trên mạng, nhưng cũng có thể doand trong khoảng thời gian trong khoảng thời gian này lời đồn trên mạng đã phát tán như nào.

Chờ Mộc Dương cúp máy thì Giải Biệt Đinh hơi nhấp môi: “Trong nửa năm anh sẽ không nhận công việc.”

“Em biết, chỉ là lấy cớ thôi.” Mộc Dương hít mũi, “Em còn chưa chuẩn bị tinh thần sẽ nói cho họ.”

Giải Biệt Đinh dừng một chút, nắm lấy tay Mộc Dương: “Đừng sợ.”

Mộc Dương vốn tưởng mình không sợ, nhưng khi thời gian càng ngày càng ngắn, sự sợ hãi trong lòng cũng càng ngày càng tăng.

Giải Biệt Đinh nắm cằm để Mộc Dương đối diện với mình, ngữ điệu nghiêm túc: “Vậy em có thể hoãn một thời giam, nhưng trước khi nằm viện chúng ta phải nói cho ba mẹ, được không?”

Mộc Dương gật đầu: “Em biết……”

Thấy Mộc Dương vừa ngoan vừa yếu ớt như vậy, Giải Biệt Đinh vâng theo mong muốn của mình mà trực tiếp kéo cậu vào trong lồng ngực xoa xoa: “Không sao, chỉ là tiểu phẫu thôi.”

Có phải tiểu phẫu hay không, trong lòng Giải Biệt Đinh biết rõ ràng. Trong hai tháng anh đã xem vô số tư liệu, xem vô số trường hợp, độ nguy hiểm khi phẫu thuật ung thư phổi không thấp, xác suất chữa khỏi trong 5 năm cũng không phải quá cao.

Huống chi phẫu thuật không phân biệt lớn nhỏ, dù là tiểu phẫu cũng có thể nguy hiểm tới mức chết người.

Đây cũng là nguyên nhân Giải Biệt Đinh nhất định phải hẹn chuyên gia phẫu thuật, anh không đánh cược nổi, chỉ có thể giảm thiểu mọi nguy hiểm.

Mà thành tựu của Lý Tiển Ngạo trên phương diện này đã được thể hiện rõ ở kiếp trước, vốn có thể hẹn ông ấy trong vòng ba tháng…… Nhưng ông ấy là người quen của Giải Chi Ngữ.

Khi Giải Chi Ngữ bị bệnh không nói cho ông ấy, cuối cùng khi bà đã chết thì ông mới biết được. Vậy hậu bối của bà bị bệnh, tất nhiên Lý Tiển Ngạo không thể khoanh tay đứng nhìn.

“Nói dối là con heo……”

Mộc Dương chỉ có thể tạm thời tránh trong lồng ngực Giải Biệt Đinh, xem nhẹ tương lai trống rỗng.

“Ừm, là con heo.” Giải Biệt Đinh phụ họa.

*

Cả người Mộc Dương đầy mồ hôi, tuy chỉ là rèn luyện chân nhưng vẫn cảm thấy rất mệt, hẳn là do trong hai tháng này cậu không vận động, làm cái gì cũng đều nhờ Giải Biệt Đinh.

Sau khi ăn xong cơm chiều chuyện thứ nhất cậu làm là tắm rửa, Mộc Dương khăng khăng muốn tắm vòi sen, lần này cậu phải uốn nắn bản thân, Giải Biệt Đinh tắm cho cậu quá nhẹ nhàng, trong hai tháng cậu cảm thấy chỗ nào trên người mình cũng bẩn.

Đương nhiên đó cũng chỉ là ảo giác, Mộc Dương tắm dưới vòi sen suốt một giờ mà chẳng cọ ra thứ gì.

Giải Biệt Đinh vẫn luôn chờ ở bên cạnh vì sợ cậu té ngã, thấy làn da cậu bị xoa đỏ thì khẽ thở dài: “Thạch cao vừa dỡ xuống thôi, không thể xối nước ấm mãi được.”

Mộc Dương chỉ có thể ngừng lại, tuy rằng làn da bị cọ tới mức ửng hồng, nhưng thật sự rất sướng, giống như được thay da đổi thịt vậy.

Trở lại trên giường, Giải Biệt Đinh nắm lấy chân Mộc Dương giúp cậu hoạt động mắt cá chân, Mộc Dương vừa ăn khuya vừa co lại vì ngứa: “Bẩn muốn chết, đừng chạm vào……”

Giải Biệt Đinh nhìn cái chân bị Mộc Dương xoa đến mức hồng hồng: “Hẳn là bây giờ nó còn sạch hơn tay em.”

Sắc mặt của Mộc Dương đang gặm móng giò bỗng cứng đờ: “……”

Cậu nhìn chân mình, rồi lại nhìn tay mình, không biết có nên ném móng heo đi không.

Giải Biệt Đinh rũ mắt xoa cẳng chân cho cậu, khóe môi âm thầm cong lên.

Mộc Dương vừa tức mà vừa muốn nhìn: “Cười cái rắm……”

“Bốp ——”

Bàn chân lập tức ăn một cái tát.

Mộc Dương cũng không tức giận, cậu dịch mông tiến đến trước mặt Giải Biệt Đinh: “Anh cười thêm đi.”

Giải Biệt Đinh ngước mắt nhìn cậu, sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước.

“……” Mộc Dương lùi để tiến, “Em không cần anh cười, thực hiện lời hứa trước đi.”

“…… Sao cơ?”

“Trước đó anh từng nói, chờ tới khi thân thể em tốt, em muốn làm gì cũng được……” Giọng Mộc Dương càng ngày càng nhỏ, bên tai cũng đỏ lên, “Hiện giờ em muốn……”

Mộc Dương nói không nên lời, cậu cảm thấy cùng là đàn ông, hẳn là Giải Biệt Đinh hiểu.

“Muốn cái gì?” Giải Biệt Đinh hỏi.

Mộc Dương nghẹn lại, cậu không tin Giải Biệt Đinh không hiểu ý cậu, giả vờ cái gì……

Cậu quay mặt đi, quật cường mà nhỏ giọng nói thầm: “Muốn ** anh.”

Động tác Giải Biệt Đinh ngừng lại, xoay mặt Mộc Dương qua: “Muốn ** ai?”

Mộc Dương bực, xé một miếng thịt nạc từ móng heo xuống nhét vào trong miệng Giải Biệt Đinh: “Muốn ** móng heo được chưa!?”

Tay Giải Biệt Đinh đặt lên vị trí phổi của Mộc Dương, than nhẹ, giọng vừa trầm vừa nhẹ nhàng: “Chờ thân thể em khoẻ…… Nhưng nơi này còn chưa khoẻ.”

Phải khoẻ nhanh lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK