Tác giả: Miêu Giới Đệ Nhất Lỗ
Edit: Cánh Cụt
Những cuộc hôn nhân đồng tính hợp pháp không được thường không dài lâu. Tuy rằng việc kiểm tra sức khoẻ không phải điều bắt buộc, nhưng đại đa số cặp đồng tính đều thực hiện, mục đích là để kiểm tra xem đối phương có nhiễm bệnh hay không.
Đây cũng không phải thành kiến hay áp đặt gì, mà do trong quá khứ cộng đồng LGBT+ đã gặp nhiều áp lực, họ phải núp trong bóng tối một khoảng thời gian dài, dẫn đến rất nhiều người không biết điểm dừng trong chuyện tình dục, buông thả bản thân với cách làm tình tự nhiên nên dễ bị cảm nhiễm.
Tuy gia thế Mộc Dương chưa được tính là hào môn nhưng cũng không hề tầm thường. Thông thường thế hệ của cậu trong giới sẽ có rất nhiều trò chơi loạn lạc, sự dơ bẩn ở đó khó có thể miêu tả bằng ngôn từ.
Mộc Dương cũng là người trong giới này nên tất nhiên cậu cũng chẳng phải một đứa con ngoan, từ hút thuốc đến uống rượu đều đã chơi hết rồi, chỉ còn mỗi việc quan hệ bừa bãi là nhất quyết không làm.
Đơn giản là do Giải Biệt Đinh có xíu xiu thói ở sạch, cậu sợ Giải Biệt Đinh ngại mình bẩn.
Nhưng không ngờ được rằng Giải Biệt Đinh vẫn ngại cậu.
Mộc Dương ngồi ngơ ngẩn trên ghế, chạm mắt với bác sĩ trẻ tuổi trong văn phòng đối diện đang nhìn về phía cậu.
Không biết Giải Biệt Đinh nói gì mà bác sĩ kia nhướn mày rồi bảo: “Anh chắc chứ?”
Mộc Dương không nghe thấy những gì họ nói, chỉ có thể nhận biết từ khẩu hình miệng là ba chữ này.
Sau đó hai người nối đuôi nhau đi ra, bác sĩ cầm báo cáo chụp X quang ngực đi tới trước mặt Mộc Dương: “Cậu là Mộc Dương đúng không?”
“Ừm.” Mộc Dương nhìn thẻ tên trên ngực bác sĩ, Tào Dược.
“Cậu có hút thuốc nhiều không?”
“…… Nhiều.”
“Về sau phải hạn chế lại.” Tào Dược đẩy mắt kính, “Bây giờ cậu chụp CT phổi đi, theo báo cáo chụp X quang ngực thì có bóng mờ ở phổi của cậu, cụ thể là cái gì thì phải chờ tới khi cậu chụp CT xong mới biết được.”
“……” Mộc Dương sửng sốt, theo bản năng nhìn Giải Biệt Đinh.
Cậu không ngờ bệnh của mình sẽ tới sớm đến vậy.
Kiếp trước cậu chết vì ung thư phổi, nhưng nguyên nhân chủ yếu…… Là di truyền, hút thuốc cũng chỉ chiếm một phần yếu tố.
Vào kiếp trước khi nhận ra thì đã cậu đã bị ung thư phổi giai đoạn cuối, vốn dĩ còn có thể sống thêm hai đến ba năm, nhưng chính bản thân cậu lại không phối hợp để trị liệu, cộng thêm bị áp lực bởi tâm trạng uất ức và sầu não trong những ngày tháng cuối cùng, nên chưa tới sáu tháng cậu đã ra đi.
Hoá ra bị sớm đến vậy……
Mộc Dương cúi thấp đầu, không hiểu sao cậu lại không muốn đi làm kiểm tra.
Nếu đã quyết định ly hôn, cậu không muốn để lại một ấn tượng rằng cậu xứng đáng bị vậy cho Giải Biệt Đinh trong những ngày tháng cuối đời.
Ai bảo cậu hút thuốc chứ?
Ai bảo cậu không ngoan chứ?
Tuổi còn trẻ đã lăn lộn bên ngoài, ngày đêm hút thuốc uống rượu điên đảo thì rất đáng đời còn gì?
Sau khi những người xung quanh biết cậu bị ung thư phổi cũng đều có phản ứng như vậy.
Cho nên đời trước cậu không nói với ai, một mình lặng im chịu đựng những ngày tháng cuối đời.
Giọng no Giải Biệt Đinh nhàn nhạt: “Đi thôi, anh chờ em.”
Mộc Dương cắn môi dưới: “…… Em không muốn tiếp xúc với phóng xạ đâu.”
Tào Dược lập tức tiếp lời: “Chuyện này thì cậu cứ yên tâm, hiện giờ liều thuốc khi chụp CT có lượng phóng xạ khá thấp, không ghê gớm như mọi người tưởng đâu.”
Mộc Dương: “……”
Cậu chỉ có thể bất đắc dĩ đứng lên, đi theo phía sau Tào Dược để làm kiểm tra, chủ yếu là vì sợ Giải Biệt Đinh nói chuyện phổi cậu có bóng mờ cho cha mẹ.
Nhưng dù tương lai có thế nào, chung quy vẫn từng là người thân trong một thời gian dài, cậu không muốn khiến đối phương phải buồn khổ hay lo lắng.
Một khắc cuối cùng của kiếp trước, khi mà cậu thấy dáng vẻ Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên khóc trước giường bệnh, cậu chỉ cảm thấy đau lòng.
Sống hai mươi mấy năm, cậu chưa từng làm việc gì mà không khiến cho họ phải thất vọng.
Mộc Dương đi vào phòng chụp CT, trước khi kiểm tra cậu vẫn hơi do dự: “Giải Biệt Đinh, dù phổi em vấn đề gì hay không, anh cũng đừng nói với cha mẹ nhé.”
“Ừm.” Giải Biệt Đinh đối diện với ánh nhìn của Mộc Dương, “Anh đồng ý với em.”
Tim Mộc Dương đập nhanh hơn chút.
Cậu đi đến bên người Giải Biệt Đinh, đặt điện thoại lên tay anh: “Anh giữ lời đó.”
Chờ tới khi bóng dáng Mộc Dương hoàn toàn biến mất ở sau cửa CT, Tào Dược mới hiên ngang nói với chất giọng hào hứng: “Anh cứ nói dối vợ nhỏ mới kết hôn của anh như vậy đó hả, có ổn không?”
“Em ấy không phải vợ nhỏ.” Giải Biệt Đinh nhăn mày, “Em ấy là nam.”
“Ôi dào như nhau cả.” Tào Dược ôm tay nhìn về phía phòng CT, “Ảnh chụp X quang ngực của cậu ấy đâu có bóng mờ, có phải là anh suy nghĩ nhiều quá không đấy? Không phải ai hút thuốc cũng bị ung thư phổi đâu.”
Giải Biệt Đinh không nói gì, nhìn phòng CT một lúc lâu rồi mới nói: “Không có gì là chắc chắn cả.”
“Tôi không nghĩ anh sẽ kết hôn với người như vậy đâu.”
Không phải anh ta chê Mộc Dương kém, chỉ là trông bọn họ không phải người của cùng một thế giới.
Bất đồng về mục tiêu, bất đồng về hướng đi trong cuộc sống, tới vòng xã giao cũng khác biệt, không có bất luận sở thích nào tương tự, tính cách thì tương phản nhau.
Thậm chí là chuyển thành người khác, anh ta cũng không nghĩ nổi hai người này có thể lén làm ra chuyện gì.
Không hiểu sao Tào Dược lại cười: “Anh cũng nên xem xét chuyện tôi nói lúc trước đi, tất nhiên nếu anh thật sự không thèm để ý cậu ấy thì cứ coi như là tôi đánh rắm.”
Đầu tiên là Giải Biệt Đinh ừ một tiếng, sau đó lại nói: “Đừng nói bậy.”
Tào Dược: “……”
*
Kết quả CT không ngoài dự đoán, mới đầu Mộc Dương nghe được cụm ung thư phổi từ miệng Tào Dược đã không có phản ứng gì.
Cậu biết việc không có biểu tình gì vào lúc này sẽ khiến người ta nghi ngờ, nhưng thật sự cậu rất mệt mỏi, đến diễn cũng không muốn diễn.
Nếu kết quả vẫn như vậy, thì vận mệnh khiến cậu quay lại để làm gì?
Lại tiếp tục cảm nhận sự coi thường của Giải Biệt Đinh suốt 5 năm, lại phải chịu đựng sự tra tấn từ cơn ốm đau à?
Hà tất phải vậy.
Tào Dược cũng rất ngạc nhiên, anh ta vốn nghĩ rằng Giải Biệt Đinh chỉ phòng ngừa mà thôi, không ngờ phổi Mộc Dương thật sự có vấn đề.
Nhưng cũng không lạ lắm, hiện tại ung thư phổi ngày càng lan rộng trong giới trẻ, tỉ lệ tử vong cực cao là vì rất khó để phát hiện vào thời điểm đầu, làm gì có ai không bị sao cũng đột ngột chạy tới bệnh viện chụp CT chứ?
Anh ta đẩy mắt kính: “Tuy ung thư khó chữa khỏi nhất, nhưng cũng đừng quá lo lắng, xác suất để chữa khỏi ung thư phổi vào giai đoạn đầu rất cao, mà cậu còn trẻ đến vậy, các số liệu cơ thể cũng đâu có tệ lắm, về cơ bản thì chỉ cần phối hợp trị liệu là sẽ không sao.”
Giải Biệt Đinh vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, đuôi lông mày nhíu lại, không biết đang nghĩ cái gì.
Mộc Dương nhấp môi dưới: “Anh không thoải mái à?”
Giải Biệt Đinh lắc đầu, anh đè lên ngực rồi xoay người nói: “Về nhà nhé?”
Mộc Dương sửng sốt một giây, cái từ nhà này khá là vi diệu đối với quan hệ trước mắt của họ.
Một cuộc hôn nhân cưỡng cầu, một mối quan hệ như thuê mướn, một phòng ở như vậy thì sao có thể gọi là nhà?
Nhưng Mộc Dương mất 5 năm mới có thể suy nghĩ cẩn thận về chuyện này.
Cậu ừ một tiếng: “Về.”
Khoé miệng Tào Dược vừa cong lên: “……”
Tốn công anh ta nói nhiều đến vậy, mà hai người này không ai để ý tới anh ta.
*
Giải Biệt Đinh là ảnh đế trẻ tuổi được vạn người dõi theo, đang trong thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, vì thế phòng mới của bọn họ ở trong khu tốt nhất, dù là bảo an hay hoàn cảnh đều được tối ưu.
Ở nơi đây đều là biệt thự đơn lập, so với căn nhà Mộc Dương sinh sống hơn hai mươi năm thì lớn hơn một chút, nhưng bên trong lại không mang hơi ấm của con người, đơn điệu mà cô tịch.
Cậu đứng ở cửa, trong lòng xuất hiện một nỗi phiền muộn không rõ.
Kiếp trước cậu mất 5 năm mới có thể nguỵ trang căn biệt thự này thành dáng vẻ mà một cái ‘nhà’ nên có, lớn là hoa viên tràn ngập hoa cỏ, nhỏ là đổi mỗi một chén trà cùng khăn bàn mỗi tháng một lần, tất cả là sự ấm áp giả dối mà cậu tạo nên.
Nhưng hôm nay giấc mộng đêm khuya đã chấm dứt, mọi thứ đều trở về với nguyên bản.
Cậu không còn sức để làm lại lần nữa.
Cứ như vậy đi.
Phòng ở cứ như vậy đi, cậu cùng Giải Biệt Đinh cũng cứ như vậy đi.
Mộc Dương không có bất luận chờ mong gì vào tương lai, nhưng một người nhát gan sợ chết như cậu, quả quyết cũng không có dũng khí để tự sát.
Vậy cứ kệ đi, sống chết do số.
“Đừng sợ.” Giải Biệt Đinh đi theo cậu tới cửa phòng thì đột nhiên lên tiếng, “Sẽ không sao đâu.”
Mộc Dương vân vê đầu ngón tay: “Em không sợ.”
Giải Biệt Đinh là một người không tồi, dù là trên phương diện nào thì cũng khéo léo trong lễ nghi, không kiêu không vênh, sự nghiệp thành công tài hoa hơn người, sinh hoạt cá nhân sạch sẽ……
Ngoại trừ việc không yêu Mộc Dương thì cái gì cũng tốt.
Mặc dù đây là một cuộc hôn nhân cưỡng cầu, nhưng trong suốt 5 năm kia Giải Biệt Đinh chưa bao giờ nói nặng lời với Mộc Dương.
Cho nên kể cả là trước đây hay là lúc này, kể cả Mộc Dương cảm thấy mình nên từ bỏ, cậu vẫn không thể kìm được trái tim mình loạn nhịp.
Nhưng cậu không muốn tiếp tục ở bên Giải Biệt Đinh làm một ‘người xa lạ’.
“Anh đừng nói cho ba mẹ.” Mộc Dương hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Giải Biệt Đinh, em sẽ để anh tự do, anh phải đồng ý với em là không được nói cho bọn họ.”
“…… Anh sẽ không nói.”
Mộc Dương biết Giải Biệt Đinh luôn giữ lời, cũng không bao giờ bội ước, nên đi vào phòng chuẩn bị rửa mặt.
Mùi rượu trên người khiến cậu khó chịu, không tắm thì không chịu được.
Cậu cởi áo trên, đang định chuẩn bị đi lấy khăn tắm thì thấy Giải Biệt Đinh còn đứng ở cửa.
Mộc Dương chần chờ hỏi: “Còn có việc gì à?”
Giải Biệt Đinh cụp mắt: “Anh cần ra ngoài một chuyến, tới sáng mai mới trở về, em cứ nghỉ ngơi đi.”
“…… Ừm.”
Kể cả biết Giải Biệt Đinh không thèm để ý đến mình, nhưng giờ khắc này Mộc Dương vẫn không tự chủ được mà buồn đến hoảng hốt.
Khi cậu vừa kiểm tra ra ung thư phổi, Giải Biệt Đinh còn có thể bỏ cậu để vội đi công tác……
Còn gì để chờ mong?
Mộc Dương đứng dưới vòi hoa sen, dòng nước ấm áp làm trôi đi sự lạnh lẽo trên khuôn mặt.
Kiếp trước lăn lộn mất 5 năm, cậu chưa từng rơi nước mắt bởi sự lạnh nhạt của Giải Biệt Đinh, nhưng vào lúc này lại khóc đến không kềm chế được.
Cậu ngồi xổm xuống, cuộn tròn thân thể dưới dòng nước, không hề kiềm chế mà khóc đến tuyệt vọng.
Trải qua hai mươi năm ở nhân gian, cậu chưa nắm lấy được cái gì, cái gì cũng chưa thể lưu lại, ngay cả những thứ vốn thuộc về cậu cũng sẽ mất đi trong tương lai.
Người như cậu có biến mất khỏi trên đời, đoán chừng sẽ chẳng có ai hoài niệm hay mong nhớ.
Trong dòng nước xôn xao vang lên một tiếng lẩm bẩm: “Giải Biệt Đinh, em không nên thích anh.”
*
Mộc Dương đứng ở trước gương, cảm giác không thể quen với chính bản thân.
Những ngày tháng cuối cùng của kiếp trước, ấn tượng của cậu về bản thân là sự gầy gò ốm yếu, mang nặng cảm giác bệnh tật, vừa xấu xí vừa u tối.
Không có ai có thể duy trì vẻ đẹp đẽ gọn gàng khi bị ốm đau tra tấn, chỉ có thể chật vật bất kham trở thành trò hề, cậu cũng không phải ngoại lệ.
Nhưng hôm nay Mộc Dương ở trong gương lại mang làn da trắng nõn, khuôn mặt tinh xảo, ngoại trừ việc xuất hiện màu xanh trên mắt bởi vì thức đêm, trông cơ thể này thật bừng sức sống của tuổi trẻ.
Khó có thể tưởng tượng trong một cơ thể như vậy lại ẩn giấu căn bệnh ung thư chết người.
Vừa khóc đã đời trong phòng tắm nên mắt Mộc Dương sưng đỏ, cậu mặc xong quần áo rồi tới bên bàn sách, lấy một phần văn kiện trong ngăn tủ đã được khoá chặt —— là đơn thỏa thuận ly hôn trước khi cưới.
Do Giải Biệt Đinh quyết định.
Cũng thật nực cười, chắc hẳn sẽ chẳng ai giống cậu, trước kết hôn mà đã bị chuẩn bị xong đơn thỏa thuận ly hôn, Giải Biệt Đinh đã ký tên mình lên mặt trên, cũng nói với cậu: “Lúc nào em muốn rời đi cũng được.”
Mộc Dương nhìn chữ viết sắc bén của Giải Biệt Đinh ở chỗ ký tên, đôi mắt lại đỏ lên.
Trên bàn sách để một cái lịch, ngày hai mươi tháng bảy được tô một vòng tròn, bên cạnh còn có một gương mặt tươi cười.
Mà bên trong khung ảnh là một tấm ảnh cưới, có lẽ Giải Biệt Đinh cũng không biết, đằng sau khung ảnh còn dán tờ giấy note.
Cậu lấy tấm giấy note xuống, phần góc đã bị thời gian mài mòn đến mức trắng lên, đó là chữ viết sinh động của cậu thời niên thiếu ——
Khi tôi thích một người, sẽ phải kết hôn với anh ấy, muốn hôn môi mỗi ngày, muốn ôm, muốn ngủ trên cùng một cái giường làm mấy chuyện người lớn —— muốn quãng đời còn lại đều ngồi cùng một bàn ngày ăn ba bữa.
Cậu muốn được có tên trong cùng một sổ hộ khẩu với người mình thích.
Nhưng ngoại trừ kết hôn, chỉ một điều thôi mà cậu cũng không thể thực hiện, bây giờ cũng sắp ly hôn rồi.
Mộc Dương nghiêm túc viết xuống tên của mình, so với khi kết hôn còn thận trọng hơn, tổng cộng mười nét bút thôi mà cậu viết mất năm phút, mỗi một bút hạ xuống trái tim đều im lặng kháng nghị, đau tới hoảng hốt.
Danh Sách Chương: