Vốn dĩ cả đời này Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên sẽ chẳng hay biết gì.
Không xét nghiệm ADN, cũng không có sự kiện cẩu huyết như truyền máu thì phát hiện ADN không hợp…… Chỉ có một người sắp chết mà không chịu được lương tâm nên đã nói ra.
Đó là đồng nghiệp ở bệnh viện lúc trước của Lộ Uyển, cũng là người duy nhất giúp Diêu Diên đỡ đẻ, bà nhận một vạn của Lộ Uyển rồi trở thành đồng loã với Lộ Uyển.
Hơn hai mươi năm trước thì một vạn không phải là con số nhỏ, đó là tiền chữa bệnh cho chồng mà Lộ Uyển dùng mọi biện pháp để kiếm, chỉ là không ngờ chồng lại chết nhanh như vậy.
Cha ruột Mộc Dương tên là Kiều Kiến Chấn, cùng làm việc ở thủ đô với người vợ Lộ Uyển, Kiều Kiến Chấn là một công nhân, không có của cải gì.
Sau khi bọn họ phát hiện mang thai thì định chuẩn bị về quê đỡ đẻ, ai ngờ Kiều Kiến Chấn đột nhiên phát hiện ra ung thư phổi thời kì cuối.
Hai người đành phải ở lại thủ đô, hao hết tiền tiết kiệm cùng vay tiền bên ngoài cũng không thể trị bệnh ung thư oái oăm này.
Lộ Uyển cùng Diêu Diên ở cùng phòng nhưng lại nhận đãi ngộ hoàn toàn khác biệt, bà nhìn Diêu Diên được che chở tận tình, nhìn người chồng dịu dàng vô cùng của bà ấy, vừa cảm thấy vận mệnh bất công lại vừa có suy nghĩ bất ổn.
Một người phụ nữ như bà sao có thể nuôi lớn đứa trẻ được?
Đó là đứa con nối dõi của Kiều Kiến Chấn, là hương khói cuối cùng của Kiều gia.
Bà không muốn con mình giống ba nó, từ nhỏ nhỏ đã phải sống tằn tiện, sau khi lớn lên cũng bị áp lực cuộc sống đè ép cho không ngẩng đầu nổi.
Bà không cho con một nền giáo dục tốt, thời thơ ấu tốt, một tương lai tốt……
Lộ Uyển hạ quyết tâm, lúc ấy bàn với đồng nghiệp kế hoặc đánh tráo.
Vào thời đó trên phương diện quản lý khó tránh khỏi việc có lỗ hổng, hai người cũng thành công giấu được sự việc, Lộ Uyển và Diêu Diên xuất viện trong cùng một ngày.
Nhìn đứa bé xa lạ trong tã lót, Lộ Uyển vốn định bán nó đi, nhưng lại động lòng trắc ẩn khi nghe thấy tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ mới sinh.
Một chút lương tri còn xót lại khiến bà giữ trẻ mới sinh ấy, vừa sửa đổi các thói xấu vừa liều mạng kiếm tiền, cố hết mọi khả năng để chăm sóc tốt đứa trẻ này, coi như tích phúc cho con mình.
Đồng nghiệp cùng thực hiện đánh tráo khi trước bị bệnh nặng sắp chết, nhiều năm như vậy bà ta vẫn luôn chịu dày vò, thậm chí còn cảm thấy việc bà ta bị bệnh chính là quả báo cho chuyện lúc trước.
Trước khi đi, bà ta viết một phong tư, viét hết sự thật khi trước ra, gửi tới địa chỉ của Diêu Diên.
Bà không biết Diêu Diên còn ở nơi đóhay không, chỉ là muốn giữ lại lương tâm của mình nên mới gửi đi ——
Đúng là Diêu Diên không còn ở nơi đó, mà cha mẹ của bà đã nhận được phong thư này, cũng chính là ông ngoại bà ngoại của Mộc Dương, hai ông bà đã sắp 80 tuổi, bà ngoại xem xong phong thư này thì run rẩy vào bệnh viện ngay lúc đó.
Điều không giống những gì Mộc Dương nghĩ là trên phong thư viết địa chỉ của nhà Lộ Uyển.
Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên đã sớm biết họ ở nơi nào, chỉ là sợ Mộc Dương không chấp nhận được nên vẫn luôn gạt cậu.
Đời trước chân tướng bại lộ ở quê hương cũ, mà đời này Diêu Diên cùng Mộc Nam Sơn cũng không ngờ rằng Mộc Dương xuất hiện ở địa phương này trước cả họ.
*
Mộc Dương nhìn chằm chằm con mèo sữa suốt tiếng giờ, từ khi ăn xong cơm sáng đến bây giờ, cứ ngồi trên xe lăn dưới bóng trong khu nhà nhìn con mèo sữa kia.
Giải Biệt Đinh bưng chén nước cho cậu: “Em muốn đi nơi nào trước?”
Mộc Dương thong thả nâng mí mắt, giọng nói rất nhẹ: “Về nhà đi.”
Giải Biệt Đinh hơi giật mình: “Về chỗ ba mẹ?”
Mộc Dương: “……”
Cậu không muốn nói chuyện.
Thật ra dù Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên nghĩ như thế nào, cách làm tốt nhất của cậu là giữ khoảng cách với gia đình kia, ít nhất không thể thân mật như trước đây, nếu không thì đứa con gái ruột Kiều Viện ở đâu?
Nhưng sự tồn tại của cậu đã là không ổn rồi.
“Meo ~”
Con mèo sữa ngồi trên bàn đá kêu khiến cho người ta phải đau lòng, vừa non vừa yếu ớt, nhìn màu sắc và hoa văn thì là một con mèo quýt, đi đường thì cứ run rẩy như sắp ngã.
Mộc Dương hạ khóe miệng: “Bé cũng không có ba mẹ à?”
Ánh mắt Giải Biệt Đinh khẽ dao động: “Mộc Dương……”
“Nó thật đáng thương.” Mộc Dương ngẩng đầu nhìn Giải Biệt Đinh ở bên cạnh, “Anh ôm nó một cái thay em đi.”
Giải Biệt Đinh khẽ thở dài, đi lên phía trước vài bước, khom lưng ôm lấy con mèo sữa.
Anh cũng không đưa đến bên người Mộc Dương để cậu xem, chỉ ngồi xổm tại chỗ mà vỗ về thân thể con mèo sữa.
Mộc Dương nhìn vậy thì không hiểu sao lại nhớ đến Giải Chi Ngữ.
Trước kia mỗi khi Diêu Diên cùng Mộc Nam Sơn nói đến chỗng cũ của Giải Chi Ngữ thì toàn bảo đó là người đàn ông biến thái, Giải Chi Ngữ cho con mèo hoang ăn thôi mà gã đã cảm thấy sự chú ý của Giải Chi Ngữ bị con mèo lấy mất, trực tiếp thừa dịp Giải Chi Ngữ không ở đó đã vặn gãy cổ con mèo kia, lại bị Giải Biệt Đinh ba tuổi thấy được.
Gã cầm dao uy hiếp con mình, nói nếu dám bảo việc này cho mẹ thì sẽ vứt bỏ anh.
Nếu không phải Giải Chi Ngữ trở về thấy được, nếu không phải có camera của khu nhà làm chứng, chỉ sợ hàng xóm quanh nhà sẽ không tin rằng người đàn ông ngày thường trông thật hào hoa phong nhã lại là tên mặt người dạ thú.
Mộc Dương không còn nhớ rõ những truyện trước ba tuổi của mình, cũng không rõ là liệu Giải Biệt Đinh có còn nhớ mình từng bị ba đe doạ hay không.
Bỗng cậu thấy thật đau lòng, bệnh của Giải Biệt Đinh là do gia đình ban tặng, do người ba đáng ghét của anh ban tặng.
Cho nên kiếp trước Giải Biệt Đinh không thích mình cũng là chuyện bình thường.
Giải Biệt Đinh bị cậu ép kết hôn, mỗi ngày cậu cứ vô cớ gây rối bên anh, hành trình theo đuổi của cậu có lẽ sẽ giống với người ba đó trong mắt anh, chẳng qua là thay đổi về cách thức thôi.
Mộc Dương đột nhiên nói: “Xin lỗi.”
Trong lòng Giải Biệt Đinh nhảy dựng, anh buông con mèo con rồi đi đến trước mặt Mộc Dương: “Làm sao vậy?”
“Không sao.” Mộc Dương giơ tay sờ đuôi mắt anh, “Đột nhiên nhớ má* thôi.”
*Gốc là mụ mụ, nhưng theo như đoạn dưới thì Dương Dương gọi Diêu Diên là mẹ ùi nên mình phải chuyển thành một xưng hô khác
Trước nay cậu đều gọi Diêu Diên là mẹ hoặc mẹ già, má thì là Giải Chi Ngữ.
Giải Biệt Đinh dừng một chút: “Không cần nhớ đâu.”
Đối với bà thì có lẽ một thế giới khác sẽ vui sướng hơn thế giới này.
Mặc dù lúc trước bà đã dùng hết sức lực để thoát khỏi chồng trước, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được bóng ma gã mang đến.
Giải Chi Ngữ cũng chết vì ung thư, nhưng là ung thư dạ dày, hai năm trước khi bà qua đời, mỗi ngày bà đều ngủ không ngon giấc, thường bừng tỉnh vào giữa đêm, có cảm tưởng như mình vẫn còn sống với chồng cũ.
Sự sợ hãi của bà với chồng cũ đã được khắc vào trong xương cốt, cứ như bóng với hình chẳng khác nào ma ám.
Mộc Dương đẩy xe lăn: “Anh đến gần một chút.”
Giải Biệt Đinh nghe lời mà đến gần hai bước, lại lui hai bước khi Mộc Dương định duỗi tay ôm anh.
Khi nhìn thấy ánh mắt sững sờ tổn thương của Mộc Dương, ngực Giải Biệt Đinh tê rần: “Em dị ứng với mèo…… Không thể ôm.”
Mộc Dương ngẩn ra.
Đã rất lâu rồi cậu không tiếp xúc với thú cưng nên cũng quên mất việc mình bị dị ứng.
Mộc Dương không ngờ Giải Biệt Đinh biết, càng không ngờ anh vẫn luôn khắc ghi trong lòng.
Hai người trở lại trong phòng nhỏ, Giải Biệt Đinh rửa tay rồi thay bộ quần áo, còn làm khử trùng tay rồi mới bế Mộc Dương lên trên giường: “Không thể ngồi xe lăn lâu.”
Anh xoa nhẹ cái chân đã lâu không hoạt động của Mộc Dương, Mộc Dương ngứa đến mức run người: “Đừng, đừng xoa nhẹ……”
Cậu cọ vào khuỷu tay Giải Biệt Đinh: “Anh đi mua túi thức ăn cho mèo được không?”
“…… Được.” Giải Biệt Đinh cho cậu cầm chút đồ ăn vặt, đổ thêm chén nước, chuẩn bị ổn thoả xong mọi thứ rồi mới ra cửa, “Em cứ ở đây nhứ, anh sẽ trở lại nhanh thôi.”
Mộc Dương thong thả chớp đôi mắt: “Em muốn con mèo ăn.”
“Được.”
Mộc Dương nằm ở trên giường, thấy bước chân Giải Biệt Đinh càng lúc càng xa rồi mới di chuyển thân thể một cách khó khăn, dựa vào chân sau để ngồi vào xe lăn.
Chỉ một vài động tác nhỏ như vậy mà cậu đã bắt đầu thở dốc.
Mộc Dương tự giễu cười, hiện tại cậu thật sự trở thành tên vô dụng, rời khỏi Giải Biệt Đinh là không sống nổi.
Ở cửa có ván gỗ nà Giải Biệt Đinh đặt riêng, có thể giúp xe lăn thuận lợi lăn xuống bậc thang, ông chủ nhà đối diện mới ra lấy nước giếng cười nhìn cậu hỏi: “Tiểu Dương ra phơi nắng à?”
Mộc Dương gật đầu: “Cháu ra ngoài đi một chút.”
“Vận động là tốt rồi, tổn thương đến xương mất một trăm ngày nhưng cũng không thể nằm trên giường mãi được.” Chủ nhà cho cậu một túi hạt dưa, “Nhà mình xào đấy, thơm lắm!”
Mộc Dương ngưở thử thì thấy đúng là thơm thậy, nhưng là hạt bí đỏ nên không có hương vị gì, mà có vẻ người già đều rất thích.
“Cảm ơn bác.”
Mộc Dương chờ chủ nhà trở về phòng mới điều khiển xe lăn ra khỏi khu nhà.
Những ngày tháng trôi qua ở thành nhỏ tuy buồn tẻ nhưng cũng ấm áp, xe trên đường không nhiều lắm, mấy đứa nhỏ nhảy qua nhảy lại đùa giỡn, cũng không biết nhà ai nấu ăn sớm như vậy, Mộc Dương vừa xoay cái đã ngửi thấy mùi thức ăn nồng đượm.
Cậu đột nhiên dừng xe lăn lại: “Bà định đi theo tôi tới khi nào?”
Không ai đáp lại.
Một bóng đen dừng trên mảnh đất trống trước người cậu, cánh tay Mộc Dương bắt đầu khó thấy mà run lên, cậu cố gắng kiềm chế để mình không thất thố: “Sao bà luôn như vậy? Luôn làm những chuyện lén lút vậy?”
“Dương Dương, mẹ……” Phía sau truyền đến giọng nói của một người phụ nữ.
“Đừng gọi tôi như vậy!” Mộc Dương bỗng quát to, cậu đẩy xe lăn xoay người, “Sao bà lại làm vậy? Con ruột đã không cần mà còn trộm con gái người khác!?”
Người đi theo cậu đúng là người mẹ ruột đã có cơ hội gặp hai lần —— Lộ Uyển.
Quần áo của bà rất mộc mạc, quần áo toàn thân có cộng vào cũng không quá hai trăm tệ. Trên mặt cũng không có dấu vết gì của việc được chăm sóc, mặt mày mang theo nét lo ấu, nếp nhăn cũng tranh nhau đè ép trên làn da, lộ ra sự già nua không tương xứng với tuổi tác của bà.
“Mẹ không còn cách nào khác, nhà mình quá nghèo, mẹ không thể cho con những tháng ngày tốt đẹp được……”
Lộ Uyển bối rối nhìn Mộc Dương, bà chỉ muốn đến nhìn Mộc Dương trước khi chuyển nhà, nhưng không ngờ lại bị Mộc Dương phát hiện, không những vậy còn có nhiều ác ý với bà.
“Ngày tháng tốt đẹp gì?” Đầu ngón tay cắm vào lòng bàn tay, Mộc Dương không khống chế được mà run lên, “Bà có hỏi ý kiến của tôi không? Tôi có nguyện ý cướp đi những ngày tháng tốt đẹp đó không?”
“Mẹ……” Vành mắt Lộ Uyển đỏ lên, bị con trai mình chất vấn như vậy, bà cũng chỉ có thể chật vật mà nói sang chuyện khác, “Có phải bọn họ đã biết hay không? Có đối xử tốt với con không, có trách con không……”. Ngôn Tình Trọng Sinh
Mộc Dương nhìn khuôn mặt giống với mình ba bốn phần, hận ý nơi đáy mắt không che giấu chút nào.
“Sao lúc trước bà làm chuyện này thì không nghĩ tới điều đó? Không nghĩ tới việc bị phát hiện thì làm sao bây giờ? Cũng không nghĩ tới đứa con của bà được hưởng những ngày tháng tốt lành còn con gái của người ta thì làm sao bây giờ?”
Mộc Dương nhớ tới nụ cười xán lạn của Kiều Viện, đau đớn chôn vùi cậu như hồng thuỷ.
Cậu nhẹ giọng chất vấn: “Kiều Viện xứng đáng chịu khổ sao?”
Thật ra những lời chất vấn của cậu không hề hợp lý, rõ ràng cậu mới là người được lợi nhất, hiện giờ lại phê phán hành động của mẹ đẻ, đúng là không thể nói lý.
Nhưng nếu lúc trước Mộc Dương có quyền lựa chọn, cậu tình nguyện không được sinh ra, cũng không muốn hôm nay Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên phải khổ sở như vậy.
Lộ Uyển đã rơi lệ đầy mặt, che miệng đè nén tiếng khóc.
Bà lắc đầu thật mạnh: “Không phải…… mẹ chỉ muốn con được sống tốt hơn thôi, khi đó mẹ còn không nuôi được bản thân, lấy cái gì để nuôi con chứ……”
Nhưng không phải Kiều Viện vẫn sống tốt khi được bà chăm sóc hay sao?
Chỉ cần bà thật sự quan tâm đến cậu thì sao không nuôi nổi.
Vành mắt Mộc Dương đỏ bừng, nhưng biểu cảm lại rất lạnh nhạt, cậu không muốn ở đây dù chỉ một khắc, ngữ điệu mang theo vẻ mỉa mai: “Chiếm lấy con gái người ta hơn hai mươi năm thì cũng đến lúc trả về rồi nhỉ?”
Lộ Uyển ngẩng đầu, lau nước mắt nghẹn ngào hỏi: “Vậy còn con? Mẹ rất nhớ con……”
Lòng bàn tay bị véo đến mức đau cả tim, Mộc Dương không hề lưu tình với người đàn bà trông có vẻ yếu ớt này: “Bà không cần tôi mà, sao còn nghĩ tôi muốn bà?”
Mộc Dương vốn định nói rằng nếu bà thấy áy náy và hối hận thì hiện tại nên đến cục cảnh sát tự thú, chứ không phải làm bộ làm tịch ở đây.
Nhưng rốt cuộc cậu vẫn không thể nói ra, Mộc Dương nhìn dáng vẻ khổ sở đau đớn của người đàn bà kia, phần huyết thống khó nói tựa như kim châm làm cậu đau đớn toàn thân, tê mỏi đến mức cử động cũng khó.
Cho đến khi một đôi tay ôm lấy cậu từ phía sau, gỡ lòng bàn tay đã bị cậu véo đến mức chảy máu, nhẹ nhàng ôm lấy cậu dỗ dành: “Đừng khóc.”
Nước mắt đã không kìm nổi mà trào ra trong nháy mắt, Mộc Dương nắm chặt ống tay áo Giải Biệt Đinh, nghẹn ngào nói: “Anh để bà ấy đi đi…… Em không muốn thấy bà ấy……”
Lộ Uyển nhắm mắt lại, cũng rơi lệ như Mộc Dương, tâm đau như bị dao cắt.
*
Kiều Viện đang xin từ chức với quản lý cửa hàng.
Việc chuyển nhà đến rất đột ngột, tuy quản lý cửa hàng không muốn cô đi nhưng vẫn đưa cô tiền lương của một tháng: “Nhớ phải trở về thường xuyên gặp bọn tôi nhé!”
Kiều Viện cười, ôm lấy tất cả mọi người, sau đó xách theo túi rồi xoay người, cô nhìn thấy một người đàn bà đang rưng rưng đứng ngoài cửa kính.
Kiều Viện ngẩn người, khi bị đối phương gọi thì cô móm môi dưới: “Chào cô, cô muốn ngồi ở cửa hàng đối diện không?”
“…… Được.”
Vừa nhìn đã thấy đồ trên người đàn bà đó khá xa xỉ, cũng là người có thể diện.
Kể cả khi cảm xúc đã vỡ oà nhưng vẫn cố gắng để mình không thất thố.
Diêu Diên cùng Mộc Nam Sơn yêu đương tự do, cảm tình giữa hai người rất sau đậm, đứa nhỏ được sinh ra dưới sự chờ mong của bọn họ.
Nhưng khi đó bà không thể ngờ được rằng, câu đầu tiên mà đứa nhỏ này nói với bà sau khi sinh không phải là nhẹ nhàng gọi mẹ, cũng không phải gọi ba, mà là một câu xa lạ ‘ chào bà ’.
So với gió lạnh tháng chạp thì còn khiến người ta rét run hơn.
Danh Sách Chương: