Sau khi dán vào nhau một lúc lâu, dường như Mộc Dương khó lắm mới tỉnh táo lại từ trong giấc ngủ, nhìn một bên khác của giường.
Giải Biệt Đinh cũng không nói gì, hôn lên khuôn mặt của Mộc Dương.
Mộc Dương sửng sốt vì nụ hôn này, nhưng tay vẫn để lên ngực Giải Biệt Đinh, cũng không đẩy anh ra.
Giải Biệt Đinh chống thân thể, sững người nhìn chàng trai đang được anh ôm một lúc lâu.
Bụng dưới Mộc Dương hơi căng, cậu vừa định giơ tay viết chữ thì đã bị Giải Biệt Đinh tiếp tục đè xuống giữ lấy gáy cậu, cổ tay trái cũng bị giữ ngang tai, môi được bao bọc bằng cảm giác ấm áp.
Giải Biệt Đinh: “Có thể chứ?”
Vừa dứt lời, anh liền xâm nhập vào khoang miệng của Mộc Dương một cách dễ dàng, giống như câu hỏi ban nãy chỉ là hỏi cho có.
“……”
Mộc Dương trợn tròn đôi mắt nhìn Giải Biệt Đinh, cậu không nói được lời nào nên tất nhiên cũng chẳng thể từ chối, mà cậu cũng không muốn từ chối cho lắm.
Nước súc miệng cùng sữa tắm hai người dùng đều là vị chanh, khi nếm thì thấy một mùi hương thanh thanh nhàn nhạt, loại này là Mộc Dương mua, đời trước Giải Biệt Đinh đã dùng cùng Mộc Dương trong 5 năm.
Mộc Dương bị hôn đến mức hơi khó thở, chỗ sâu trong yết hầu rất ngứa, như có thứ gì muốn nhảy ra bên ngoài.
Hàm trên cũng bị ngứa vì nụ hôn, Mộc Dương hốt hoảng, hơi không chịu nổi mà chống ngực Giải Biệt Đinh, nhưng mãi mà cậu vẫn chưa dùng lực, bị hôn đến mức ý thức mơ hồ.
Cho đến khi bụng thắt lại, Mộc Dương cuộn đùi phải cắn lên mối Giải Biệt Đinh thì mới có thể thở được.
Cậu hít thở, giống như con mèo bị nóng, rồi lại dùng tay viết vài nét bút lên người Giải Biệt Đinh.
“…… Muốn đi vệ sinh à?”
Sau một lúc lâu Giải Biệt Đinh mới hiểu được ý cậu, lập tức ôm cậu lên, Mộc Dương gắt gao kẹp eo Giải Biệt Đinh, nghẹn đỏ mặt.
Sau khi rửa tay xong thì Mộc Dương xoay người, cậu hơi sửng sốt, do dự mà giơ tay lau môi Giải Biệt Đinh.
Giải Biệt Đinh rũ mắt nhìn, là máu.
Mộc Dương không biết ban nãy mình cắn theo bản năng mạnh như vậy, vậy mà khiến cho môi anh bị rách.
Giải Biệt Đinh nhấp môi dưới, không để ý nhiều, rồi anh bế Mộc Dương lên, nhẹ nhàng hỏi: “Còn muốn ngủ không?”
Mộc Dương lắc đầu, nhưng lại nắm chặt ống tay áo Giải Biệt Đinh.
Giải Biệt Đinh ngồi ở mép giường, giúp Mộc Dương dịch đệm chăn: “Anh đi rửa bát, được không?”
Mộc Dương nhìn Giải Biệt Đinh, qua một lát mới buông tay ra, im lặng gật đầu.
Giải Biệt Đinh dừng một chút, trước khi đi anh khom lưng hôn lên môi Mộc Dương một cái rồi mới xuống tầng.
Mộc Dương không nhìn, cậu nghe tiếng bước chân của Giải Biệt Đinh càng lúc càng xa, ngây người một hồi lâu mới liếm môi.
Sau khi nhận ra mình đang làm gì, Mộc Dương trầm mặc một cách khó hiểu.
Phòng bếp.
Giải Biệt Đinh nhận được điện thoại: “Mẹ.”
Đầu tiên là Diêu Diên hỏi: “Dương Dương thế nào rồi?”
Giải Biệt Đinh mở vòi nước: “Em ấy đến bệnh viện rồi, do chướng ngại tâm lý nên bị mất giọng, không liên quan gì đến yết hầu cả.”
“Vậy là tốt rồi.” Diêu Diên bên kia rất mỏi mệt, “Mẹ thấy Dương Dương lên hot search, những ngôn luận đó không hay lắm, con khuyên nó nhiều vào.”
“Vâng.”
“Còn nữa Tiểu Giải à……” Diêu Diên lặng im trong chốc lát, như đang châm chước ngôn từ, “Mẹ vẫn không biết con nghĩ thế nào về Dương Dương, Dương Dương mang tâm tính của đứa trẻ, thích là phải có được, khi đó mẹ cũng không ngăn cản gì nhiều, mà con cũng chưa phản đối lần nào, dù cuộc hôn nhân này……”
“Cuộc hôn nhân này rất tốt.” Giải Biệt Đinh bỗng nói.
Diêu Diên sửng sốt, bên kia truyền đến một tiếng cười, dường như bà thấy yên tâm: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi……”
“Bây giờ đang là lúc đặc thù, vốn Dương Dương đã đau khổ vì mẹ và ba nó rồi, mẹ nghĩ, dù con có thích hay không thì liệu con có thể chịu đựng trong khoảng thời gian này được không, đừng làm cho Dương Dương phải buồn?”
Sao mà Diêu Diên có thể không biết chuyện Giải Biệt Đinh lạnh lùng cơ chứ, cuộc hôn nhân này đã được định sẵn là không tốt đẹp như trong tưởng tượng của Mộc Dương rồi, nhưng đó là sự lựa chọn của bản thân cậu, Diêu Diên chỉ có thể tôn trọng.
Nhưng hôm nay thì không giống, giữa Mộc Dương cùng bọn họ đã có ngăn cách, nếu lại phải đau buồn khi ở bên Giải Biệt Đinh thì……
“Không đâu mẹ.” Giải Biệt Đinh đặt bát vào trong máy rửa bát, anh ngừng trong chốc lát, “Về sau cũng sẽ không.”
Diêu Diên hơi ngẩn ngơ, hơn nửa ngày mới nói nên lời: “Mẹ còn nhớ lần đầu gặp con, con mới cao đến eo mẹ thôi, giống như một công tử nhỏ vậy, lúc ấy mẹ đã nghĩ rằng sao đứa nhỏ này lại không thích cười nhỉ……”
Giải Biệt Đinh yên lặng nghe.
“Sau này Chi Ngữ bận làm việc nên thường xuyên để con ở nhà một mình, mẹ đã nói rất nhiều lần là hãy đưa con đến đây, nhưng Chi Ngữ từ chối hết……”
“Là con từ chối.”
Đúng là Giải Chi Ngữ không muốn đưa con đến chỗ của Diêu Diên, không phải là không yêu anh, bà thấy sợ.
Giải Biệt Đinh lớn lên từng ngày, và rồi hình dáng ngũ quan cũng càng ngày càng giống người đàn ông kia, mỗi khi Giải Chi Ngữ nhìn Giải Biệt Đinh lạnh lùng ngồi trên sô pha như một người đã trưởng thành thì dường như bà thấy người đàn ông kia, khiến bà đoán không ra, xem không hiểu.
Mặc dù đã đưa đối phương vào trong ngục giam nhưng bà vẫn sợ hãi như trước.
Diêu Diên nghe được câu trả lời của anh thì ngẩn người: “Nếu khi đó mẹ đón con thì tốt rồi.”
Giải Biệt Đinh nghe vậy thì nghĩ, nếu từ nhỏ anh lớn lên bên Diêu Diên thì sẽ quen Mộc Dương hơn một chút.
Lúc anh sáu, bảy tuổi sẽ được nhìn Mộc Dương sinh ra, nhìn cậu từ một đứa trẻ sơ sinh nho nhỏ chậm rãi biến thành một thằng nhóc tập tễnh bước đi, nói không chừng lúc vừa học nói chuyện cậu còn dùng chất giọng ngọt lịm gọi anh là anh trai, đeo cặp sách đi theo phía sau anh đòi anh ôm.
Không hiểu sao trong cổ họng anh lại thấy ngưa ngứa, nếu như vậy thì có vẻ cũng không tệ.
Giải Biệt Đinh rũ mắt nói: “Không sao ạ.”
Diêu Diên than nhẹ, bà chần chừ một hồi lâu: “Mẹ con không cố ý đối xử với con như vậy đâu, chỉ là bà ấy bị ảnh hưởng nhiều quá, bà ấy sợ ——”
“…… Con biết.” Ngừng vài giây, Giải Biệt Đinh mới nói với ngữ điệu bình đạm: “Bà ấy từng muốn giết con.”
Yết hầu Diêu Diên thắt chặt lại, Giải Chi Ngữ từng nói với bà chuyện này, nhưng bà không ngờ Giải Biệt Đinh biết.
Hôm đó trời mưa rất to, tiếng sấm nổ vang, Giải Chi Ngữ sợ nhất là thời tiết như vậy.
Bà từng bị chồng cũ nhốt ngoài ban công một đêm trong tiết trời ầm ầm sấm sét.
Mà đồng thời, ngày đó cũng là sinh nhật của Giải Biệt Đinh, Giải Chi Ngữ mua bánh kem cùng quà rồi về nhà sớm, sau khi trải qua buổi sinh nhật quạnh quẽ với Giải Biệt Đinh nhỏ tuổi thì bà uống thuốc ngủ để đi ngủ sớm.
Khi từng tiếng sấm vang lên, dường như bà lại trở về với cuộc hôn nhân xiềng xích kia, bà bừng tỉnh giữa đêm khuya, đi vào phòng của con trai. Vốn bà muốn xem Giải Biệt Đinh ngủ có ngon không, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt càng ngày càng giống với người chồng cũ, bà cũng không biết bà cầm gối đầu khi nào.
Một tia chớp chói loá đã giúp bà bừng tỉnh, bà hoảng loạn ném gối đầu xuống, rời khỏi nhà suốt đêm.
Diêu Diên sẽ mãi nhớ rõ buổi tối hôm đó, Giải Chi Ngữ uống đến mức say mèm ở nhà bà, khóc lóc nói người đàn ông kia đã huỷ hoại cả cuộc đời của bà ấy.
Không chỉ là gặp người không tốt nữa rồi.
Giải Chi Ngữ đỏ mắt, không biết phải chất vấn ai: “Tớ đã gặp bác sĩ rồi, tớ cũng uống đủ thuốc! Nhưng sao vẫn không thể trốn khỏi anh ta!?”
Tự đó về sau rất ít khi Giải Chi Ngữ về nhà, không phải là bà không muốn gặp, mà bà sợ gặp, không dám gặp.
Bà sợ bà sẽ trốn tránh khi nhìn thấy khuôn mặt giống với chồng cũ, bà sẽ sợ hãi, cũng sợ một ngày nào đó bà sẽ xúc phạm con trai của mình.
Nhưng bà không biết, khi bà ném gối đầu chạy trối chết, con trai của bà đã mở mắt, yên lặng nhìn bóng dáng hốt hoảng của bà.
*
Lông mi Giải Biệt Đinh khẽ nhúc nhích, anh ngước mắt nhìn cửa sổ ngoài phòng bếp, đó là hậu hoa viên còn chưa kịp tân trang.
Anh nói với Diêu Diên: “Đã qua rồi mẹ.”
Anh không còn nhớ rõ cảm xúc lúc đó nữa, hiện giờ khi hồi tưởng lại chuyện này, trong lòng Giải Biệt Đinh cũng không gợn sóng là bao.
Bỗng anh nhớ tới lời của bác sĩ kia: “Khổ sở cũng là một biểu hiện của để ý.”
Lúc còn nhỏ sau khi anh bị bừng tỉnh bởi tiếng sấm, anh thấy người mẹ đang cầm gối đầu đứng bên mép giường của anh trong căn phòng tối tăm thì liệu anh có khổ sở không?
Có lẽ có.
Nhưng Giải Biệt Đinh không còn nhớ rõ.
Diêu Diên không biết bệnh của Giải Biệt Đinh, bà chỉ coi như sự bạc tình hiện giờ của Giải Biệt Đinh là ác báo lúc trước.
Ngày Giải Chi Ngữ chết, vẻ mặt Giải Biệt Đinh cũng chẳng thay đổi gì nhiều.
“Thiên hạ này không có người mẹ nào là không yêu con, kể cả là Lộ Uyển……” Diêu Diên dừng một chút, trong miệng đắng chát, “Con phải tin mẹ con yêu con.”
Việc Giải Chi Ngữ có để ý tới đứa con trai này hay không đã không còn quan trọng với Giải Biệt Đinh nữa, dù sao thì bà cũng đã qua đời.
Tuy rằng Giải Chi Ngữ mới mất có một năm, nhưng đối với Giải Biệt Đinh mà nói, trong đó còn 5 năm bị thời gian chôn vùi.
Diêu Diên nói rất nhiều về chuyện quá khứ, Giải Biệt Đinh vẫn luôn lặng im nghe, thỉnh thoảng sẽ trả lời một tiếng.
Những lời này cũng làm Giải Biệt Đinh nhớ tới lần đầu gặp Mộc Dương.
Thật ra lúc Giải Biệt Đinh biết đến Mộc Dương trước mười bốn tuổi rồi.
Khi anh còn là thiếu niên thì không tiếp xúc với mẹ nhiều lắm, nhưng lại thường xuyên nghe về Mộc Dương từ lời của Giải Chi Ngữ.
Trong điện thoại của Giải Chi Ngữ hầu như không có ảnh chụp của anh, như lại chứa đầy ảnh chụp của đứa trẻ khác.
Năm anh sắp vào trung học thì biết được từ Giải Chi Ngữ rằng sau khi Mộc Dương tốt nghiệp nhà trẻ xong thì sẽ vào học ở trường tiểu học của anh, hai người vừa vặn học khác trường.
Ma xui quỷ khiến, đột nhiên Giải Biệt Đinh muốn gặp đứa trẻ trong lời của mẹ.
Anh gặp được Mộc Dương ngoài lan can của nhà trẻ, một đứa bé nho nhỏ vừa non vừa ghê gớm, đẩy bé mập lấy đồ của cậu ngã trên mặt đất, tức giận nói: “Mẹ bảo không được lấy đồ của người khác!”
Giải Biệt Đinh không có suy nghĩ gì khác, chỉ cảm thấy mẹ nói đúng, quả thật rất đáng yêu.
Nhưng anh thành công gặp được Mộc Dương, cũng thành công bị người chủ mưu tìm được cơ hội bắt cóc.
Hơi đáng tiếc là Mộc Dương nho nhỏ đã chú ý tới anh trai vẫn luôn nhìn cậu.
Chỉ thiếu một chút nữa là chạy về phía anh.
Khi Diêu Diên nhắc tới Mộc Dương lúc còn nhỏ, hiếm lắm Giải Biệt Đinh mới nói câu: “Rất đáng yêu.”
“Đúng vậy…… vừa hiểu chuyện vừa dễ thương, một khi phạm sai lầm thì nũng nịu gọi mẹ, khiến cho lần nào Nam Sơn cũng không nỡ đánh dù tức.”
Nỗi phiền muộn trong lòng Diêu Diên đã được vơi bớt phần nào vào giờ phút này.
Án kiện của Lộ Uyển gặp phiền toái, từ luật sư mà bà biết rằng chuyện năm đó đã qua thời điểm truy tố, nếu khởi tố lừa bán trẻ em thì cao nhất cũng chỉ tù mười năm, thời hạn án kiện có tác dụng cũng chỉ có khoảng mười năm.
Hiện giờ hai đứa trẻ đã hơn hai mươi tuổi, nếu còn muốn truy trách thì phải không ngừng kháng án, còn có nguy cơ bị bác bỏ, đây là một trận chiến lâu dài.
Trong lúc đó, tuy Kiều Viện không phản đối việc truy trách, nhưng cũng không tiếp xúc nhiều với Diêu Diên.
Xa cách đến mức làm Diêu Diên lạnh cả lòng.
“Thôi, bên mẹ còn có chút việc, mẹ cúp máy trước nhé.” Giọng Diêu Diên hơi khàn, “Hai con sống tốt là được.”
Giải Biệt Đinh trả lời, hỏi thăm một chút về Mộc Nam Sơn rồi kết thúc cuộc trò chuyện.
Anh đứng trong phòng bếp một chốc, cho đến khi máy rửa chén cơ dừng lại thì anh mới có động tĩnh.
Giải Biệt Đinh chậm rãi đi lên tầng hai, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ ra.
Mộc Dương đã trưởng thành nằm trên giường, đôi mắt màu đen xinh đẹp nhìn anh, như đang hỏi vì sao anh không tiến vào.
Danh Sách Chương: