Tác giả: Miêu Giới Đệ Nhất Lỗ
Edit: Cánh Cụt
Tiệm nail mà Kiều Viện đang làm nằm ở phố Nam.
Mộc Dương mua hai cái bánh bao đậu ở tiệm bánh bao, chạy tới tiệm cà phê bên cạnh để ngồi xem tiệm nail đối diện, nhưng do tới quá sớm nên người trong cửa hàng chưa buôn bán.
Cậu cứ cắn từng ngụm một, bánh đậu dính vào bên miệng cũng không nhận ra, vẫn luôn chờ đến khi ở đối diện treo thẻ buôn bán, chăm chú nhìn người ở cửa hàng đối diện ra vào.
Tiểu Lộ làm móng tay cho cậu vào hôm qua đã thấy cậu, lập tức cười nói gì đó với người bên cạnh, Mộc Dương làm như không có việc gì mà quay đầu sang một bên, vờ như mình không tồn tại.
Ra ngoài sớm như vậy một phần là vì muốn thời gian ở chung giữa mình và Giải Biệt Đinh ít đi chút, còn một phần khác là muốn quan sát sinh hoạt của thành nhỏ này một cách kỹ càng nhất.
Trong ba lô có camera của cậu, là quà sinh nhật 21 tuổi mà Mộc Nam Sơn tặng cho cậu, có giá trị không nhỏ.
Mộc Nam Sơn trông thì nghiêm khắc, nhưng trên thực tế cũng chiều Mộc Dương đến mức vô biên, chỉ cần thứ cậu thích nằm trong tầm với thì nhiều khi ông sẽ âm thầm tạo cho cậu niềm vui bất ngờ.
Tựa như cái camera này, lúc ấy Mộc Nam Sơn còn không để ý tới thể diện mà đi tìm vãn bối là Giải Biệt Đinh, khắc lại chữ kí trên thẻ gỗ rồi treo ở phía trên, mặt sau còn viết một dòng chúc phúc: Bình an hạnh phúc.
Mộc Dương vuốt ve dòng chữ viết lồi lõm trên thẻ gỗ, tuy đây là chữ Giải Biệt Đinh khắc lên, nhưng dòng chúc phúc ấy lại là tâm nguyện đơn giản của người làm cha như Mộc Nam Sơn.
Ông hy vọng con ông bình an hạnh phúc…… Nhưng điều đó đã được định trước là không thể thực hiện.
Đứa con gái ruột của Mộc Nam Sơn phải chịu khó khăn ở một nơi hẻo lãnh không biết tên, mà con nuôi là cậu thì bị căn bệnh ung thư lấy đi tính mạng.
Tim Mộc Dương chua xót, hiện giờ ngẫm lại, ngay cả mong ước bình an hạnh phúc này vốn là của Kiều Viện, do cậu đã cướp đi mọi thứ.
Ngồi cả sáng ở quán cà phê, Mộc Dương mang theo ba lô định đi dạo, vừa đi tới cửa thì thấy Kiều Viện ở đối diện cũng đi ra.
Cậu chần chờ một giây rồi vẫn tiến lên chào hỏi, Kiều Viện rất tự nhiên mà tiếp lời: “Sao ngày nào anh cũng đi lại ở đây vậy?”
Mộc Dương sửng sốt: “Tôi đi dạo.”
Kiều Viện cười: “Anh không phải người địa phương nhỉ? Khí chất không giống.”
Sự tự phụ được bồi dưỡng từ nhỏ sẽ không hình thành trong một sớm một chiều, có sự khác biệt rõ ràng so với dân chúng phố phường, nếu bình thường thì câu nói này là lời khen ngợi, nhưng vào tai Mộc Dương lại có phần khó chịu.
“Tôi tới chụp ảnh.” Mộc Dương hít nhẹ một hơi, giơ ba lô trong tay lên, “Tôi muốn ngắm nhìn cảnh sắc nơi đây.”
Kiều Viện hơi kinh ngạc: “Anh muốn chụp cái gì?”
“……” Mộc Dương chỉ thuận miệng bịa ra mà không ngờ Kiều Viện sẽ hỏi, cậu lựa lời nói: “Chụp trạng thái chân thực của đời sống.”
Kiều Viện gật đầu: “Vậy anh đến ngõ nhỏ hoặc là đi dạo trong sân ấy.”
Mộc Dương gật đầu, cậu nhìn thời gian: “Cô ăn cơm chưa?”
Kiều Viện khẽ lắc đầu: “Chưa.”
Mộc Dương: “Vậy tôi mời cô nhé.”
Kiều Viện ngừng lại trong chốc lát, lời từ chối đến bên miệng lại nuốt trở về, không hiểu sao cô lại không muốn làm cho chàng trai như một thiếu gia này phải khó xử.
“Sao anh lại mời tôi ăn cơm?”
Mộc Dương sững sờ một chút, không biết tại sao muốn mời người khác ăn cơm mà còn cần lý do.
“Tôi muốn hỏi một chút……” Kiều Viện hơi do dự, thay đổi cách trò chuyện, “Mời một người mới quen biết thì sẽ phải có mục đích nào đó, ví như muốn kết bạn, có việc cần nhờ, hay là muốn theo đuổi, hoặc chỉ là thiếu bạn để ăn cùng, anh ——”
Tuy rằng vấn đề này có vẻ hơi ảo tưởng một chút, nhưng dù sao cũng là khác phái, trước khi ở chung vẫn phải biết rõ ràng thì mới tốt, cô không thích mối quan hệ mập mờ, càng thích việc ở chung phải thuần tuý một chút.
Dù sao cô cũng có người mình yêu thích, vừa nói trong lòng có người còn vừa ở chung với một chàng trai có khả năng mang tâm tư riêng thì thật vi diệu.
Mộc Dương phản ứng lại, cậu thấy hơi xấu hổ: “Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ……”
Cậu ngừng một hồi lâu, không biết nên nói như thế nào.
Mục đích của cậu không nằm trong danh sách Kiều Viện vừa kể ở trên, nhưng cậu cũng không thể nói là do bản thân đã cướp đi cuộc sống vinh quang của cô nên trong lòng mang nỗi hổ thẹn nhỉ?
“Muốn kết bạn và cũng có việc cần nhờ cô.” Mộc Dương nhấp môi dưới, “Dù sao tôi cũng mới đến nên chưa quen.”
“Ừm……” Kiều Viện cũng hơi ngượng ngùng, ngay từ đầu cô cũng không nghĩ nhiều, nhưng các đồng nghiệp cứ suy nghĩ lung tung rồi lải nhải bên tai cô cả buổi sáng.
Sợ Kiều Viện không tin, Mộc Dương còn nghiêm túc nói: “Tôi cũng có người mình yêu thích.”
Cậu còn vô cùng ngay thẳng mà bổ sung một câu: “Không phải là cô…… Anh ấy cũng là đàn ông.”
Kiều Viện bị chọc cười bởi điều này: “Bình thường anh cũng nói vậy với anh ấy à?”
Một chút EQ cũng không có.
Đôi mắt Mộc Dương hơi cụp xuống, nhìn vụn đá dưới dân: “Không, tôi không hay nói chuyện với anh ấy.”
Đời trước trong 5 năm kết hôn, thời gian thật sự mà cậu ở cùng với Giải Biệt Đinh không nhiều lắm.
Giải Biệt Đinh thật sự rất bận, thời điểm ban đầu lúc anh còn rảnh thì Mộc Dương luôn có đề tài để nói, nhưng chỉ có thể nhận được dăm ba câu đáp lại của Giải Biệt Đinh, tạo thành nét đối lập rõ rệt với sự ân cần của cậu.
Về sau cậu cũng không nhịn được mà bắt đầu lạnh lùng hơn, tức giận vô cớ, chuyện nào cũng có thể trở thành lý do để cậu cố tình gây sự, cậu muốn Giải Biệt Đinh phải chú ý đến mình, càng muốn chứng minh bản thân mình với anh không giống những người khác.
Nhưng từ khi cậu ép anh phải kết hôn thì đã đi lên con đường sai lầm.
Theo sau tính cách ngày càng ác liệt của cậu, công việc của Giải Biệt Đinh cũng trở nên càng ngày càng nhiều, thời gian về nhà càng ngày càng ít.
Mộc Dương nghiền đầu ngón tay, sao mà ở đâu cũng không trốn nổi Giải Biệt Đinh?
Cậu chuyển đề tài: “Ăn cơm không?”
Lần này Kiều Viện đã thoải mái đồng ý: “Được thôi, anh có muốn ăn gì không?”
Mộc Dương lắc đầu: “Cô có món gì muốn đề cử không?”
Kiều Viện đưa Mộc Dương tới một cửa hàng khá nhỏ, là cửa hàng mang phong cách phố phường nằm trong hẻm nhỏ, giữa hai bức tường chỉ có đủ cho ba người đi qua, khắp nơi trên tường đều bị bẩn, trên mặt đất còn có thể coi là sạch sẽ không có gì kì lạ.
“Nhịn thôi, đi một đoạn nữa là tới.”
Rất nhanh thôi Mộc Dương đã ngửi thấy một mùi hương nồng đượm.
Không phải hương vị của món ăn vặt địa phương, cũng không phải hương vị lẩu cay, chỉ là mùi hương mộc mạc đặc trưng của đồ ăn nhà làm.
Dường như là cậu đã đói bụng ngay trong chớp mắt.
Diêu Diên cùng Mộc Nam Sơn đều biết nấu cơm, nhưng do hai người đều có công việc, phần lớn thời điểm là bảo mẫu nấu cơm, thỉnh thoảng bọn họ mới có thể xuống bếp.
Thật ra Mộc Dương rất thích những món ăn mà Diêu Diên làm, nhưng từ khi ngắt liên lạc thì cậu chưa từng được nếm lại bao giờ.
“Thực đơn ở trên tường đó, anh muốn ăn gì?”
Mộc Dương đánh giá cửa hàng nhỏ này, tổng cộng có chín cái bàn, bây giờ đã kín hơn phân nửa chỗ, chủ yếu là nông dân và công dân.
Tuy rằng vệ sinh của ngõ nhỏ chẳng ra gì, nhưng trông cửa hàng này khá sạch sẽ thoải mái, trên bàn ghế cũng không dính dầu mỡ.
Mộc Dương: “Tôi không biết món nào ăn ngon, cô chọn đi.”
Kiều Viện cũng không khách sáo, cô cũng không xem thực đơn siêu lớn màu cam hồng được dán trên tường mà đã mau chóng đặt ba món.
Thịt kho tàu móng heo, thịt cuốn cải thảo, còn có một phần mướp hương xào trứng, đều là những món cơm nhà bình thường, hai người ăn thì khá phù hợp.
“Cửa hàng nhà bọn họ không lớn nhưng rất sạch sẽ, cứ yên tâm ăn thôi.”
Mộc Dương gật đầu, cậu không để ý vệ sinh cho lắm, những nhà hàng nhìn như là ‘ cao cấp ’ nhưng hoàn cảnh sau bếp thì chưa chắc đã tốt là bao, bề ngoài trông ngăn nắp đẹp đẽ mà thôi.
Một bữa cơm mà Mộc Dương ăn rất ngon miệng, bình thường cậu không thích ăn móng heo mà nay ăn tận ba cái, ăn xong mới cảm thấy hình tượng không được đẹp cho lắm, cậu lấy tờ giấy lau miệng: “Ông chủ ơi, cho tôi một phần như này với.”
“Có ngay! Ăn luôn hay là đóng gói?”
“Đóng gói.”
Mộc Dương thanh toán tiền, sáu món ăn mà có mỗi 150 tệ.
Kiều Viện cho rằng cậu định mang về làm bữa tối: “Nếu nơi anh ở cách đây không xa thì có thể trực tiếp tới ăn, không cần phải đóng gói đâu, đến buổi tối thì sẽ bị nguội, không thể ăn nữa.”
Trong đầu Mộc Dương hiện lên dáng hình của Giải Biệt Đinh, tuy rằng biết Giải Biệt Đinh không có khả năng để bản thân chịu đói, nhưng vẫn sợ anh không ra ngoài ăn cơm vì lo việc bị chụp ảnh.
Hơn nữa những bữa ăn của Giải Biệt Đinh vốn không có quy luật, khi chụp hay quay phim thì gác chuyện ăn sang một bên, chụp xong mới ăn cơm.
Bởi vì việc này mà lúc trước Mộc Dương còn đặc biệt đầu tư vào một bộ phim có sự tham gia của Giải Biệt Đinh, điều kiện duy nhất chính là muốn diễn viên ăn ba bữa đúng giờ trong ngày.
Tuy rằng đó là trạng thái bình thường của một diễn viên khi làm việc, nhưng nếu đặt vào Giải Biệt Đinh thì cậu sẽ đau lòng.
Mộc Dương không biết nên gọi Giải Biệt Đinh như nào khi còn có đơn thoả thuận ly hôn, cậu dừng một chút: “Tôi mang cho người khác.”
Kiều Viện bừng tỉnh, đang định bảo gì đó thì hai người bỗng nghe thấy giọng nói của một phụ nữ trung niên: “Viện Viện!”
Kiều Viện quay đầu trả lời: “Mẹ.”
Sắc mặt Mộc Dương trắng bệch.
Bóng dáng của người phụ nữ trung niên dần xuất hiện ở cửa: “Ban nãy mẹ nghe chú Trương bảo con tới đây ăn cơm cùng bạn, nên mẹ nấu chè đậu xanh cho con để mang tới cho đồng nghiệp nữa, đừng trễ làm nhé ——”
Người đi tới đã hơn bốn mươi tuổi, dựa theo số tuổi bị lộ ra khi lên hotsearch vào đời trước vì ngồi tù do treo đầu dê bán thịt chó, thì bà còn nhỏ hơn Diêu Diên vài tuổi.
Nhưng trên thực tế, trông bà như một người phụ nữ tầm 60 tuổi, vết hằn trên mặt rất rõ, hai đôi tay hiển lộ sương gió của tháng năm, khô ráp mà đầy nếp nhăn.
Xem xét một cách bình tĩnh thì khi bà còn trẻ chắc hẳn từng là một cô gái đẹp, ngũ quan bà đều khá có nét, nếu không thì đã không sinh ra Mộc Dương với dung mạo như vậy.
Bà để ý thấy bạn của Kiều Viện là một nam sinh, sửng sốt một giây mới nói: “Viện Viện, đây là đồng nghiệp mới của con à?”
Kiều Viện hào phóng giới thiệu: “Là bạn mẹ ạ.”
Mộc Dương không nghe nổi cuộc đối thoại giữa hai người rõ, trong đầu nổ ầm ầm.
Cậu không ngờ sẽ gặp được mẹ đẻ, mà càng không ngờ sẽ trong hoàn cảnh này.
Sắc mặt cậu tái nhợt, môi không kìm mà rung rẩy, đầu ngón tay màu trắng được làm kiểu Pháp đã khảm vào lòng bàn tay, đau đến lo lắng.
Cậu không biết hiện giờ mình đang kinh hoàng hay phẫn nộ, dường như cậu phải dùng toàn lực kiểm chế được nỗi phẫn uất trong lòng, cậu hận không thể trực tiếp lật bàn rồi chất vấn đối phương: “Sao bà lại làm vậy?”
Tại sao lại biến cậu thành tên ăn trộm khiến người ta khinh thường?
Tại sao lại huỷ hoại cuộc đời của một đứa trẻ khác?
Nhưng cậu nhịn, không nói nổi một chữ.
Kiều Viện chú ý tới sự khác thường của cậu: “Anh không sao chứ?”
Đúng lúc này thì chủ tiệm đi ra: “Đồ ăn đóng gói xong rồi.”
Mộc Dương bật dậy, chân đụng mạnh vào góc bàn cũng không để ý, cậu nhận lấy phần đồ ăn đã được đóng gói một cách cứng đờ, nói một câu như thể nhảy ra khỏi cổ hộng: “Tôi còn có việc…… tôi đi trước đây.”
“Từ từ, anh chậm chút!”
Kiều Viện định đến đỡ Mộc Dương vừa tiếp tục đụng bàn ghế, nhưng lại chỉ nhìn thấy hình ảnh cậu lướt qua mẹ, dường như là chạy trối chết.
Cô nhìn người mẹ đang sững sờ, đột nhiên hiểu vì sao Mộc Dương lại hành động lỗ mãng, cô cũng không đứng dậy.
Mộc Dương trông rất giống với mẹ cô, rõ ràng là hai người khác cả về giới tính lẫn tuổi tác, nhưng trong nháy mắt hoặc là góc độ nào đó thì sẽ cảm thấy vô cùng giống nhau.
*
Mộc Dương chạy ra khỏi ngõ nhỏ, đâm đầu vào trong lồng ngực của một người.
Cậu ngẩng đầu một cách mờ mịt: “Giải Biệt Đinh……”
Giải Biệt Đinh sững người nhìn đôi mắt ngập nước của cậu, lòng bàn tay thon dài vỗ lên khoé mắt Mộc Dương: “Ai làm em khóc?”
“Đi……”
Tay Mộc Dương còn đang run rẩy, sau khi đụng phải Giải Biệt Đinh thì càng không thể khống chế nổi, cả người đều run theo: “Tôi muốn về……”
Giải Biệt Đinh nhận lấy túi trong tay cậu “Đừng khóc, chúng ta về ——”
“Về khách sạn……” Mộc Dương nắm chặt cánh tay anh, vừa đau đớn vừa thất thố: “Giải Biệt Đinh, tôi không cử động nổi……”
Cuộc trốn chạy ban nãy đã làm hao hết sức lực vốn có của cậu, giờ phút này cậu giống như đã bị rút gân cốt ra khỏi tay chân, không thể động đậy.
Thậm chí cậu còn không biết con đường trông như nào, đưa chân nào ra trước, nên bước trên đường như nào……
Đại não Mộc Dương hỗn loạn, giống như một cơn gió lúc ngập trời cuốn vào.
Cho đến khi cơ thể đột nhiên bay lên không, Mộc Dương ngơ ngác ôm lấy vai Giải Biệt Đinh, được anh ôm bằng một tư thế giống như ôm trẻ con, mặt đối mặt.
Cậu nghe thấy Giải Biệt Đinh nói: “Ôm chặt.”
Mộc Dương cứng đờ, chậm rãi dựa vào Giải Biệt Đinh, cho đến khi Giải Biệt Đinh đi được vài bước thì cậu mới dựa vào cổ đối phương, nhận lấy cảm giác an toàn không dễ có được này, lặng im rơi lệ.
Đau quá.
Nơi nào cũng đau.
Danh Sách Chương: