Được sự cho phép nên Giải Biệt Đinh bế Mộc Dương từ trên xe lăn với tư thế mặt đối mặt, như vậy thì cái chân bó thạch cao sẽ thoải mái hơn chút.
Mộc Dương ngơ ngác mà ôm vai anh, lúc đi từ sô pha đến phòng tắm có vẻ khá thong thả.
Trong phòng tắm chậm rãi vang lên tiếng nước, từng cái quần cái áo rơi xuống sàn gạch ướt át, dòng nước ấm áp chậm rãi bao bọc lấy thân thể mỏng manh, đã lâu rồi Mộc Dương mới thoải mái như vậy.
Cậu thấy hoảng hốt mãi cho đến khi Giải Biệt Đinh nắm mắt cá chân cậu thì mới ngừng, Giải Biệt Đinh hơi dùng lực một chút, ép cậu tách chân đặt qua một bên.
“……”
Mộc Dương há miệng thở dốc, trong cổ họng phát ra một tiếng khàn ngắn, nói không nên lời.
Vậy mà sắc mặt Giải Biệt Đinh vẫn thong dong bình tĩnh: “Không thể để chân dính nước được.”
Mộc Dương chỉ có thể rụt rè làm đùi phải dịch tới gần chân trái hơn, khi chạm vào nhau rồi thì mới ngăn lại phong cảnh nào đó.
Giải Biệt Đinh ở bên cạnh đang làm gì đó, Mộc Dương vốn nghĩ anh định đi ra ngoài, một lát sau mới biết Giải Biệt Đinh chuẩn bị giúp cậu gội đầu.
Dòng nước nhẹ nhàng xuyên qua làn tóc, trong phòng tắm không có ghế nhỏ nên Giải Biệt Đinh đứng khom lưng ở bên cạnh Mộc Dương, dùng tư thế mặt đối mặt giúp Mộc Dương xoa bọt biển.
Thủ pháp của anh khá mới lạ, nhưng động tác lại rất chậm, như sợ làm đau Mộc Dương.
Tầm mắt hai người đan xen, phương hướng Mộc Dương nhìn thẳng vừa vặn là xương quai xanh của Giải Biệt Đinh, khi thì co lại khi thì duỗi ra theo động tác của chủ nhân.
Áo sơmi màu đen cũng bị bung mấy viên cúc áo do động tác khom lưng của Giải Biệt Đinh, lộ ra phần ngực trắng lạnh.
Xúc cảm ở ngực làm Giải Biệt Đinh ngừng lại, anh cúi đầu nhìn Mộc Dương đột nhiên duỗi tay chạm vào, chưa nói gì.
“Bữa sáng mai em muốn ăn gì?”
Mộc Dương đang định thu tay thì lại dừng một chút, dùng tư thế này viết lên ngực Giải Biệt Đinh: “Bánh bao.”
Bởi vì phải dùng ngực cảm nhận xem Mộc Dương viết gì, vì vậy nên xúc cảm khi lòng bàn tay xẹt qua làn da cứ không ngừng phóng đại trong đầu.
Ngứa.
Còn hơi tê tê.
Giải Biệt Đinh mím môi, nhưng cũng không lui lại mà giữ tay Mộc Dương, mở vòi phun rửa đi xà phòng trên đầu Mộc Dương.
Không thể ngâm người lâu, Giải Biệt Đinh lau khô đầu Mộc Dương rồi bật vòi nước để rửa trôi xà phòng, tận tâm rửa sạch cho Mộc Dương, trong hai người thì một người sắc mặt bình thản còn một người suy nghĩ xuất thần, không có cảm giác gì mờ ám.
Nước ấm dần trở nên lạnh, Giải Biệt Đinh mở chốt cống thoát nước của bồn tắm, rồi xả nước lên người Mộc Dương, sau khi trôi hết xà phòng Giải Biệt Đinh mới dùng khăn tắm bao lấy Mộc Dương, vẫn dùng tư thế ôm mặt đối mặt đưa cậu về trên giường.
Mộc Dương không nói gì, muốn đổi tư thế cũng không nói được —— cậu không thể cử động tay vì khăn tắm.
Vì thế Giải Biệt Đinh cảm nhận được trực quan vị trí cơ thể có nhiệt độ cao khác thường của Mộc Dương cách một lớp vải.
Quá trình lau người đột nhiên trở nên qua loa vô cùng, Giải Biệt Đinh bọc Mộc Dương không manh áo che thân vào trong chăn: “Ngủ ngon.”
Trước khi đi còn không quên lót cái gối đầu dưới chân Mộc Dương.
“……”
Trong phòng tắm lại lần nữa vang lên tiếng nước, tất nhiên Mộc Dương không thể ngủ được.
Cậu trợn mắt nhìn trần nhà, trong mắt ảm đạm không còn ánh sáng.
Rõ ràng mới cách lúc trở về thế giới này một tháng, nhưng hình như cái gì cũng thay đổi, cũng giống như chưa có gì thay đổi.
Cuộc hôn nhân giữa cậu cùng Giải Biệt Đinh vẫn chưa thể tách ra, bệnh ung thư phổi của cậu vẫn như hình với bóng, không rõ tương lai sẽ đi theo hướng nào.
Mối quan hệ với cha mẹ có vẻ vẫn phát triển theo phương hướng của đời trước, nhưng ước chừng sẽ không cắt liên lạc, không thể thân mật như quá khứ được nữa.
Vậy thì Kiều Viện phải như nào đây?
Cô mới là người bị mất đi nhiều nhất.
Lộ Uyển đã vào tù, Kiều Viện cũng đã gặp cha mẹ ruột.
Nhưng liệu bọn họ có nhận nhau không, tương lai sẽ đi theo hướng nào, Mộc Dương không hề biết gì.
Nếu không có cậu thì tốt rồi.
Diêu Diên cùng Mộc Nam Sơn có thể không kiêng nể gì mà đối tốt với Kiều Viện, không cần cố kỵ, không cần……
Cũng không đúng.
Nếu không có cậu thì sẽ không có sự kiện nhầm con năm đó, Kiều Viện sẽ mang họ Mộc, cô sẽ lớn lên dưới sự yêu quý của cha mẹ, sẽ ứng với câu chúc phúc của Mộc Nam Sơn —— bình an hỉ nhạc.
Một giọt lệ lạnh lẽo rơi vào chân tóc, Mộc Dương biết nghĩ về những chuyện đó không hề có ý nghĩa gì, nhưng cậu không khống chế nổi bản thân.
Không khống chế được việc bản thân trở thành người ra vẻ trong lời của kẻ khác, không khống chế được suy nghĩ của mình, nếu thế giới này không có mình thì tốt rồi.
Mọi người đều vui mừng.
Bọn họ đều không cần cậu, đều không cần.
Tiếng nước trong phòng tắm bỗng chốc dừng lại, lần này Giải Biệt Đinh tắm hơi lâu, gần 40 phút, anh mang theo hơi nước thơm tho đi về phía Mộc Dương: “Lạnh hay không?”
Mộc Dương hoàn hồn, nhìn về phía ngực Giải Biệt Đinh…… Hình như cũng không thể vui mừng hết.
Cậu thong thả gật đầu.
Cũng hơi lạnh thật.
Giải Biệt Đinh cầm điều khiển điều hòa, tăng nhiệt độ lên 27.5 độ.
“……”
Không hiểu sao Mộc Dương thấy tủi thân, cậu há mồm muốn nói chuyện, nhưng nói không nên lời, chỉ có thể nhìn chằm chằm Giải Biệt Đinh mà có chút nhụt chí.
“……”
Giải Biệt Đinh sững người, không hiểu sao cậu lại không vui.
Nhưng Mộc Dương không muốn nói, kéo đệm chăn nhắm mắt lại.
Thôi, ngủ ngon.
Giải Biệt Đinh ngồi ở mép giường trong chốc lát, không rõ liệu lúc này mình nên ngủ bên người Mộc Dương hay là đi ngủ ở sô pha.
Trực giác nói cho anh là cuộc đối thoại ban nãy có vấn đề, vì thế anh lại mở nick ra, miêu tả một chút về tình huống đại khái, hỏi Mộc Dương tức giận ở điểm nào.
—— Tôi! Mệnh! Lệnh! Anh! Mau ôm lấy anh ấy!! Hiện tại!! Ngay bây giờ!! Ngay bây giờ!!
—— Ơ này…… Tôi không khỏi cảm thán, có vài người độc thân không phải là không có đạo lý.
—— Trời ạ, blogger xứng đáng bị ly hôn…… Như này ai chịu nổi?
—— Nghĩ theo hướng tốt thì, loại trà xanh kĩ nữ này có thông đồng không nhỉ.
—— Trà xanh kỹ nữ: anh trai à, người ta lạnh ~ blogger: Ai bảo cô mặc ít như vậy? Xứng đáng.
—— Ha ha ha ha ha ha ha cười chết tôi
—— Anh ấy nói lạnh thì anh ôm anh ấy ngủ, nếu còn lạnh thì anh hãy nói là đừng ngủ! ** một lần thì sẽ ấm hơn chỉnh điều hoà đấy!!
—— Ha ha ha làm một hồi cả người đổ mồ hôi thì sẽ hết lạnh thôi, thật sự, tin tôi!
—— 10086.
—— Đừng nói nữa, tôi đã chuẩn bị đi bò tường rồi.
—— Thật ra trong đời sống hiện thực sẽ thật sự có một người đàn ông khờ như vậy sao?
—— Dù sao tôi cũng chưa từng thấy, bạn trai tôi đối với tôi cứ như hổ rình mồi ấy, tôi nói không lạnh thì anh ấy cứ bảo lạnh, trời nóng buổi tối thì mở quạt ôm tôi ngủ, suýt nữa bị rôm rồi.
—— Cùng thế giới cùng bạn trai.
—— Tho nên sau ba phút blogger đã ôm vợ chưa?
Yangyang: Ừm.
Lời ít mà ý nhiều.
—— Tiếng ừm này đột nhiên làm tôi nhớ đến Giải thần.
—— Đúng đúng, mỗi lần anh ấy trả lời phỏng vấn truyền thông đều “Ừm”, “Không”, “Xin lỗi, không thể trả lời”, giống như nhiều lời một chữ sẽ chết í! Tức chết tôi!
Giải Biệt Đinh vẫn ôm cậu, nhưng xúc cảm không tốt lắm.
Cho đến khi lòng bàn tay trực tiếp chạm vào cái eo mềm mại của Mộc Dương, anh mới nhớ ra vừa rồi hình như chưa mặc áo ngủ cho Mộc Dương.
Anh trầm mặc mà thu tay lại: “Xin lỗi……”
Mộc Dương cứng đờ như cái xác ướp, hoàn toàn không ngờ Giải Biệt Đinh sẽ làm ra hành động này, phần lớn làn da bên hông đã ửng hồng lên.
Giải Biệt Đinh lại kéo Mộc Dương ra khỏi đệm chăn một lần nữa, mặc ba bộ áo ngủ cho cậu, đừng hỏi tại sao lại là ba bộ.
“Ngủ ngon.”
Giải Biệt Đinh một lần nữa ôm lấy Mộc Dương, kìm chế mà khẽ chạm vào chân tóc cậu.
Ngủ ngon.
Bị hơi thở quen thuộc bao trùm, Mộc Dương nói trong lòng.
*
Khi Mộc Dương tỉnh lại thì bên người đã chẳng còn ai, không hiểu sao mà tim cậu lại đập nhanh, cho đến khi cậu thấy tờ giấy bên cạnh bàn: Anh đi mua bánh bao, anh sẽ trở lại sớm thôi.
Thật ra Mộc Dương không muốn ăn bánh bao, mà là bánh bao của tiệm bánh bao lão Giang.
Cửa hàng đó cách tiểu khu hai con đường, bánh bao đều được làm thủ công trong ngày, vừa lớn vừa thơm, nhân bên trong cũng rất là ngon.
5 năm của kiếp trước, khi không có Giải Biệt Đinh thì sáng sớm cậu đều vượt qua bằng bánh bao của tiệm bánh bao lão Giang.
Nhưng cậu không nói nên lời nên chắc hẳn Giải Biệt Đinh sẽ đi tới tiệm gần nhất.
Cho đến khi Giải Biệt Đinh mang theo bánh bao của tiệm bánh bao lão Giang đi vào, Mộc Dương nhìn chằm chằm logo lão Giang ở mặt trên của túi một hồi lâu, nói không nên lời.
Cậu im lặng mà mở bánh bao, nhân bên trong là vị thịt bò cay.
Là vị mà cậu thường hay ăn.
Ngay cả sữa đậu nành cũng được cho thêm đường, rất ngọt.
Mộc Dương buông bánh bao, đầu ngón tay khẽ run mà đánh một dòng chữ trên di động: Sao anh lại mua của nhà này?
Giải Biệt Đinh dừng một chút: “Trước đây em từng mua rồi, nói hương vị không tồi.”
Mộc Dương hơi giật mình.
Nhưng bọn họ vừa mới kết hôn mà, cậu cũng mới dọn vào không lâu.
Nhưng ký ức của 5 năm đã trở nên xa xăm phần nào, Mộc Dương không còn nhớ rõ lần đầu mình tới tiệm bánh bao kia là khi nào.
Mộc Dương: Sao lại chỉ có hai cái?
Giải Biệt Đinh lại ngẩn người tiếp: “Em ăn đi, anh ăn rồi.”
Mộc Dương nhìn bụng anh, không biết là thật hay giả.
Anh không hề nhìn Mộc Dương mà đi đến trước cửa sổ rồi kéo rèm, mang theo ánh mặt trời dịu dàng của sáng sớm vào phòng, lác đác chiếu lên chiếc đệm màu xanh nhạt.
Hôm nay Giải Biệt Đinh đã đổi màu trang phục, là một bộ quần áo ở nhà màu xám nhạt khiến cho anh trông ôn hoà hơn rất nhiều, không còn lạnh lùng như trước nữa.
Ngoài phòng còn có một cái ban công siêu lớn, một nửa là lộ thiên, Giải Biệt Đinh đi vào phòng tắm mở vòi nước, không biết là anh đang làm gì, qua một hồi lâu khi anh đi đến sân phơi nắng thì Mộc Dương mới thấy rõ ràng ——
Trên tay Giải Biệt Đinh đang cầm quần lót vừa mới giặt sạch của hai người.
“……”
Trong một tháng ở thành nhỏ kia, thật ra cũng đều là Giải Biệt Đinh giặt, nhưng phòng tắm cùng phòng ở của hộ nhỏ đó vốn tách biệt, Mộc Dương không nhìn thấy thì tất nhiên cũng chẳng nghĩ đến.
Cậu nhìn Giải Biệt Đinh ngoài sân thượng đang được ánh mặt trời bao bọc lấy toàn thân, bỗng nghĩ rằng người đàn ông lạnh lùng không thực trong mắt người khác nay lại giặt cho cậu quần áo trong suốt một tháng.
Mộc Dương yên lặng ăn bánh bao nhân thịt bò, chờ Giải Biệt Đinh tiến vào thì đánh dòng chữ: Khát.
“Để anh đi lấy.”
Giải Biệt Đinh vừa đứng dậy thì bị Mộc Dương giữ lấy, Mộc Dương tiếp tục gõ chữ: Về ly hôn……
Chữ ‘ ’ vừa đánh xong, Giải Biệt Đinh đã đứng lên đột ngột, như vừa mới nhớ ra: “Hôm nay hẹn kiểm tra vào chín giờ rưỡi, ăn xong bữa sáng thì chúng ta nên xuất phát luôn.”
Mộc Dương nuốt nước bọt, nhìn bóng dáng Giải Biệt Đinh mà sửng sốt hồi lâu.
========
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường vô trách nhiệm:
Trước kia khi Dương Dương đi trên sàn nhà bằng chân trần: Giải Biệt Đinh vừa nhìn thấy thì tăng nhiệt độ điều hoà lên.
Về sau khi Dương Dương đi trên sàn nhà bằng chân trần: Mộc Dương tức giận giật lấy điều khiển điều hoà trong tay Giải Biệt Đinh: “Anh nên đeo tất cho em nhưng em không thuận theo, sau đó thì anh ném em lên giường trừng phạt…”
Giải Biệt Đinh: “Ai nói?”
Dương Dương lúng túng: “H văn mà fans anh viết.”
Danh Sách Chương: