Edit: Cánh Cụt
“Hít thở nào.”
Giải Biệt Đinh buông Mộc Dương ra, vỗ nhẹ lên vai cậu.
Lúc này Mộc Dương mới phục hồi tinh thần lại, câu ngẩn ngơ, thở hổn hển dồn dập.
“Đừng khóc.” Giọng Giải Biệt Đinh rất nhỏ, anh dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt trên mặt Mộc Dương, “Đừng cảm thấy khó xử……”
Mộc Dương đấm anh một cái
Sau đó lại nghẹn ngào ôm lấy anh: “Anh giỏi xuyên tạc cảm xúc thật đấy.”
Giải Biệt Đinh sửng sốt một chút, dùng tư thế này ôm lấy Mộc Dương.
Bọn họ ôm nhau dưới màn đêm, tiếng ếch kêu cùng tiếng ve làm nhạc đệm.
“Về nhà.” Nhưng luôn có vài thứ sẽ phá hư bầu không khí, Mộc Dương buồn buồn nói, “Muỗi cắn tôi.”
Nghe như nào cũng thấy là đang tủi thân.
“…… Được.”
Khi Giải Biệt Đinh đẩy xe lăn trên con đường nhỏ thì camera còn đặt trên đùi Mộc Dương, chưa chụp một tấm nào.
Mộc Dương quay đầu lại nhìn mặt hồ tối tăm, khi nãy hẳn là nên chụp mấy tấm.
Lúc cậu đi học thì không thể gọi là học sinh ngoan được, không ít lần trốn học ngủ, căn bản không nhớ liệu thầy có từng nhắc tới hiện tượng Tyndall hay không.
Đúng là rất đẹp.
Trong nháy mắt chùm sáng chiếu lên mặt hồ giống như có thần linh rơi xuống.
Lúc Mộc Dương mới quen Tiêu Thừa Mặc thì có hỏi tại sao anh ta lại đi làm nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, câu trả lời là có một vài cảnh sắc có thể khiến cho con người nhìn thấy kỳ tích.
Hiện giờ nhớ lại khung cảnh đó, Mộc Dương theo bản năng nắm lấy tay Giải Biệt Đinh, hóa ra phong cảnh thật sự có năng lực chữa trị con người.
Cũng có lẽ không phải phong cảnh, mà là người cùng ngắm phong cảnh, là Kiều Viện, là Giải Biệt Đinh.
Trong lòng vẫn thấy buồn bực, nhưng khi bước một bước đó thì cũng không đau khổ như cậu tưởng tượng.
Trước khi về nhà, Giải Biệt Đinh tìm nhà tiệm tạp hóa mua bình nước hoa, trên cẳng chân cùng cánh tay Mộc Dương hay bị muỗi đốt
Bật chiếc đèn màu vàng ấm, Mộc Dương nằm ở trên giường, Giải Biệt Đinh ngồi ở bên giường, bôi nước hoa lên tay chân Mộc Dương.
CẢm xúc Mộc Dương đã bình ổn hơn, ngơ ngác chờ đợi kết quả cuối cùng.
Khi ngửi thấy mùi hương hơi gay mũi trong không khí, Mộc Dương đột nhiên nói: “Khi còn nhỏ tôi bị muỗi cắn, ba tôi sẽ véo thành hình chữ thập.”
Giải Biệt Đinh ngừng lại, véo mấy vết muỗi đốt trên cánh tay Mộc Dương thành hình chữ thập.
Móng tay của anh đã được cắt gọn gàng, dấu vết khi bị véo rất nhạt, nhưng cũng là bởi anh không dùng lực do sợ Mộc Dương đau.
“Mỗi lần ba đều nói rằng, véo thành chữ thập có nghĩa là làn da đó bị phong ấn, về sau sẽ không bị muỗi cắn nữa.”
Mộc Dương nói xong lại đỏ hốc mắt: “Đều là gạt người…… Rõ ràng vẫn có muỗi cắn.”
Vốn ngôn từ nghèo nàn của Giải Biệt Đinh khiến anh không biết nên dỗ Mộc Dương như nào, chỉ có thể đi lấy một gói khăn giấy cho Mộc Dương.
Mộc Dương dùng đôi mắt ửng hồng nhìn anh: Cuối cùng anh có thích tôi hay không? Chẳng phải anh nên ôm tôi một cái hay sao……”
“……” Giải Biệt Đinh ôm cậu vào trong ngực, vỗ nhẹ sau lưng cậu.
Người từng chết trước mặt anh, hiện giờ lại có thể ôm vào trong ngực, làn da ấm áp, rúc vào trong lồng anh run rẩy như một con mèo con.
Ngoại trừ đau lòng thì còn có cảm giác thỏa mãn kỳ lạ, giống như cả thế giới đều được nắm trong lòng bàn tay.
Cuộc gọi tới từ Diêu Diên đến rất bất ngờ, hô hấp của bà hơi nhanh: “Dương Dương…… Để Tiểu Giải nhận điện thoại được không?”
Trong lòng Mộc Dương run rẩy: “Vâng……”
Diêu Diên không trực tiếp gọi điện cho Giải Biệt Đinh cũng vì sợ Mộc Dương nghĩ nhiều, nhưng nói thẳng với Mộc Dương về những việc này thì lại sợ cậu không chấp nhận được, nên phải quanh co một chút.
“Mẹ.”
“Tiểu Giải, Kiều Viện……”
Giải Biệt Đinh nhìn Mộc Dương, Mộc Dương đã quay mặt đi nhìn về phía ngoài cửa sổ, không nghe cũng không nhìn.
Giải Biệt Đinh nói một chút về tình huống cho Diêu Diên: “Họ chuẩn bị dọn đi rồi.”
“Sao lại đột nhiên chuyển nhà……” Giọng nói Diêu Diên đã bắt đầu run lên, bà đột nhiên nâng cao tông giọng, “Nhất định là chủ ý của người đàn bà kia! Nhất định là vậy!”
“Huỷ hoại nửa đời trước của con gái tôi vẫn chưa đủ sao? Hiện giờ còn muốn chạy……” Diêu Diên kích động, bà bình ổn hô hấp một lát, bình tĩnh nói: “Bác sẽ khiến cho bà ấy phải ngồi tù.”
Giải Biệt Đinh theo bản năng đưa điện thoại ra xa hơn, cũng không phải cảm thấy ầm ĩ mà sợ Mộc Dương nghe thấy.
Sau khi cúp máy, Giải Biệt Đinh nhìn về phía Mộc Dương đang im lặng, nhẹ nhàng đè lại tay cậu: “Bác trai bác gái sẽ xử lý tốt, em không cần nghĩ nhiều.”
Mộc Dương ừ một tiếng, ngơ ngẩn nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Cậu cũng nên đi rồi.
Nếu Kiều Viện đã muốn chuyển nhà thì cậu có ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì.
Chỉ là hơi luyến tiếc gian phòng nhỏ này, tuy rằng gia cụ được làm từ gỗ đỏ xưa cũ, khăn trải bàn thêu hoa cùng giường lớn kiểu Âu không hợp với gu thẩm mỹ của Mộc Dương, nhưng mấy ngày này có Giải Biệt Đinh ở bên bầu bạn lại như nằm mơ.
Bọn họ giải quyết cơm chiều một cách qua loa, sau đó là lau người như thường ngày.
Không biết có phải do lời nói bên hồ vào đêm nay hay không, Mộc Dương luôn cảm thấy khác mấy ngày trước đây.
Nhưng biểu cảm của Giải Biệt Đinh vẫn giống y đúc ngày thường, tựa như quan hệ giữa bọn họ không xảy ra biến hóa nào.
Thật ra Mộc Dương còn muốn lau môg, nhưng thật sự nói không nên lời, sự thẹn thùng lại bắt đầu tán loạn trong lòng.
Cậu chần chờ chớp mắt: “Anh lật người tôi đi.”
Giải Biệt Đinh hoài nghi ngước mắt: “…… Cái gì?”
“Để tôi nằm bò!” Mộc Dương cắn răng, “Sau đó anh đi ra ngoài.”
Giải Biệt Đinh dừng một chút, nhất thời không hiểu Mộc Dương muốn làm gì, nhưng vẫn làm theo lời cậu nói.
Thật ra ngày nào cũng được lau, nhưng mỗi lần đều ngồi lau nên chưa sạch hoàn toàn, Mộc Dương luôn cảm thấy không quá thoải mái, điều này ảnh hưởng tới tâm lý của cậu, khiến cậu cảm thấy mình hôi hám.
Tư thế tay vòng ra sau rất không thoải mái, đặc biệt là khi tưởng tượng đến việc Giải Biệt Đinh còn đang ở ngoài cửa thì quả thật là rất dày vò.
Chậu nước đặt trên mặt đất, Mộc Dương khó khăn rửa khăn lông ba lần mới cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng, nhưng sau đó lại gặp phải một nan đề, tư thế nằm bò khiến cậu không kéo nổi quần lên.
Chân không thể mượn lực được khiến phần hông của cậu không thể nâng lên, Mộc Dương im lặng thật lâu mới quyết định đầu hàng hiện thực: “Giải Biệt Đinh!”
Cậu vừa dứt lời, Giải Biệt Đinh đã đi đến.
Anh im lặng nhìn tư thế kỳ quặc của cậu một lát, sau đó vô cùng bình tĩnh đi đến mép giường, khom lưng mặc quần vào cho cậu, lòng bàn tay còn cố ý vô tình cọ lên làn da xanh nhạt.
Cả người Mộc Dương run lên.
Không khí ám muội kéo dài tới khi thấy tin nhắn Diêu Diên gửi đến mới dần tan ——
【 Dương Dương, mẹ đã suy nghĩ thật lâu, vẫn muốn nói cho con trước,
Mẹ không thể vờ như không biết chuyện của Kiều Viện, dù sao đó cũng là đứa con mẹ mang thai mười tháng mới sinh ra, lại bị người khác ôm đi…… Mẹ càng nghĩ càng thấy có lỗi với con bé.
Tối hôm qua mẹ đã suy nghĩ một đêm, người làm việc sai trái phải trả một cái giá thật đắt, mẹ muốn pháp luật quyết định tương lai của người đàn bà kia.
Rất xin lỗi vì mẹ đã gọi bà ấy như thế,nhưng mẹ không thể bình tĩnh đối diện với người đàn bà đó, cũng không chấp nhận nổi việc con gọi người ấy là mẹ.
Dù trong người con chảy dòng máu của ai, con luôn luôn là con của mẹ, chỉ là con của mẹ thôi.
Trừ điều này thì mẹ còn muốn gặp Kiều Viện một lần, muốn tâm sự với con bé về chuyện này…… Dương Dương, mẹ không muốn làm con đau buồn, nhưng Kiều Viện giống với —— đều là người bị hại. 】
Diêu Diên không gọi điện bởi vì giọng bà đã nghẹn.
Nhiều năm như vậy đây là lần đầu bà khắc khẩu với Mộc Nam Sơn, nguyên nhân cũng là vì Mộc Dương.
Hai người đều nhất trí việc Mộc Dương vĩnh viễn là con bọn họ, thậm chí cũng không lo nhiều, nhưng với việc có muốn Lộ Uyển, mẹ nuôi của Kiều Viện, ngồi tù hay không thì lại có ý kiến trái chiều.
Trên một phương diện thì đây đã là chuyện của hai mươi năm trước, rất khó để lấy được bằng chứng, chưa chắc đã có thể chứng minh là Lộ Uyển cố ý ôm nhầm đứa trẻ.
Bọn họ chỉ có một phong thư của người đã qua đời làm chứng, nhưng chưa chắc đã có thể làm chứng cứ.
Mà quan trọng nhất chính là Mộc Nam Sơn cho rằng dù sao đó cũng là mẹ đẻ của Mộc Dương, nuôi dưỡng Kiều Viện hơn hai mươi năm, làm quá chuyện thì chắc chắn sẽ không ổn.
Vừa nói lời này thì cảm xúc của Diêu Diên không nhịn nổi nữa: “Con của em mà em không nuôi chắc? Em có cần bà ấy nuôi nó hơn hai mươi năm mà đến đại học cũng không học nổi à!?”
Mộc Nam Sơn lại nói: “Diên Diên, em không thể ích kỷ như vậy…… Vừa muốn bà ấy phải ngồi tù để trả giá, vừa muốn Dương Dương không hận chúng ta, tiếp tục ở lại bên chúng ta ——”
“Huống chi Viện Viện đã được nàng nuôi hơn hai mươi năm, không khác gì cảm tình giữa em và Dương Dương, chúng ta làm như vậy thì con bé còn nhận chúng ta ư?”
“Em ích kỷ?” Hai mắt Diêu Diên đỏ bừng, bả vai mỏng manh run đến kỳ cục, “Con gái của em nhận tên trộm làm mẹ…… Em ích kỷ ư?”
*
Mộc Dương ngồi yên nửa ngày, không biết nên trả lời như thế nào.
Cậu muốn nói nếu thật sự làm Lộ Uyển ngồi tù, có lẽ Kiều Viện sẽ hận bọn họ.
Tiếp xúc trong mấy ngày này khiến cậu nhận ra rằng tình cảm của Kiều Viện với mẹ rất nặng.
Nhưng nếu cậu nói vậy thì giống như đang cắt vào lòng Diêu Diên.
Cậu không thấy lạ khi Diêu Diên sẽ muốn gặp Kiều Viện, dù sao cũng đâu ai có thể bình tĩnh coi như chưa có chuyện gì xảy ra khi biết đứa con mình hoài thai mười tháng bị mang đi?
Không vứt thứ thay thế là cậu đã tốt rồi.
Không thể phủ nhận, khi thấy câu nói “Dù trong người con chảy dòng máu của ai, con luôn luôn là con của mẹ, chỉ là con của mẹ thôi” của Diêu Diên, Mộc Dương cảm giác trái tim của mình sắp nổ tung.
Vừa thống khổ áy náy, vừa không thể kìm chế mà cảm thấy như được cứu rỗi bởi sự chiếm hữu của Diêu Diên.
Mộc Dương giương đôi mắt, dùng sức mở to, không muốn làm nước mắt rơi xuống, nhưng đôi mắt lại không biết cố gắng.
Trước mắt chỉ toàn sương mù mênh mông, lông mi cũng ướt nhẹp mà dính vào nhau, Mộc Dương hít cái mũi, muốn chật vật bao nhiêu thì có bấy nhiêu chật vật: “Giải Biệt Đinh, anh hôn em đi.”
Cậu cần một cái hôn, cần một cái ôm.
Chỉ cần bọn họ không vứt bỏ cậu, Mộc Dương coi như 5 năm giãy giụa xót xa đó chưa bao giờ xảy ra, cậu coi như khoảng thời gian bị bệnh tật tra tấn đến mức vô cùng thống khổ tuyệt vọng chưa bao giờ xuất hiện.
Cậu sẽ đóng vai đứa con ngoan của Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên thật tốt, không để bọn họ phải thất vọng hay đau buồn.
Môi của Giải Biệt Đinh không giống với anh mà lại rất nóng, còn hơi mềm, nhưng lại khá khô, lúc đụng vào trên má còn hơi ngứa.
Mộc Dương không thấy rõ mặt anh, vừa rơi lệ vừa cứng người hỏi: “Nước mắt ăn ngon à?”
“…… Mặn.” Giải Biệt Đinh.
“Vậy, khụ khụ ——” Mộc Dương bị sặc bởi nước miếng của mình, “Vậy anh còn hôn? Ưm ——”
Miệng bị ngăn lại một cách bất ngờ, Mộc Dương an phận hơn, khoang miệng bị hấp thu không khí mà cậu không biết hô hấp như nào, kể cả có cảm thấy sắp không thở nổi nữa thì cậu vẫn không giãy dụa.
Lần đầu tiên Giải Biệt Đinh thể hiện ham muốn xâm chiếm như vậy, cánh tay càng ôm càng chặt, như muốn khảm cậu vào trong thân thể.
Hô hấp quay trở lại, Mộc Dương thở hổn hển ho khan, nghe thấy Giải Biệt Đinh nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
“…… Không sao.”
Chỉ cần là anh nói xin lỗi thì không sao cả.
=========
Tiểu kịch trường:
Mộc Dương tự mình dạy chồng dỗ cậu: Thời gian này anh phải hôn em, ôm em, còn phải nói yêu em…
Đến buổi tối, Mộc Dương thẹn quá hoá giận: Đệt, việc ngủ với em cũng phải để em nói à?
Mặc kệ, cậu muốn rời nhà trốn đi!
Danh Sách Chương: