• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Dương thấy Giải Biệt Đinh cúp điện thoại thì hơi chần chừ hỏi: “Thế nào rồi?”

Giải Biệt Đinh: “Bệnh viện kia chỉ giữ bản ghi của camera trong vòng bảy ngày.”

“……”

Mộc Dương lặng im một lát, trước đây có một lần cậu cho rằng có phải mình gặp ảo giác hay không mà có thể nhìn thấy người đàn ông với ống quần rỗng kia.

Cậu cố gắng nhớ lại, nhưng càng muốn nhớ thì khuôn mặt đó càng mơ hồ.

“Em cảm thấy hắn ta không phải ba của anh…… Không phải tên khốn kia.” Mộc Dương nhấp môi dưới, “Lúc ấy em…… Lúc ấy suýt chút nữa em đã nhầm hắn ta thành anh.”

Chỉ liếc mắt thôi mà có thể khiến Mộc Dương nhận lần thì chứng tỏ tuổi người này không hơn Giải Biệt Đinh quá nhiều.

Giải Biệt Đinh ừ một tiếng: “Hai chân ông ấy không sao.”

Trong sinh mệnh của Giải Biệt Đinh, từ ba luôn thiếu hụt sự tồn tại, dù thỉnh thoảng có người đề cập nhưng đa số đều là chuyện không hay.

Mộc Dương nghĩ nghĩ: “Hồ sơ người bệnh cũng không tra ra được à?”

Rõ ràng hôm đó cậu đã thấy người kia mặc đồ bệnh nên chứng tỏ là có nằm viện, dù bệnh viện không giữ lại camera nhưng cũng nên có hồ sơ mới đúng.

Trong mắt Giải Biệt Đinh ánh lên vẻ tăm tối: “Đều không có.”

Mộc Dương hơi bất an: “Vậy có thể là em nhìn lầm rồi……”

“Khả năng là không nhìn lầm đâu.”

Giải Biệt Đinh đứng dậy bê mâm bỏ vào máy rửa bát rồi lại nhặt cái nạng trên mặt đất lên, anh không đưa cho Mộc Dương mà là trực tiếp ôm cậu lên: “Đừng sợ, cảnh sát sẽ điều tra rõ chân tướng.”

“Vâng……”

Mộc Dương không sợ, tuy rằng ngày đó trên du thuyền thượng người kia muốn hại cậu, nhưng không hiểu sao cậu lại có cảm giác đối phương nhắm về phía Giải Biệt Đinh tới.

Rõ ràng kiếp trước không xảy ra những việc này, Giải Biệt Đinh cũng không gặp nạn, là hiệu ứng bươm bướm khi cậu sống lại ư?

Hay là, kiếp trước Giải Biệt Đinh cũng nguy hiểm, chỉ là không nói cho cậu.

Trong lòng Mộc Dương rối bời, nếu bởi vì cậu sống lại mới dẫn tới sự biến hoá xung quanh, khiến người khác nhắm vào Giải Biệt Đinh, vậy cậu tình nguyện không trở lại 5 năm trước.

“Hôm nay không nắng to lắm, ra bên ngoài ngồi nhé?”

Thanh âm lạnh lùng của Giải Biệt Đinh vang lên bên tai*, Mộc Dương lấy lại tinh thần, ôm lấy hắn cổ gật gật đầu: “Hảo.”

*Gốc ở đây là “mát lạnh” chứ không phải lạnh lùng đâu =)) mà tác giả tả kì ghê có giọng ai mát lạnh bao giờ

Mộc Dương rất thích sắc trời như này. Giữa không trung là màu xám nhàn nhạt, ánh mặt trời cực nóng bị mây đen che đậy. Nhưng có vẻ sẽ không mưa, gió còn rất lớn nữa, thổi vù vù làm tóc bay tán loạn.

Trước vườn đã chuẩn bị xong, ở mỗi góc đều trồng đầy hoa đằng, có nguyệt quý tú cầu, còn cả…… Hoa hồng?

Mộc Dương nhăn mũi: “Anh mua hoa hồng từ khi nào thế! Anh bị dị ứng thì lấy nó làm gì?”

Giải Biệt Đinh thản nhiên nhìn hoa đằng một cái: “Không nghiêm trọng.”

Mộc Dương khăng khăng muốn đem nó đi, nhưng một câu đó của Giải Biệt Đinh đã khiến cho Mộc Dương bất lực: “Nhưng, anh dị ứng mà……”

Giải Biệt Đinh đặt cậu ngồi xuống bên bàn đá: “Thật sự không nghiêm trọng, về sau anh sẽ tìm người cắt cuống của nó, anh không chạm vào đâu.”

Tuy rằng dị ứng với hoa hồng nhưng cũng không nguy hiểm lắm, chỉ là khi anh đụng vào hoặc tiếp cận thì làn da sẽ bắt đầu ngứa ngáy ửng hồng, tình huống nghiêm trọng nhất là bị phát ban đỏ, nhưng chỉ cần uống thuốc là đỡ.

Nếu biểu hiện rất nhỏ thì cũng chẳng cần uống thuốc, nhịn hai ngày không gãi là nó sẽ tự xẹp xuống.

*

Gió từ hành lang thổi vào bên sân khiến ống tay áo Mộc Dương phập phù, cậu nhìn chằm chằm đám hoa hồng kia, dù thế nào cũng vẫn khó chịu.

Một vài hình ảnh của kiếp trước đột nhiên hiện lên ở trước mắt ——

Mộc Dương là một người tầm thường, thích hoa hồng, cái gì đẹp cũng thích, vì thế kiếp trước trong vườn hoa hầu như chỉ có hoa hồng

Từ nhỏ đến lớn Mộc Dương không phải làm gì cả, nhưng trong hoa viên này mỗi một lan can, mỗi một tấc bùn đất, thậm chí cả viên gạch lát đường hay những viên đá cuội đều do cậu tự chọn.

Khi đó Giải Biệt Đinh phải tới đoàn phim đóng phim, Mộc Dương bố trí vườn hoa sao cho thật lãng mạn, đương nhiên cũng hỏi Giải Biệt Đinh là có được trồng hoa hay không, nhưng đáp án nhận được chỉ có một câu “Đều được”.

Sau này Giải Biệt Đinh đóng máy về nhà, khi đối mặt với một vườn hoa tràn ngập hoa hồng nguyệt quý thì anh cũng chẳng nhìn một cái, lạnh lùng đi xuyên qua con đường nhỏ của sân trước để trở lại nhà chính.

Trong trí nhớ của Mộc Dương, anh chưa bao giờ ở lại sân trước.

Mộc Dương vẫn luôn cảm thấy Giải Biệt Đinh không thích cỏ cây hoa lá, cũng có lẽ là không thích cậu, cho nên anh đều chán ghét những loại hoa liên quan đến cậu.

Sau này cậu mới hiểu rằng, không phải Giải Biệt Đinh không thích, chỉ là anh bị dị ứng cho nên chưa bao giờ ở lâu tại sân trước.

Nhưng dị ứng thì anh phải nói chứ……

Nếu không nói thì cũng phải tìm người gỡ đám hoa hồng đó xuống chứ, giữ chúng nó làm gì?

Hốc mắt Mộc Dương hơi nóng lên, khó đăn nổi mà muốn một đáp án.

Cậu thử hỏi: “Nếu, nếu lúc vừa kết hôn em trồng đầy hoa hồng trong sân…… Anh có giận không?”

“Anh không.”

“Vậy anh có tìm người dọn chúng nó không?”

Giải Biệt Đinh vẫn đưa ra đáp án như cũ.

Trong cổ họng Mộc Dương khô khốc, nhấp môi lẩm bẩm: “Tại sao……”

“Vì em thích.”

“Nhưng lúc ấy anh đâu thích em.”

Giải Biệt Đinh nhíu mày, không biết nên trả lời như nào, vì thế lặp lại thêm một lần: “Nhưng em thích.”

Với Mộc Dương thì logoc này không đúng lắm, nếu không thích cậu thì quan tâm cậu thích cái gì để làm gì? Huống hồ thứ này còn làm Giải Biệt Đinh dị ứng.

Mộc Dương nhìn đôi mắt Giải Biệt Đinh, đỡ bàn đứng lên, cậu định đi về phía anh. Nhưng chưa đi được hai bước thì đã bị Giải Biệt Đinh đỡ eo theo bản năng.

“…… Đi đâu?”

Mộc Dương lắc đầu: “Không đi đâu cả, em muốn ngồi trên đùi anh.”

“……” Giải Biệt Đinh hơi ngừng lại, chắc là không ngờ cậu còn có nước đi này.

Mộc Dương bổ sung: “Ghế cứng quá.”

Một phút sau Mộc Dương thành công như nguyện, dựa trong lồng ngực Giải Biệt Đinh, cái chân bó thạch cao được nâng lên đặt trên ghế đá.

Cậu hoàn toàn quên rằng ngày hôm qua cậu còn bảo buổi tối ngủ không cần ôm Giải Biệt Đinh, bởi vì Giải Biệt Đinh quá cứng.

Giải Biệt Đinh vòng nhẹ qua người cậu, liếc nhìn ghế đá bên cạnh, đang tự hỏi nên đổi thành nhãn hiệu bàn ghế nào.

Còn chưa kịp nghĩ ra kết quả đã nghe thấy Mộc Dương đột nhiên hỏi: “Nếu là người khác thì anh cũng như vậy à?”

“…… Sao cơ?”

Gió lớn, Mộc Dương rụt vào trong lồng ngực Giải Biệt Đinh: “Nếu người khác kết hôn với anh, anh cũng sẽ ôm và ôn người đó, sẽ cho phép người đó trồng đầy hoa hồng trong sân ư?”

Giải Biệt Đinh rũ mắt nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu Mộc Dương, không hiểu tại sao cậu lại hỏi như vậy.

“Anh sẽ không kết hôn với người khác.”

Mộc Dương yên lặng ngay tức khác, vô thức mà xoa xoa tay mình.

Không thích cậu, nhưng nguyện ý kết hôn cùng cậu, còn không kết hôn với người khác nữa.

Cho phép cậu giương oai nhảy nhót trước mặt anh, muốn làm gì cũng được chỉ cần cậu thích.

Mộc Dương bỗng không hiểu Giải Biệt Đinh – người đã trải qua 5 năm hôn nhân với cậu.

Cuối cùng là vì thật sự không có cảm tình nên coi thường, hay là bởi vì khuyết thiếu trong tâm lý nên yêu mà không biết là yêu, tuy không thể hiện nhưng vẫn chịu đựng mọi thứ mà cậu làm.

Chữ yêu này quá nặng.

Mặc dù chỉ là nghĩ đến khả năng Giải Biệt Đinh có yêu cậu, Mộc Dương cũng không tự chủ được mà nóng tới mức rụt lại.

Cậu ngẩng đầu, nhìn về phía Giải Biệt Đinh: “Anh hôn em một chút đi.”

Giải Biệt Đinh đã quen với việc cậu muốn hôn, cúi đầu hôn lên đuôi mắt Mộc Dương. Đầu hai người ở hai hướng khác nhau nên không tiện hôn môi, Giải Biệt Đinh chỉ mút hôn từng chút một dọc theo vành mắt Mộc Dương.

Cảm giác khi lông mi dài quét qua môi thật kỳ diệu, hơi ngứa, nhưng thứ ngứa vô cùng không phải môi, mà là tim.

Mộc Dương cũng ngứa đến mức không chịu nổi, đầu ngón tay cuộn tròn lại. Trước khi có tiếp xúc thân mật với Giải Biệt Đinh, cậu chưa bao giờ nghĩ trên người mình có nhiều chỗ nhạy cảm như vậy.

Quả thực là nơi nào Giải Biệt Đinh chạm vào đều tê dại đến mức không chịu được.

*

Hai ngày này không tồi, khi Mộc Dương nhận ra có lẽ cậu đặc biệt với Giải Biệt Đinh từ lâu rồi thì lá gan lớn hơn rất nhiều, nhưng cậu vẫn sẽ thử thật cẩn thật, rồi phát hiện Giải Biệt Đinh không có điểm giới hạn gì với cậu.

Cũng không phải không có.

Ví như không thể nói bậy, không thể luôn ăn mì gói, không thể uống rượu hút thuốc, không thể ngủ quá muộn…… Còn không cho cậu hôn quá nhiều lần.

Nói là túng dục không tốt với thân thể.

“Đừng xoa……”

Mộc Dương cảm giác mình sắp nằm liệt tới nơi rồi, hai chân không tự giác mà muốn cuộn lại, nhưng rồi bị một bàn tay ép phải căng ra.

“Được.”

Sau khi nghe Mộc Dương nói xong, đúng là Giải Biệt Đinh không xoa nhẹ nữa mà thay đổi cách xoa.

Ngụm máu nghẹn ở yết hầu của Mộc Dương, ngước mắt nhìn Giải Biệt Đinh một cách tủi thân.

Trong thời điểm này đừng nghe lời như vậy được không?

Thật ra ban nãy rất sướng……

Hai người không nghịch lâu lắm, trước 11 giờ đã ngủ rồi, bởi vì ngày mai là ngày giỗ của Giải Chi Ngữ.

Sáng sớm, Mộc Dương và Giải Biệt Đinh mặc bộ vest màu đen cùng kiểu dáng, Giang Đản lái xe tới đón bọn họ đến nghĩa trang.

Giang Đản biết hôm nay là ngày giỗ của mẹ sếp mình, nhưng không rõ mẹ của anh là ai.

Nhưng cào thời điểm như này không thể hiếu kỳ được, Giang Đản chờ ở một bên, nhìn Giải Biệt Đinh đẩy Mộc Dương tới trước một ngôi mộ.

Người phụ nữ trong di ảnh dịu dàng cười, ngũ quan tương tự với Giải Biệt Đinh ba bốn phần. Nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt, một người trong sự ôn hoà lại mang tới buồn bực, một người thì lạnh lùng xa cách.

“Mẹ, chúng con tới gặp mẹ.”

Bản thân Giải Biệt Đinh vốn không nói nhiều lắm, không có nhiều sự thân thiết với mẹ, lúc này anh cũng không nói quá nhiều, chỉ yên lặng dâng hương cúng bái.

Mộc Dương vẫn luôn nắm tay Giải Biệt Đinh, không biết khi Giải Chi Ngữ thấy tình cảm giữa bọn họ không tệ thì liệu có vui mừng hay không.

Chẳng qua, trước mộ không chỉ có bó hoa bọn họ mang đến mà còn có một bó hoa hồng trắng.

Mộc Dương nhấp môi: “Có thể là mẹ đã tới hay không?”

“Không.”

“Vậy có thể là người bạn khác của má*.”

*Ở chương 2x mình cũng đã để lí do tại sao Mộc Dương gọi GCN là má ùi đó, ai không nhớ có thể lục lại nha =)))

Giải Biệt Đinh khẽ lắc đầu, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo: “Bà không thích hoa hồng trắng.”

Người có thể đưa Giải Chi Ngữ hoa hồng trắng, chỉ có Thang Tước.

Khi mới gặp, Giải Chi Ngữ đang mặc một bộ váy trắng khiêu vũ, từ đó về sau Thang Tước bắt đầu mê muội Giải Chi Ngữ.

Ông ta cảm thấy Giải Chi Ngữ khi đang múa giống như một bông hoa hồng trắng, thuần khiết vô hại, giống một tinh linh.

Ông ta giả vờ là một người lịch thiệp, trưởng thành, hài hước, chung thuỷ, mặt khác lại âm thầm gây áp lực cho sự nghiệp vũ đạo của Giải Chi Ngữ.

Sau đó mỗi lần cảm xúc của Giải Chi Ngữ không tốt thì ông ta sẽ xuất hiện, làm bạn và cổ vũ bà, cũng đưa ra trợ giúp đúng lúc.

Nhưng Thang Tước là một con sói đội lốt cừu.

Bản chất thật của gã là u tối và lạnh nhạt, ham muốn kiểm soát bùng nổ, muốn thứ gì đó thì nhất định phải chiếm cho riêng mình, thậm chí giấu vào một góc không ai biết, không cho bất cứ ai xem.

Nếu lớp da giả nhân giả nghĩa của hắn có thể khoác cả đời, có lẽ Giải Chi Ngữ còn có thể hạnh phúc hơn chút.

Nhưng khi kết hôn, Thang Tước đã dần gỡ bỏ lớp nguỵ trang, ban đầu thì muốn Giải Chi Ngữ rời khỏi sân khấu chỉ khiêu vũ cho một mình ông ta, sau này lại muốn nhốt bà trong nhà giam để không ai có thể thấy……

Nói là ông ta thích Giải Chi Ngữ, chẳng thà bảo ông ta thích Giải Chi Ngữ trong ảo tưởng lúc mới gặp của ông ta.

Giải Chi Ngữ thích nhất mặc quần áo màu đỏ, nhưng sau khi kết hôn Thang Tước vừa thấy bà mặc màu đỏ thì sẽ nổi giận, sau đó ném toàn bộ quần áo trong tủ, đổi một loạt váy trắng mà ông ta cảm thấy thuần khiết.

Giải Chi Ngữ thích nhất là hoa cúc nhỏ, nhưng Thang Tước cũng không cho phép bà mua hoa cúc nhỏ để trang trí trong nhà, bao gồm cả việc trước khi kết hôn ông ta luôn tặng Giải Chi Ngữ hoa hồng trắng, luôn cường điệu Giải Chi Ngữ đáng giá để gìn giữ như hoa hồng.

Người đang yêu say đắm bị lớp da dối trá lừa gạt, Giải Chi Ngữ vừa vui sướng cũng vừa lo lắng rằng sau khi ở bên nhau một thời gian dài, Thang Tước nhận ra bà không tốt như vậy thì làm sao.

Nhưng cuối cùng, khi sương mù rút đi, dáng vẻ chân thật của Thang Tước bại lộ ngay trước mắt. Có một khoảng thời gian Giải Chi Ngữ không thể nào tin được, thậm chí thật sự bắt đầu hoài nghi có phải mình đã không tốt ở điểm nào hay không.

“Sao người này cứ bám riết mãi vậy?”

Mộc Dương không ngốc, từ lời nói của Giải Biệt Đinh đã hiểu được ý của anh.

Cậu ngồi trên xe lăn cố mà khom lưng nhặt bó hồng trắng kia lên, sau đó thao tác xe lăn đi tới thùng rác cách đó không xa, không chút khách sáo mà ném hoa hồng vào.

Sau khi ném xong thì Mộc Dương trở về, hơi tức giận bảo: “Ông ấy ra tù mấy năm rồi?”

“Năm sáu năm.” Giải Biệt Đinh duỗi tay lấy chiếc lá rơi trên đầu Mộc Dương xuống.

“Liệu ông ấy có thể làm gì anh không……”

Mộc Dương hơi lo lắng, Giải Biệt Đinh là nhân vật của công chúng, nếu Thang Tước làm chuyện gì ảnh hưởng đến anh……

Giải Biệt Đinh nắm lấy tay cậu: “Đừng sợ, ông ta không tạo nổi sóng gió gì đâu.”

Hai người ở trước mộ một lát, cho đến khi mây đen dần dần tan đi, mặt trời lặn xuống, bọn họ mới trở lại trên xe.

Ánh mắt Giải Biệt Đinh lạnh lẽo, nhưng khi đối diện với đôi mắt lo lắng của Mộc Dương thì sự lạnh lẽo đó tan đi trong nháy mắt: “Anh đi ra ngoài một chuyến, em ——”

Mộc Dương lập tức nắm lấy tay anh: “Em đi cùng anh.”

Giải Biệt Đinh vốn cũng định hỏi Mộc Dương muốn đi cùng nhau không, nếu không muốn ra ngoài thì để Giang Đản đưa cậu về nhà trước.

Cũng không phải chuyện gì đặc biệt quan trọng, chỉ là Giải Biệt Đinh muốn xem người bố bị nhốt ở bệnh viện tâm thần chạy ra nghĩa trang như nào, còn tặng một bó hồng cho Giải Chi Ngữ.

Nói đến lại buồn cười, ông ta huỷ hoại nửa đời người của Giải Chi Ngữ, mặc dù vào lao ngục cũng luôn tra tấn tinh thần của Giải Chi Ngữ……

Nhưng sau khi Giải Chi Ngữ chết, ông ta lại vào bệnh viện tâm thần đã giúp đỡ Giải Chi Ngữ, nửa đời sau đừng hòng ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK