Những ngày qua Hà Mật đã thấy các anh trai của mình rất kì lạ, đến cả chị Tô Nhiễm cũng rất kì quái. Họ không chỉ bận suốt ngày, mà đến tin nhắn của cô cũng trả lời rất lâu, đổi lại trước đó chỉ cần Hà Mật nhắn tin thì cho dù đang bận đến mấy đi nữa thì họ cũng sẽ trả lời cô nhanh chóng… Bất chợt, Hà Mật lại thấy hình như mình bị phản bội rồi thì phải?
Ngồi ở quán cafe của Đỗ Thái Huy mà thở dài, Kiều Tuyết Ly cũng không hiểu mà đưa mắt nhìn cô, sau đó liền mỉm cười, nói:
- Hà Tiểu Mật, rốt cuộc cậu có định mở miệng xinh đẹp ra nói chuyện hay không đây?
Lúc này Hà Mật mới “A” một tiếng, rồi ríu rít xin lỗi Kiều Tuyết Ly. Nhưng rồi sau đó thì Hà Mật cũng chỉ biết thở dài, nói sao thì hiện tại cô cũng không có tâm trạng lắm, chính bản thân cô cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy nữa… Cô chỉ biết rằng, cô đang không vui thôi.
- Hà Tiểu Mật, cậu lại thất thần đi đâu rồi?
- Tuyết Ly, tớ nên làm gì đây? Tớ chán quá rồi…
- Các anh của cậu đâu? Cả chị Nhiễm nữa?
Hà Mật liền lắc đầu, có lẽ cái lắc đầu này của cô đã làm cho Kiều Tuyết Ly và Đỗ Thái Huy phải bất ngờ, không phải chứ, từ khi nào mà nàng tiểu công chúa bị chính các cận thần bơ rồi… Chẳng lẽ là chuyện của Lăng Dụ Triết sao?
Nhưng còn chưa để Kiều Tuyết Ly nói gì thì một cành hoa hồng đã rơi xuống trên bàn, yên vị ngay trước mặt của Hà Mật. Cầm lấy cành hoa thì cô cũng có chút ngạc nhiên, ngay sau đó liền đưa mắt nhìn về phía sau, nhận lại ngay là nụ cười tỏa nắng như ánh dương ban mai của Dương Kỷ Bắc.
- Bạn học Hà Tiểu Mật, cậu đang buồn chán sao? Vừa hay hôm nay tớ có hai vé xem phim, chúng ta có thể cùng nhau đi xem không?
- Không đi.
Nhưng với dáng vẻ chán nản kia của Hà Mật thì Kiều Tuyết Ly cũng muốn cô vui vẻ một chút, nên đã cùng kéo theo Đỗ Thái Huy đi xem phim. Vì bộ phim của Dương Kỷ Bắc là đã mua từ trước, nên khi đến rạp phim thì họ cũng chia ra… Đúng rồi, chính là chia nhau ra.
Hà Mật cùng Kiều Tuyết Ly cùng nhau xem phim mà Dương Kỷ Bắc đã mua từ trước, còn Dương Kỷ Bắc và Đỗ Thái Huy lại đưa mấy nhìn nhau… Đột nhiên cậu ta lại có cảm giác mình vừa bị lừa sao nhỉ?
Hai chàng trai đang đứng nhìn nhau thì liền nhún vai, Đỗ Thái Huy vốn không muốn xem phim, nhưng Kiều Tuyết Ly và Hà Mật có vẻ rất thích thú nên anh ta cũng đến đây. Bây giờ hai cô gái đã vào rạp rồi nên còn hai chàng trai lại tìm một quán cafe gần đó rồi ngồi xuống.
Dương Kỷ Bắc đưa mắt nhìn Đỗ Thái Huy, thật ra cậu ta rất muôn hỏi về mối quan hệ của Hà Mật và Lăng Dụ Triết, vì thật ra vào ngày vũ hội hôm đó thì cậu ta đã nhìn thấy một cảnh tượng hãi hùng, chính là Lăng Dụ Triết đã hôn Hà Mật! Dù rằng lúc đó đèn đã được tắt, nhưng với khoảng cách gần như thế thì Dương Kỷ Bắc không thể không nhìn ra.
- Cậu có gì muốn hỏi sao?
- Anh Đỗ, thôi chỉ muốn hỏi về mối quan hệ của Hà Mật và Lăng gia… Theo tôi biết thì cô ấy và Lăng tổng là cha con, nhưng mà…
- Cậu nhìn thấy gì rồi sao?
Dương Kỷ Bắc cũng gật đầu, cậu ta hiển nhiên muốn biết được nội tình nên đã kể lại chuyện hôm đó cho anh ấy nghe. Nhưng với dáng vẻ này của Đỗ Thái Huy thì anh ấy rất bình thản và không hề có chút gì gọi là bất ngờ, tuy nhiên thì Đỗ Thái Huy lại nhíu mày, chẳng lẽ Hà Mật và Lăng Dụ Triết muốn tái hợp hay sao? Trải qua nhiều chuyện như vậy mà… Cô gái này thật sự muốn tha thứ cho Lăng Dụ Triết thật sao?
- Anh Đỗ?
Có lẽ vì quá tập trung nên Đỗ Thái Huy đã không nghe thấy tiếng gọi của Dương Kỷ Bắc, cậu ta cũng có chút mất kiên nhẫn, liền gọi thêm một lần… Hai lần… Rồi ba lần.
- Anh Đỗ! Anh sao vậy?
Cuối cùng thì Đỗ Thái Huy cũng đã phản ứng lại những gì mà cậu ta nói, sau đó thì anh ấy cũng chỉ ừ ừ hả hả rồi nói không có gì. Về mối quan hệ phức tạp kia của Hà Mật thì Đỗ Thái Huy cũng không muốn nói nhiều, vì có lẽ anh ấy đang muốn tôn trọng quyết định của cô, nói sao thì Hà Mật cũng đã trưởng thành rồi, cô cũng cần có một cuộc sống riêng.
Lúc này, Đỗ Thái Huy nhìn Dương Kỷ Bắc dường như đang quá quan tâm đến Hà Mật liền tốt bụng nhắc nhở một câu:
- Cậu Dương này, tôi thật lòng khuyên cậu đừng dây dưa với Tiểu Mật nữa… Cậu đừng đi vào vết xe đổ của tôi.
Chắc hẳn vì là đàn ông với nhau nên Đỗ Thái Huy nhìn qua đã biết Dương Kỷ Bắc thích Hà Mật, nhưng cô gái nhỏ vô tư đến vô tâm này thì tốt nhất không nên dây dưa. Một phần là vì Hà Mật không có tình cảm với cậu ta, thứ hai nữa thì có lẽ Hà Mật đang dần chấp nhận tình cảm của Lăng Dụ Triết… Mà con người của Lăng Dụ Triết lại có tính chiếm hữu rất cao, tốt hơn hết thì không nên tiếp tục lún sâu vào.
- Anh Đỗ, có phải Hà Mật và Lăng Dụ Triết đã vượt qua mối quan hệ cha con đúng không?
Dù không muốn thừa nhận, nhưng Đỗ Thái Huy cũng gật đầu. Từ khi ở đêm hội khiêu vũ thì Dương Kỷ Bắc đã thấy thái độ của hai người rất kì lạ rồi, đặc biệt là ánh mắt của Lăng Dụ Triết nhìn Hà Mật… Vừa dịu dàng lại nóng bỏng, và nó khác xa với ánh mắt của người cha dành cho con gái, lúc đó thì Dương Kỷ Bắc đã ngầm đoán ra rồi, chỉ là chính bản thân cậu ta không chấp nhận mà thôi. Bây giờ xem ra, những chuyện cậu ta nghĩ là thật…
Hà Mật và Kiều Tuyết Ly sau khi xem phim xong thì liền vui vẻ bước ra ngoài, tâm tình của cô cũng thoải mái hơn, nụ cười trên gương mặt cũng đã rạng rỡ hơn rất nhiều, không chỉ vậy mà thái độ của cô đối với Dương Kỷ Bắc cũng đã hòa nhã hơn.
Tiếp theo đó thì Dương Kỷ Bắc và Đỗ Thái Huy lại xem như không có chuyện gì xảy ra mà đưa hai cô đi chơi tiếp. Ban đầu Hà Mật muốn đến khu vui chơi, nhưng Kiều Tuyết Ly lại muốn đi mua sắm trước, hai cô nàng bây giờ lại cự cãi với nhau một lúc, cuối cùng thì lại phải tách ra.
Đỗ Thái Huy và Kiều Tuyết Ly cùng nhau đi mua sắm. Còn Hà Mật và Dương Kỷ Bắc thì đến khu vui chơi để trải nghiệm những trò cảm giác mạnh.
Đến đây thì Dương Kỷ Bắc mới thấy được một mặt khác của Hà Mật, nhìn bề ngoài thì cô mỏng manh yếu đuối, nhưng không ngờ thứ Hà Mật thích lại chính là những trò chơi kích thích trái tim như vậy, hết tàu lượn rồi đến vòng xoay vô cực, sau đó thì lại là nhà ma, cuối cùng là thoát khỏi mật thất.
Sau một ngày chơi đùa mệt mỏi thì bây giờ Hà Mật đang cùng Dương Kỷ Bắc ngồi ăn bữa nhẹ, cậu ta đưa đôi mắt nhìn cô, nói:
- Hà Mật, cậu và Lăng tổng có mối quan hệ gì vậy?
Câu hỏi này của cậu ta cũng khiến cho Hà Mật phải suy nghĩ… Phải rồi, rốt cuộc thì bây giờ giữa cô và Lăng Dụ Triết đang là mối quan hệ gì vậy? Chính cô cũng không biết được câu trả lời, nực cười thật đấy…
- Tôi… Cũng không biết nữa.
- Hà Mật, nếu như cậu không…
- Dương Kỷ Bắc, cảm ơn cậu đã thích tôi.
Nghe thấy Hà Mật gọi tên mình thì Dương Kỷ Bắc cũng có chút khựng lại, đưa đôi mắt bối rối nhìn về phía cô, nhưng nhận lại là một nụ cười nhẹ, Hà Mật lại cúi đầu, nói:
- Hôm nay tôi rất vui… Nhưng Dương Kỷ Bắc, tôi thật sự không thích cậu, cả quá khứ, hiện tại, hay tương lai thì tôi cũng không thích cậu.
Cứ ngỡ Dương Kỷ Bắc sẽ phát điên lên, nhưng cậu ta chỉ cười nhạt, nói:
- Tôi biết rồi… Nhưng Hà Mật, cậu thích Lăng Dụ Triết sao?
Không trốn tránh, Hà Mật liền gật đầu… Đúng! Cô thích Lăng Dụ Triết, cô rất thích Lăng Dụ Triết… Cho dù trước kia anh có đối xử với cô như thế nào đi nữa thì cô vẫn thích anh, tình cảm đó mãi cũng không thay đổi.
Dương Kỷ Bắc nhìn cô đến suy nghĩ cũng không suy nghĩ mà vội vàng gật đầu chợt cười, cậu ta đưa tay xoa nhẹ gương mặt của Hà Mật, nói:
- Tớ hiểu rồi. Hà Mật, chúc cậu hạnh phúc nhé.
- Cảm ơn cậu… Dương Kỷ Bắc.
Sau đó thì hai người họ cũng không nói gì với nhau nữa, nhưng lời này không phải kết thúc một mối quan hệ, mà nó chính là cánh cửa mở ra một môi quan hệ ở tương lai… Có thể Dương Kỷ Bắc sẽ không trở thành vị anh hùng trong câu chuyện do Hà Mật làm nhân vật chính, nhưng cậu ta có thể làm bạn, bạn thân hoặc hơn hết chính là tri kỉ… Hà Mật không hề muốn cắt đứt mối quan hệ với một người tốt tính như vậy.
Ít nhất, thì còn có thể làm bạn mà…
Danh Sách Chương: