Đến khi Hà Mật xuống nhà thì đã nhìn thấy Lý Lan Hinh đang tất bật ở trong bếp để nấu bữa sáng, cô cũng chẳng nói gì mà chỉ chậm chạp đi xuống nhà. Lúc Lý Lan Hinh nhìn thấy cô thì đã tức giận rồi, nhưng vì hiện tại không tiện lắm nên cô ta vẫn tươi cười nhìn cô, nói:
- Mật Nhi dậy rồi sao? Thế nào, hôm qua con ngủ có ngon không?
- Vâng.
Thật ra thì Hà Mật đã biết rằng Lý Lan Hinh đã nhìn thấy cô và Lăng Dụ Triết lăn giường với nhau, chỉ có điều là cô ta không nói gì nên cô cũng chẳng nhắc đến. Có vẻ như Lý Lan Hinh sẽ không buông tha cho cô đâu, biết đâu được trong bữa sáng này cô ta đã bỏ gì vào đó thì sao, ai biết được tâm tính của cô ta chứ.
Nhưng khi Lý Lan Hinh đưa thức ăn sáng cho cô thì đúng lúc Lăng Dụ Triết cũng đã đi xuống nhà, nhưng món ăn mà Lý Lan Hinh chuẩn bị cho Lăng Dụ Triết lại khác với cô, bất chợt cô lại có chút nghi ngờ, nhưng dù sao thì cô cũng nghĩ Lý Lan Hinh sẽ không dám làm loạn ở đây đâu, nên đã mạnh dạn hẳn.
Đang trong bữa ăn thì Lăng Dụ Triết đã nhìn cô, nói:
- Có muốn về kí túc xá thăm bạn không?
- Cha cho con đến đó sao?
- Ừ, em cứ đến đó nói chuyện với Kiều Tuyết Ly, dù sao hai người cũng là bạn của nhau mà.
Nhìn thái độ này của Lăng Dụ Triết đối với Hà Mật đã thay đổi, bất chợt thì Lý Lan Hinh lại dấy lên một tia lo sợ, cô ta sợ rằng anh sẽ tin tưởng Hà Mật, sau đó sẽ lật lại chuyện của Tống Giai Âm, nếu như anh thật sự tìm sự thật năm đó thì liệu cô ta có thể yên ổn nữa hay không đây? Tuy nhiên, không để cô ta suy nghĩ quá lâu thì Hình Bân đã đến, cậu ta từ sớm đã nhận được lệnh của Lăng Dụ Triết mà đến đây, vốn còn tưởng là Lăng Dụ Triết đang cần đến công ty gấp, nhưng hỏi ra thì mới biết không phải. Anh đã nói nhỏ vào tai của Hình Bân cái gì đó, rồi để cậu ta đi làm.
Lý Lan Hinh có chút tò mò, hỏi:
- Anh và Hình Bân nói chuyện gì vậy?
- Không có gì, chỉ là anh giao cho cậu ấy một chút việc thôi.
Mặc dù Lý Lan Hinh không tin lắm, nhưng dù sao cũng là chính miệng của Lăng Dụ Triết nói, nên cô ta không thể không tin. Vì thế nên đành ngậm ngùi mà tiếp tục ăn sáng.
Ăn xong bữa sáng thì Lăng Dụ Triết nói là sẽ đưa Lý Lan Hinh về Lý gia, còn mình sẽ đưa Hà Mật đến kí túc xá. Nhưng cô ta làm sao có thể để hai người họ ở riêng chứ, liền nói là hôm nay muốn hẹn hò cũng anh, nhưng Lăng Dụ Triết đã khéo léo từ chối. Cho dù hiện tại cô ta có là bạn gái của anh đi nữa thì cũng dư thừa, tâm trí của Lăng Dụ Triết bây giờ hoàn toàn không đặt ở chỗ của cô ta nữa rồi, hay nói đúng hơn là chưa bao giờ đặt ở chỗ của Lý Lan Hinh!
Nhưng khi lên xe thì Lý Lan Hinh đang có ý định sẽ ngồi ghế phụ lái, nhưng Lăng Dụ Triết lại ngồi ở phía sau, Hà Mật thì chưa đủ tuổi lái xe nên cũng ngồi cùng hàng ghế phía sau, anh nhìn cô ta, nói:
- Hôm nay em lái xe giúp anh nhé, hôm qua anh làm việc hơi nhiều nên có chút đau lưng.
Vốn dĩ hai chữ “làm việc” của anh thì rất bình thường, nhưng khi qua tai của Hà Mật và Lý Lan Hinh thì lại chẳng còn bình thường nữa. Cả hai người đều biết chữ “làm việc” ở đây là gì, nhưng vì cô ta đang diễn xuất, nên cũng đành chấp nhận diễn cho chót lọt vậy! Cuối cùng thì người lái xe lại chính là Lý Lan Hinh.
Trên đường “đưa” Lý Lan Hinh về Lý gia thì Lăng Dụ Triết và Hà Mật ngồi ở ghế sau đã có những hành động thân mật khác thường, nào nắm tay, xoa tay rồi còn thì thầm với nhau cái gì nữa, trông hai người họ chẳng khác gì một cặp vợ chồng son. Lý Lan Hinh nhìn thấy, nhưng cô ta không nói ra mà thôi.
Chiếc xe của họ cuối cùng cũng dừng lại ở Lý gia, Lý Lan Hinh xuống xe rồi cũng cúi đầu xem như là chào tạm biệt. Lúc này Lăng Dụ Triết mới mở cửa ghế sau ra, sau đó để Hà Mật bước ra, rồi lại tiếp tục mở cửa phụ lái để cho cô ngồi vào. Hành động đó của anh đã làm cho Lý Lan Hinh thấy kinh ngạc, vì từ trước đến nay ngoại trừ Tống Giai Âm thì Hà Mật chính là người thứ hai được ngồi ghế phụ lái do đích thân Lăng Dụ Triết cầm lái đấy!
Càng nghĩ thì Lý Lan Hinh càng thấu tức giận hơn, tại sao chứ! Tại sao lại là Hà Mật chứ! Nếu như anh ở bên ngoài ăn vụng với một cô gái khác thì Lý Lan Hinh cũng thấy không tức giận như hiện tại, nhưng tại sao người anh chọn lại là Hà Mật… Tại sao lại là đứa con gái nuôi đó chứ! Rốt cuộc là cô ta dã thua Hà Mật ở điểm nào!
Chiếc xe của Lăng Dụ Triết và Hà Mật cũng bắt đầu lăn bánh, trên đường đi thì cả hai cũng không nói với nhau câu nào. Bất chợt lúc này thì Lăng Dụ Triết lại lên tiếng trước, anh nhìn cô, nói:
- Hà Mật, em có muốn đi dạo một chút không? Sau đó tôi sẽ đưa em đến kí túc xá.
Cô thì chỉ nghĩ đơn thuần là lái xe đi dạo vòng quanh Giang Thành một chút thôi, nên đã gật đầu đồng ý. Tuy nhiên, đáp lại với suy nghĩ đơn thuần của cô thì anh lại lái xe đến một bãi biển bỏ, nhìn xung quanh một lượt thì có vẻ khá vắng khách đấy chứ, cô cũng có chút khó hiểu nhìn anh, nhưng Lăng Dụ Triết đã tháo dây an toàn, sau đó thì bước xuống xe.
Nhìn thấy anh xuống xe thì cô nghĩ là đã đến nơi, nên cũng ngây thơ xuống xe cùng anh. Nhưng! Bất chợt Lăng Dụ Triết lại bế thốc cô lên, mở cửa ghế sau rồi trực tiếp đem cô đè xuống dưới thân, nói:
- Hà Mật, anh…
- Anh thế nào?
- Có thể em không tin… Nhưng tôi yêu em, tôi không biết tại sao nữa… Nhưng khi biết tin em sắp gả đi thì tôi lại cảm thấy không vui và vô cùng khó chịu… Em có nghĩ là tôi điên rồi không?
Nhưng có lẽ không chỉ có Lăng Dụ Triết cảm giác như thế, kể từ khi nhìn thấy anh vì mình mà chống đối lại mẹ thì Hà Mật đã biết con người của anh không xấu, chỉ là anh đang bị dắt mũi mà thôi. Đừng nói là Lăng Dụ Triết, đến cả Hà Mật còn từng nghĩ mình bị đa nhân cách, và nhân cách khác của cô đã ra tay giết hại Tống Giai Âm nữa mà. Hơn nữa lúc đó chỉ có cô ở nhà, hoàn toàn không có người khác, nên tình nghi lớn nhất chỉ có thể là Hà Mật mà thôi!
- Lăng Dụ Triết, anh muốn dỗ ngọt tôi thôi sao?
- Tôi không nói đùa, Hà Mật… Xem như là tôi cầu xin em, đừng lấy người khac có được không?
Nghe đến đây thì Hà Mật không biết nên khóc hay nên cười nữa, đột nhiên Lăng Dụ Triết lại nói yêu cô? Trong khi trước kia anh còn từng rất hận cô hận đến mức muốn xé xác cô ra, ấy vậy mà bây giờ anh lại nói yêu cô, không thể rời xa cô, còn cầu xin cô đừng gả cho người khác… Con người của Lăng Dụ Triết cũng kì lạ thật đấy!
Tuy nhiên, ngay sau đó thì Lăng Dụ Triết đã nhẹ nhàng hôn lên môi của cô, nó chỉ đơn thuần là nụ hôn thôi, không có chút gì gọi là gợi tình hay chiếm hữu, anh vô cùng dịu dàng, vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng ấm áp…
Lúc này Hà Mật đã không còn biết gì nữa rồi, trái tim của cô bất giác lại đập nhanh hơn, chẳng lẽ cô cũng đã bắt đầu nảy sinh tình cảm với Lăng Dụ Triết rồi? Nhưng nghĩ đến đây thì cô đã tự chửi mình điên rồi, làm sao có chuyện cô yêu Lăng Dụ Triết được chứ! Làm sao có chuyện quái lạ đó được!
Nhưng mà nụ hôn của họ bắt đầu nhẹ nhàng, sau đó là cuồng nhiệt, cuối cùng vẫn là không thể nhịn được mà muốn quấn quýt lấy nhau. Đến cả Hà Mật cũng không chỉ nhiều, có lẽ cô sẽ thành thật với chính bản thân mình vào ngày hôm nay… Còn về sau này thì cô cũng chưa chắc nữa, nhưng ít nhất thì hiện tại, cô sẽ thành thật với cảm xúc đó.
Hai tay nhẹ nhành choàng qua ôm lấy cổ của anh, sự thôi thúc trong đã bắt ép cô phải đáp lại nụ hôn kia. Cánh môi lạnh lẽo của anh cứ như thế mà điên cuồng chiếm lấy miệng nhỏ của cô, mãi cho đến khi cả hai kéo ra được một sợi chỉ bạc, anh có chút lưu luyến liền hôn thêm vài cái nữa, sau đó thì di chuyển đến tai của cô, hôn nhẹ lên tai của cô, nói:
- Hà Mật… Có được không?
Vì cô đã nói sẽ sống thật với cảm xúc của mình vào ngày hôm nay, nên cô cũng không từ chối mà còn gật đầu. Mặc dù Lăng Dụ Triết không biết cô đã chấp nhận anh chưa, nhưng hiện tại cô đã gật đầu thì anh cũng không ngại “ăn” cô thêm một lần nữa!
Danh Sách Chương: