Sau khi buổi tiệc chào mừng kết thúc thì Hà Mật cũng đã về lại phòng của mình, hôm nay vì cả ba người anh kia cũng ngủ lại nên tối nay cô và chị Tô Nhiễm sẽ ngủ cùng nhau. Bây giờ thì chị thấy đang tắm rửa ở bên trong, còn cô thì đang ngồi ngây ngốc nhìn ra ban công.
Một lúc sau, Tô Nhiễm đã đi ra ngoài với một mái tóc ướt sũng, cô ấy đi đến và cầm lấy máy sấy tóc nói:
- Hà Mật, em cũng đi tắm đi, để tối muộn quá sẽ không tốt cho sức khỏe của em.
Hà Mật nghe vậy cũng gật đầu, nhưng lúc cô ngâm mình trong bồn tắm thì bất giác cô lại nhớ đến Lăng Dụ Triết, nhưng tại sao cô lại nhớ đến anh chứ! Rõ ràng đây mới là quyết định của cô, quyết định rời khỏi Lăng gia tức nhiên là thứ mà cô luôn ao ước… Nhưng tại sao… Tại sao bây giờ cô lại có chút hối hận rồi, cô thật sự không muốn rời khỏi Lăng gia, hay nói đúng hơn là không rời khỏi Lăng Dụ Triết!
Trầm ngâm mãi mà vẫn chưa hiểu lý do tại sao, thì bất giác trong đầu cô lại nghĩ đến câu hỏi mà vừa rồi chị Tô Nhiễm đã nói, nhẹ nhàng đặt tay lên ngực trái của mình, nơi này của cô… Từ bao giờ mà đã có hình bóng của Lăng Dụ Triết chứ? Mặc dù anh đã luôn làm tổn thương cô, nhưng hơn ai hết chính bản thân Hà Mật cũng biết rõ là anh không cố ý, nhưng mà… Nhưng mà tại sao chứ…
Có lẽ cô quá nhập tâm với suy nghĩ của mình nên đã không chú ý đến thời gian, lúc Tô Nhiễm nhìn thấy cô tắm quá lâu rồi liền có chút lớn giọng nói:
- Mật Mật, đừng ngâm mình lâu quá, sẽ bệnh đấy.
Từ bên trong phòng tắm thì Hà Mật cũng đã nói vọng ra rằng mình biết rồi, nhưng Tô Nhiễm dù sao cũng là người từng trải, cô ấy đã sớm đoán được trong tim của Hà Mật đã có hình bóng của Lăng Dụ Triết… Và Lăng Dụ Triết cũng vậy! Rõ ràng hai người đang hướng về nhau, nhưng cuối cùng lại không thể ở bên nhau, đây đúng là nghiệt duyên… Là nghiệt duyên cũng là thử thách… Thử thách cho cả hai người!
Mãi cho đến khi Hà Mật bước ra thì Tô Nhiễm đã mỉm cười, cô ấy còn vẫy tay bảo cô ngồi xuống để mình sấy tóc cho, lúc Tô Nhiễm chạm vào tóc của cô thì chị ấy lại nói:
- Hà Mật, em đang suy nghĩ gì vậy?
- Chị Nhiễm… Em không biết mình bị làm sao nữa, rõ ràng là người ta đã làm tổn thương em rất nhiều, nhưng sau đó người ta lại dịu dàng với em thì em lại thấy rất hài lòng.
Dừng một chút, Hà Mật lại cúi đầu và có chút ủ rũ, nói tiếp:
- Chắc chị thấy em ngu ngốc lắm đúng không? Em giống như một đứa trẻ vậy, chỉ cần cho vài viên kẹo là sẽ vui vẻ và thỏa mãn ngay, mặc kệ trước đó họ đã làm tổn thương em nhiều như thế nào.
Tuy nhiên Tô Nhiễm lại không nghĩ như vậy, theo như cách Hà Mật nói thì cô là người hiểu chuyện, từ nhỏ đã hiểu chuyện rồi, vì thế nên cô đã sớm biết được những chuyện mà Lăng Dụ Triết làm ra với mình đều không phải là chủ ý của anh, tất cả chỉ là vì hai chữ “bi lụy” mà ra, hiển nhiên Hà Mật rất thông cảm, thậm chí là xót xa cho chính bản thân Lăng Dụ Triết nữa kìa.
- Chị không nghĩ là em dễ dãi, mà chị thấy tính cách này của em rất đáng trân trọng. Hà Mật, em phải tin tưởng cái mà em gọi là tình yêu, em phải chứng minh được rằng giữa em và người đó gọi là tình yêu… Hay đơn thuần là sự đồng cảm của người từng trải.
Hà Mật cũng cúi đầu, cô cũng không biết thứ cảm xúc mà mình dành cho Lăng Dụ Triết là gì, vốn dĩ khi nghe anh và Lý Lan Hinh sẽ kết hôn thì cô cũng có chút tức giận, nhưng nó chỉ dừng lại ở mức đó mà thôi và hiển nhiên là cô cũng không có nhu cầu sẽ ngăn cấm anh phải như thế này, như thế kia, phải làm thế này, rồi làm thế kia… Cô muốn ở bên cạnh anh, muốn cùng anh tạo nên một gia đình hạnh phúc, nhưng cô lại không hoàn toàn yêu anh… Rốt cuộc thì cái cảm giác đó là gì chứ!
Mái tóc ướt sũng của Hà Mật cũng được Tô Nhiễm sấy khô, sau khi đã giúp cô sấy tóc xong thì Tô Nhiễm cũng đã bảo Hà Mật lên giường nghỉ ngơi trước đi, vì chị ấy còn phải xuống nhà để nói chuyện với Tô Thước nữa, Hà Mật vốn cũng muốn đi theo, nhưng Tô Nhiễm lại nói:
- Bây giờ em cứ ở yên đây và suy nghĩ về vấn đề của mình đi. Chút nữa chị sẽ nói với Tô Thước để chị đưa em ra ngoài chơi.
- Ra ngoài chơi?
- Đúng vậy, em từng xem Thành phố Giang Thành lúc lên đèn chưa?
Hà Mật cũng thật thà lắc đầu, từ trước đến giờ ngoài chuyện ăn với học thì cô chưa bao giờ được ra ngoài vào buổi tối, vì Lăng Dụ Triết vẫn luôn cho rằng buổi tối rất nguy hiểm, thân gái một mình thì không nên ra ngoài, là một đứa con nghe lời nên Hà Mật cũng gật đầu. Còn sau đó chuyển đến kí túc xá thì cũng có giờ giấc sinh hoạt, nên cô cũng chẳng có thời gian đi chơi.
- Vậy thì em cứ thay quần áo đi, rồi chút nữa chị đưa em đi những chỗ này, đảm bảo rằng tâm tình của bé cưng sẽ rất tốt.
Mặc dù Hà Mật không biết chị ấy sẽ dẫn mình đi đâu, nhưng cô cũng vui vẻ gật đầu, nếu được ra ngoài chơi thì đúng là chuyện tốt rồi, không chỉ vậy mà còn được ra ngoài cùng với chị Tô Nhiễm nữa. Dù là lần đầu tiên gặp nhau, nhưng Hà Mật lại rất thích tính cách của Tô Nhiễm, có thể chị ấy không quá dịu dàng hay thục nữ như những thiên kim khác mà cô từng gặp qua, nhưng ít nhất thì Hà Mật nhìn ra Tô Nhiễm là người chân thật, phóng khoáng và vô cùng hoạt bát. Ở gần một cô gái như vậy mà anh cả Tô Thước vẫn ù lì thì đúng là kì tích!
Còn Tô Nhiễm sau khi đóng cửa phòng thì đã thay đổi sắc mặt, cô ấy đi đến một căn phòng cách phòng của họ khá xa, nơi này là nơi mà Tô Thước đang nghỉ ngơi. Tô Nhiễm liền đưa tay gõ cửa.
- Vào đi.
*Cạch*, âm thanh cánh cửa được mở ra và đi vào bên trong là Tô Nhiễm, lúc Tô Thước nhìn thấy cô ấy thì cũng có hỏi về tình hình của Hà Mật, nhưng Tô Nhiễm biết rõ tâm trạng của Hà Mật bây giờ không tốt lắm, nên cũng chỉ nói qua loa vài câu rồi lại không nói gì nữa. Tô Thước còn nghĩ là cô ấy đã báo cáo xong rồi, nên cũng không nói gì mà chờ cô ấy ra ngoài, tuy nhiên thì Tô Nhiễm lại không đi mà còn đứng yên một chỗ, hành động bất thường này của Tô Nhiễm đã làm cho Tô Thước phải chú ý, anh liền quay sang nhìn cô ấy, nói:
- Còn chuyện gì?
- Lão đại, tôi có thể đưa Mật Mật ra ngoài được không?
- Đã muộn vậy rồi, cô còn muốn đưa em ấy đi đâu?
Sau đó thì Tô Nhiễm đã nói muốn đưa Hà Mật đi khuây khỏa đầu óc, những ngày tháng tù túng ở Lăng gia đã làm cho Hà Mật bí bách lắm rồi. Nghe vậy thì Tô Thước cũng gật đầu, vốn dĩ Tô Nhiễm còn vui mừng chạy về phòng để báo cho cô biết rằng họ có thể ra ngoài rồi.
Tuy nhiên, sau khi Hà Mật và Tô Nhiễm xuống nhà thì đã nhìn thấy bốn anh em họ đang chờ sẵn ở dưới nhà, lúc này Tô Nhiễm đã há hốc đến muốn rớt cằm xuống đất, nhưng Khương Đình Lập liền bẻ lại cổ áo, dáng vẻ của cậu ta bây giờ rất lịch lãm, còn nhìn sang hai cô gái nói:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì nữa, đi thôi.
- Đi? Cả mấy anh cũng đi sao?
Cả bốn liền đồng loạt gật đầu. Dù sao thì Hà Mật cũng là em gái vàng ngọc của họ, nên họ đâu thể nào ngó lơ cô được! Vì thế dù biết rằng khi Hà Mật đi với Tô Nhiễm thì cô sẽ không có bất cứ nguy hiểm nào nhưng đề cao cảnh giác vẫn hơn.
Hà Mật liền nhìn sang Tô Nhiễm với gương mặt cười khổ, anh trai của cô cho dù là mười sáu tuổi hay hai mươi sáu tuổi thì tính cách cũng chẳng thay đổi chút nào.
Cuối cùng thì Tô Nhiễm cũng đành bất lực và đưa theo bốn người họ làm vệ sĩ cho hai cô gái vậy!
- Haizz, còn tưởng là được đánh lẻ đi riêng với Tiểu Mật Mật chứ.
- Chị đừng buồn mà, lần sau chúng ta sẽ đi riêng nha.
Nghe Hà Mật an ủi thì Tô Nhiễm cũng thấy ấm áp, tuy nhiên khi cô nhìn sang sắc mặt của Tô Thước thì anh đang vô cùng không vui nhìn về phía của Tô Nhiễm. Trước kia tại sao Tô Thước lại không biết Tô Nhiễm là dạng “Nam nữ đều dùng được” vậy nhỉ?
Danh Sách Chương: