• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần ba giờ chiều thì Hà Mật đã tỉnh dậy, cô cảm nhận được sức nặng ở bụng của mình nên theo phản xạ cũng đưa mắt nhìn sang, lúc thấy gương mặt của Lăng Dụ Triết thì cô có hơi hoảng… Hóa ra vừa rồi không giấc mơ, mà cô và Lăng Dụ Triết thực sự đã ở bên nhau, bất giác Hà Mật lại có chút ngượng ngùng.

Nhưng lúc Lăng Dụ Triết ngủ như thế này thì cũng rất đẹp trai, không nhịn được mà Hà Mật đã đưa tay chạm vào gương mặt của anh. Đôi mắt này bình thường sắc lẻm, bây giờ lại dịu dàng như vậy. Chiếc mũi này cũng rất cao. Còn đôi môi này luôn biết cách nói ra những câu khiến người khác cảm thấy khó ưa, nhưng ít nhất thì anh thật sự đẹp trai, vì đó mà chẳng ai giận dỗi được gì.

Đợi khi Hà Mật đưa tay chạm đến yết hầu thì Lăng Dụ Triết đã nắm lại, anh liền mở mắt, nói:

- Em lại sờ soạng lung tung rồi?

Nhưng Hà Mật lại có chút ngượng, cô lập tức muốn ngồi dậy, nhưng có lẽ vừa rồi họ vận động khá nhiều nên bây giờ eo của cô cũng đã ê ẩm rồi, bất giác thì Lăng Dụ Triết liền đưa tay đỡ lấy cô. Còn nói:

- Giở trò lưu manh xong lại muốn bỏ trốn? Hà Tiểu Mật, em đúng là tiểu lưu manh đó!

Nhưng Hà Mật liền mở to mắt nhìn anh, sau đó còn nói bản thân không phải. Lúc này cô mới nhận thực được bản thân không mặc gì cả, hơn nữa phía dưới còn chảy ra không ít chất lỏng đặc sệt kia, bất chợt gương mặt nhỏ của cô lại đỏ lên. Còn Lăng Dụ Triết thì giống như là nhớ ra gì đó, liền ngay lập tức mặt quần áo vào rồi phóng như điên đi ra ngoài, lúc đầu Hà Mật còn nghĩ anh quên cuộc họp gì đó nên mới gấp gáp như vậy, nhưng sau khi cô bước xuống giường thì từ chân đã truyền đến cảm giác tê liệt, hai chân của Hà Mật cũng run rẩy mà không đi được.

Cố gắng dùng hết sức bình sinh thì Hà Mật cũng đã lết được đến cửa phòng tắm, lúc này thì Lăng Dụ Triết mới chạy đến, trên tay anh còn có một chiếc túi đen, anh liền đưa cho cô, nói:

- Vừa rồi anh không khống chế được mình nên lỡ… Nói chung thì em uống cái này đi.

Lúc này Hà Mật liền nghiêng đầu, có lẽ đó là thuốc tránh thai mà anh đã đi mua, bất chợt cô lại nhíu mày, nói:

- Anh không muốn tôi mang thai con của anh sao?

- Không phải! Đương nhiên anh rất muốn em mang thai con của anh, nhưng anh sợ sau này em sẽ hối hận… Hà Mật, thật ra thì xuân dược em hít phải là do Lý Lan Hinh cố ý đặt ở thiết bị điều hòa, anh biết đây chỉ là sự cố… Nhưng…

- Hiểu rồi, anh không cần nói nữa đâu, thuốc thì cứ để ở đó, chút nữa tôi sẽ uống.

Lăng Dụ Triết thấy thái độ của cô thì hình như cô đã hiểu lầm ý anh rồi thì phải, sau đó anh liền nắm lấy tay cô, còn bế cô đặt lên giường, trực tiếp áp chế cơ thể của Hà Mật lại, nói:

- Ý anh không phải như vậy!

Bây giờ cô đang không mặc gì, nên bản thân Hà Mật cũng có chút ngượng, liền đưa tay muốn đẩy anh ra, nhưng lại lực bất tòng tâm. Sau đó Lăng Dụ Triết lại nhẹ giọng, nói:

- Anh không phải không muốn em mang thai con của anh. Anh chỉ sợ sau đó em sẽ hối hận, vì vừa rồi chỉ là tai nạn… Anh thật sự không muốn em hận anh.

- Lăng Dụ Triết, tôi cũng không nói là hận anh.

- Hà Mật, em có từng… Một chút thôi, em có từng yêu anh không?

Câu hỏi thẳng thắn kia của Lăng Dụ Triết có chút khó trả lời, nhưng Hà Mật đã quyết định sẽ đối diện với tình cảm của bản thân rồi, nên cô liền choàng tay ôm lấy cổ của anh, nói:

- Có.

Nghe được câu trả lời thì Lăng Dụ Triết cũng mỉm cười dịu dàng, còn nhẹ nhàng cúi xuống hôn lấy cánh môi nhỏ của cô, hiện tại anh thật sự cảm thấy rất muốn đem cô gái này về nhà của mình. Nhưng ngay khi nhận ra nụ hôn của anh bắt đầu hư hỏng thì Hà Mật liền đưa tay đẩy anh ra, nói:

- Được rồi, anh về trước đi.

- Nhưng…

- Ngày mai chúng ta sẽ nói tiếp.

Lăng Dụ Triết nghe vậy liền vui vẻ gật đầu, ít nhất thì cô cũng đã có cho anh một cái hẹn vào ngày mai. Vậy thì mối quan hệ hiện tại của họ có phải là người yêu của nhau hay không nhỉ? Bất chợt nghĩ đến đây mà tâm tình của anh cũng thoải mái hơn.

Trước khi rời đi thì Lăng Dụ Triết còn dặn dò cô đủ thứ, đợi khi tiễn Lăng Dụ Triết về thì Hà Mật mới tự đánh vào đầu của mình, cô thật sự sắp bị sự dịu dàng chết tiệt của Lăng Dụ Triết làm cho u mê rồi. Nếu như không phải cô đuổi anh về thì chắc cả hai lại dính lấy nhau cho mà xem.

Ngay khi cô xoay người đi định vào nhà thì Chu Xuyên cũng đã về đến, cậu ấy nhìn em gái, sau đó còn hỏi:

- Em vừa tiễn ai à?

Hà Mật bị giọng nói của anh trai làm cho giật mình, tại sao hôm nay anh ấy lại về sớm vậy chứ? Bình thường thì cũng tối khuya anh ấy mới về cơ mà? Nhưng rồi cô cũng cố điều chỉnh lại trạng thái của mình, quay sang nhìn Chu Xuyên, cười nói:

- Không có, em vừa mới ra ngoài hít thở không khí thôi. Sao hôm nay anh về sớm vậy?

Chu Xuyên cũng không quá để ý, mục đích của cậu ấy về nhà là để thu dọn một ít hành lý, cậu ấy phải ra nước ngoài gấp vì có chút chuyện với công ty mẹ của Chu thị, nghe vậy thì Hà Mật cũng gật đầu.

Trước khi rời đi thì Chu Xuyên cũng đặt vào tay cô một chiếc thẻ ngân hàng, nói:

- Mặc dù đã có Tô Nhiễm chăm sóc em nhưng anh vẫn muốn dặn em phải cẩn thận một chút, nếu có gì khó khăn thì phải gọi cho anh ngay, biết chưa?

- Em biết rồi mà, anh ba cứ yên tâm.

Sau khi Chu Xuyên rời đi thì Hà Mật mới biết rằng không chỉ có anh ấy bận, mà ngay cả anh cả Tô Thước cũng nói là có việc phải đến thành phố Tuyên thành một thời gian, chắc là cuối tháng mới về. Anh tư Khương Đình Lập cũng nói dạo gần đây bệnh viện khá bận, nên anh ấy phải tăng ca thường xuyên, nên rất mệt và không thể đến đưa cô đi dạo được. Riêng anh nhỏ Hứa Vãn Tùng thì từ sớm đã chuẩn bị một khóa học cao cấp ở An Thành, nên dạo gần đây cũng không xuất hiện.

Bất chợt Hà Mật lại thấy đây là trùng hợp hay là có sự sắp xếp gì vậy chứ? Cô và Lăng Dụ Triết vừa mới ở bên nhau thì mọi người lại bận rộn và không có ở nhà… Đây là tạo cơ hội cho họ sao?

Còn chưa để Hà Mật nghĩ xong thì Tô Nhiễm đã về đến, vẫn là con xe đó và dáng vẻ yêu chiều xe như mạng, Hà Mật chỉ biết lắc đầu.

Nhưng lúc này cô lại quên mất, vừa rồi khi tiễn Lăng Dụ Triết về thì cô nhìn thấy những vũng nước ở trong phòng và cô quên dọn dẹp, bây giờ cô phải tức tốc dọn dẹp mới được, nếu để chị Tiểu Nhiễm vào đó thì lại chất vấn hỏi cung cô mất thôi.

Không cần nói thì Tô Nhiễm cũng nhìn ra cái dáng vẻ này của Hà Mật, cô ấy liền đi lên phòng của cô, còn tựa lưng vào cửa, nói:

- Xem ra cuồng nhiệt hơn chị nghĩ.

Mặc dù Hà Mật đã biết sẽ không qua mặt được chị ấy, nhưng dù sao thì cũng không nên nói ta quỵch tẹt như vậy chứ. Lúc này Hà Mật liền đưa mắt về phía của Tô Nhiễm, nhưng chị ấy chỉ cười xòa, rồi nói:

- Được rồi, chị không trêu em nữa là được chứ gì.

Dừng một chút, Tô Nhiễm lại nói:

- À phải rồi, em có biết mấy ông anh quý hóa của em tuần này sẽ bận hết chưa?

- Mấy anh ấy có nhắn cho em rồi, còn anh Chu Xuyên thì cũng vừa mới đi. Anh ấy nói những ngày này trông cậy vào chị Tiểu Nhiễm giúp đỡ.

Nghe đến đây thì Tô Nhiễm liền xua tay, nhưng nghĩ ngợi một lúc, Tô Nhiễm lại nhìn cô, nháy mắt một cái, nói:

- Hà Tiểu Mật, em có muốn chơi trò kích thích không?

- Chị có ý gì?

- Thì em biết đó, ở nhà của chị có một cục nợ, mà chị lại không thể ngày ngày cứ chạy đi chạy lại giữa An Thành và Giang Thành. Nên là chị định sẽ ở lại An Thành hết tuần này, còn em thì… Có thể gọi Lăng Dụ Triết đến ở vài ngày, xem như là trau dồi tình cảm hai bên.

Nghe đến đây thì hai bên gò má của Hà Mật lại có chút đỏ lên, cô còn nói là chị ấy nói lung tung. Nhưng Tô Nhiễm đây là đang nói thật lòng mình, thiếu điều là cô đem hết ruột, gan, phèo, phổi ra để nói ấy chứ. Những tháng này cô ấy phải chạy đi chạy lại giữa hai thành phố sắp điên rồi đây.

Vì muốn chứng minh những điều mình nói thì Tô Nhiễm liền lấy điện thoại của Hà Mật tìm số điện thoại của Lăng Dụ Triết, rồi trực tiếp gọi cho anh.

Không đợi đến tiếng đổ chuông thứ hai, ngay lập tức ở bên kia Lăng Dụ Triết đã nhận máy.

- [Có chuyện gì sao? Em khó chịu à?]

- Ừm này Lăng tổng, tôi không phải Hà Mật.

Ở đầu dây bên kia truyền đến một sự im lặng đến đáng sợ, lúc này Tô Nhiễm liền cười một cách vô tri, nói:

- Thật ra là tôi có chuyện này muốn nhờ anh giúp.

- [Có chuyện gì?]

- Chuyện là thế này, tuần này thì các anh trai của Hà Tiểu Mật đều có việc bận nên đã giao em ấy cho tôi, tuy nhiên thì tôi cũng đang có một cục nợ ở An Thành nên cũng không tiện chăm sóc cô bé… Anh có thể đến đây giúp tôi chăm sóc Hà Mật vài ngày được không?

Lại là một màn im lặng từ đầu dây bên kia, lúc này Hà Mật còn có chút thất vọng, chắc hẳn anh đang cho rằng cô phiền phức sao? Nhưng sau đó thì Tô Nhiễm lại nghe thấy âm thanh của chìa khóa, chắc hẳn là anh đang chuẩn bị đến đây.

- Lăng tổng?

- [Được, tôi lập tức đến đây!]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK