Khoảng hơn một tháng sau thì Lăng Dụ Triết và Hà Mật cũng đã đến và nói chuyện với các anh trai của họ, vì cô muốn kết hôn với Lăng Dụ Triết, mặc dù khi bốn người anh trai của cô nghe được thông tin em gái muốn kết hôn thì có chút kinh ngạc, cũng đã cùng cô nói chuyện riêng, nhưng rồi họ cũng chẳng nói gì.
Tuy Hà Mật hiểu rõ thái độ của các anh ấy bây giờ, rõ ràng là bọn họ đang chống đối và có ý định sẽ từ chối cuộc hôn sự này, nhưng dù sao Hà Mật cũng đã trưởng thành rồi, họ cũng chẳng thể nào đi theo cô hai mươi tư trên bảy và cắt đứt liên lạc với Lăng Dụ Triết được.
Nhưng có lẽ người không chấp nhận nhất chính là Hứa Vãn Tùng, cậu ấy yêu Hà Mật mười ba năm, nhưng cuối cùng cậu ấy lại phải chứng kiến cảnh người mình thích rời đi cùng người khác tận hai lần. Lần đầu tiên, là vào năm cô năm tuổi, đó là ngày Tống Giai Âm và Lăng Dụ Triết đến đón Hà Mật rời khỏi trại mồ côi. Lần thứ hai, thì lại chính là ngày Hà Mật muốn kết hôn với Lăng Dụ Triết, đương nhiên với thân phận anh trai thì Hứa Vãn Tùng mãi mãi cũng không dám mở lời… Vì anh biết rõ tình cảm của Hà Mật không đặt ở chỗ của mình, nếu cậu ta còn tiếp tục thì đến chuyện làm bạn cũng chẳng thể nào.
Còn Tô Thước chỉ nhìn cô, hiện tại, ngay trong căn phòng này, chỉ còn lại năm anh em họ mà thôi. Tô Thước lúc này mới nói:
- Hà Mật, em thật sự muốn gả cho Lăng Dụ Triết sao? Em biết rõ mẹ của cậu ta không thích em, hơn nữa mục đích của em cũng chỉ là trả thù Lý Lan Hinh… Nhưng hi sinh cả một đời để dày vò Lý Lan Hinh trong tức khắc, liệu có đáng không?
Hà Mật có chút im lặng, cô quyết định kết hôn với Lăng Dụ Triết cũng không hoàn toàn vì để dày vò Lý Lan Hinh. Vì anh từng nói sẽ chứng minh cho cô thấy được tình yêu của anh, vì thế nên hiện tại Hà Mật mới chấp nhận ở bên cạnh Lăng Dụ Triết, dù cô biết rằng để chứng minh cái gì đó thì cần một khoảng thời gian rất dài.
- Hà Mật, em suy nghĩ kĩ chưa?
Khương Đình Lập mặc dù là người tiếp xúc với Lăng Dụ Triết nhiều nhất, dạo gần đây cậu ấy cũng hay qua lại Lăng gia để chăm sóc sức khỏe cho Hà Mật nên chính bản thân Khương Đình Lập cũng nhìn ra được, Lăng Dụ Triết thật sự rất yêu thương và lo lắng cho cô. Nhưng chuyện chung thân đại sự, thì thật sự vẫn nên cân nhắc kĩ một chút.
Chu Xuyên có lẽ là người ít nói nhất, nhưng ánh mắt của anh ấy nhìn em gái thì chỉ thấy sự bất lực, có lẽ Chu Xuyên từ sớm đã đoán ra sẽ có ngày họ phải xa cô… Thật ra cũng không cần đoán, vì dáng vẻ hiện tại của Hà Mật xinh đẹp như vậy, lại biết cách ăn nói, nên chỉ cần cô muốn thì có thể kết hôn bất cứ lúc nào, kết hôn với bất cứ ai… Nhưng lần này lại là Lăng Dụ Triết! Trên thương trường thì Chu Xuyên đã gặp qua nhiều loại người, chỉ có Lăng Dụ Triết là khó nắm bắt nhất, trước kia nếu không phải anh sơ sẩy để lộ thông tin ra ngoài… Thì cũng không biết đến ngày, tháng nào họ mới đưa được em gái rời khỏi Lăng gia.
Hà Mật vẫn ngoan ngoãn ngồi im và nghe các anh của mình nói, đợi khi các anh đã nói xong, thì Hà Mật mới đứng dậy, cô cúi gập người bốn mươi lăm độ, nói:
- Xin lỗi.
Đột nhiên em gái lại hành đại lễ như vậy thì bốn người họ cũng bị dọa cho giật mình, Tô Thước liền nhanh chóng đỡ lấy em gái để cô đứng thẳng lưng, sau đó còn nhíu mày nhìn cô, nói:
- Em có ý gì vậy?
- Anh cả, anh ba, anh tư, anh nhỏ… Em thật sự rất muốn gả cho Lăng Dụ Triết. Không phải vì Lý Lan Hinh, cũng chẳng phải vì hận thù… Em muốn gả cho anh ấy là vì em thật sự thích anh ấy.
Dù sao thì Hà Mật cũng đã nói đến đây rồi, chẳng lẽ anh em họ lại còn phản đối sao? Tuy nhiên thì Tô Thước và Chu Xuyên vẫn nhất quyết là sẽ can thiệp vào chuyện này, hiển nhiên họ sẽ không phản đối hôn sự của cô và Lăng Dụ Triết, chỉ là nhất thời họ chưa chấp nhận được việc này, nên họ vẫn cần thời gian suy xét. Vì thế nên việc tổ chức hôn lễ chắc cần phải dời lại một chút.
Hà Mật cũng không phản đối, hiện tại cô chỉ cần có thể thuyết phục được các anh xem xét lại là được rồi. Hà Mật liền đưa mắt nhìn họ, mỉm cười nói:
- Cảm ơn… Cảm ơn các anh rất nhiều.
[…]
- Không được! Hoang đường, làm sao con có thể cưới nó chứ! Mẹ không chấp nhận!
Còn ở Lăng gia thì hiện tại Lăng Dụ Triết và Hà Mật đang ngồi ở nhà tổ của Lăng gia. Mục đích của họ đến đây chỉ đơn giản là muốn thông báo cho Trương Đạm và Lý Lan Hinh biết tin họ sẽ kết hôn thôi, đây rõ ràng chỉ là thông báo chứ không phải là hỏi ý! Vì thế nên Lăng Dụ Triết cũng chẳng quan tâm đến thái độ của mẹ mình làm gì.
Nếu trước khi không phải vì bà ấy thì anh và Tống Giai Âm đã kết hôn từ lâu rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì hiện tại Lăng Dụ Triết vẫn cảm thấy may mắn, ít nhất thì anh sẽ không thể cưới được em gái cùng mẹ khác cha với mình. Nhưng lần này, anh muốn cưới Hà Mật, hiển nhiên điều này xuất phát từ trái tim của anh, nên Lăng Dụ Triết sẽ không để bất kì ai can thiệp vào, cho dù người đó có là Trương Đạm đi nữa!
- Mẹ, con chỉ đến đây để thông báo với mẹ thôi. Tháng sau hôn lễ của con sẽ được cử hành, mẹ có thể đến… Hoặc không!
Nói xong thì Lăng Dụ Triết liền muốn rời đi, nhưng Trương Đạm lại có chút gấp gáp đứng dậy, nói:
- Dụ Triết, đứa bé trong bụng của Lan Hinh là con trai, nó sẽ là cháu đích tôn của…
- Mẹ vẫn nghĩ đứa bé đó thật sự là con của con trai mẹ sao? Nếu như Lý Lan Hinh dám chắc về thân phận của đứa bé, thì đã sớm cho chúng ta xét nghiệm ADN đôi, chứ không phải chừng chừ cho đến ngày hôm nay.
Trương Đạm bị câu nói của con trai mình làm cho kinh ngạc, nhưng rồi bà ấy lại không nói được gì nữa mà để cho anh và cô rời đi.
Ngay lúc bà ấy không biết nên làm gì thì Lý Lan Hinh đã bước đến, cô ta tỏ vẻ ủy khuất với bà ấy, còn nói rằng dáng vẻ bây giờ của Hà Mật không giống với ngày hôm qua… Còn nói đến việc Hà Mật ngang nhiên quyến rũ Lăng Dụ Triết làm chuyện người lớn nữa chứ, mặc dù Trương Đạm không dám chắc đứa bé trong bụng của Lý Lan Hinh có phải là con của Lăng Dụ Triết hay không, nhưng dù sao thì thế lực của Lý gia vẫn rất hùng hậu, so với một đứa không gia thế như Hà Mật thì Lý Lan Hinh vẫn hơn rất nhiều.
Bà ấy liền nắm lấy tay của Lý Lan Hinh, nói:
- Con đừng lo, mẹ sẽ có cách tống cổ nó ra ngoài. Trước kia mẹ đã đá nó được một lần, chẳng lẽ lần này mẹ lại thua con ranh đó sao?
Dù là vậy nhưng Lý Lan Hinh vẫn còn lo lắng lắm, dù sao thì bây giờ Lăng Dụ Triết đã bày tỏ rõ thái độ với Trương Đạm, xem ra con cờ Trương Đạm này cũng không thể dùng được nữa!
Trong đầu của Trương Đạm chỉ quanh đi quẩn lại hai chữ “cháu nội”, nói vậy thì chẳng khác nào khi Hà Mật mang thai cháu của bà ta, thì bà ta sẽ thẳng chân đá cô ta đi. Lý Lan Hinh cũng không phải con ngốc mà mặc kệ người ta đá qua đá lại, xem ra thì vẫn nên chuẩn bị vài điều thú vị một chút.
[…]
Còn về phía Lăng Dụ Triết và Hà Mật, thì ngay sau khi họ rời khỏi nhà tổ thì cũng đã thoải mái hơn, anh liền nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, nói:
- Em đừng lo, sớm thôi mẹ sẽ chấp nhận em.
- Em không sao mà, còn anh… Nếu như bà ấy gán ghép cho anh tội bất hiếu, như vậy không hay lắm.
Nhưng Lăng Dụ Triết lại lắc đầu, đối với anh thì những năm qua anh đã làm tròn đạo hiếu với bà ấy rồi, hiện tại anh đã trưởng thành, anh cũng cần có khoảng không gian riêng, có cuộc sống riêng chứ không phải cúc cung tận tụy ở bên cạnh bà ấy và ngày ngày nghe theo sự sắp xếp của bà ấy! Anh còn có cảm xúc của mình, tương lai của mình, người con gái mình yêu, anh sẽ không bao giờ lập lại sai lầm trước kia một lần nào nữa!
Hà Mật nhìn anh, sau đó cũng chỉ mỉm cười tinh nghịch nói:
- Được rồi, chú Lăng Dụ Triết à, chú nên chuẩn bị tinh thần đi, anh trai của em đang chuẩn bị thử thách chú đó.
Mặc dù theo độ tuổi thì có vẻ như Hà Mật cũng đáng tuổi cháu gái của anh, nhưng Lăng Dụ Triết lại có chút nhíu mày, sau đó còn gắt gao ôm lấy Hà Mật, nói:
- Còn dám gọi anh là chú nữa thì em không xong đâu.
- Vậy chú định làm gì em đây?
Lăng Dụ Triết cũng không biết ngại mà trực tiếp hôn lên môi nhỏ của cô, hành động bất ngờ thật sự khiến cho Hà Mật trở tay không kịp, ban đầu cô chỉ muốn đùa một chút thôi, nhưng không ngờ tên nam nhân này thật sự lại không biết ngại như vậy!
Đưa tay đẩy anh ra, sau đó còn đánh vào ngực anh, mắng anh vô sỉ. Nhưng Lăng Dụ Triết không tức giận, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô gái của mình, nói:
- Anh ở đây ôm tiểu công chúa của họ, thì họ cũng sẽ không làm khó anh đâu.
- Lỡ như họ không nể mặt em thì sao?
- Làm sao có thể, vợ sắp cưới của anh là viên minh châu trong tay của họ, cũng là viên ngọc sáng trong lòng của anh, hiển nhiên… Cho dù họ có mặc kệ, thì anh cũng sẽ bảo vệ em chu toàn.
Hà Mật nghe thấy liền nhíu mày, còn chỉ tay lên trán của anh, nói:
- Dẻo miệng!
- Chỉ dẻo miệng với em thôi!
Dừng một chút, Lăng Dụ Triết lại nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu của cô một nụ hôn, nói:
- Hà Mật, cảm ơn em… Cảm ơn em vì đã chấp nhận lấy anh.
Danh Sách Chương: